Nghệ sĩ Nguyễn Xuân Khánh:

Nghệ thuật nhiếp ảnh là sự chắt lọc phi thường

Nghệ sĩ Nguyễn Xuân Khánh là một người tự học về nhiếp ảnh. Ông đã dành rất nhiều thời gian và chi phí cho bộ môn nghệ thuật mà ở đó, công nghệ, kỹ thuật, nghệ thuật thể hiện và tâm tư của tác giả hòa quyện làm một. Nhân Dân cuối tuần có cuộc trò chuyện cùng ông.
Nghệ thuật nhiếp ảnh là sự chắt lọc phi thường

Hành trình dài hiện thực hóa giấc mơ

- Thưa ông, để có hơn 40 năm gắn bó với nghệ thuật nhiếp ảnh, chắc hẳn có nguyên do sâu xa nào khiến ông không muốn hoặc không thể rời xa chiếc máy ảnh?

- Hồi nhỏ, tôi thấy bố mẹ nuôi của mình treo nhiều ảnh họ đi thăm các công trình văn hóa, du lịch đẹp trên thế giới. Chúng khiến tôi không chỉ ngạc nhiên mà còn rất tò mò về một thời của các cụ. Nhưng lớn hơn một chút, tôi được nghe kể là, các bức ảnh chỉ là sự thể hiện mong ước được đi đây đó của bố mẹ mà thôi. Hồi đó, các cụ đã chọn ảnh lịch đẹp, cắt lại khuôn hình bản thân họ chụp lưu niệm trong các studio ảnh rồi dán lên các ảnh lịch ấy, lại lấy máy ảnh tự chụp lại bản cắt dán, rồi đi phóng thành ảnh mới, treo lên… Mong ước đẹp và cách thể hiện mong ước ấy của các cụ khiến tôi không thể nào quên. Tôi bắt đầu nghịch ngợm, tự chụp ảnh với chính chiếc máy ảnh của các cụ.

- Nhưng tại sao ông không chọn đi học chuyên ngành về nhiếp ảnh, mà tự học?

- Do hoàn cảnh riêng, tôi được gửi sang Campuchia ở cùng gia đình bác gái ruột, cũng là bố mẹ nuôi của tôi, cho đến năm 1970. Về nước, tôi theo học bậc cử nhân văn chương Pháp tại Trường đại học Văn khoa Sài Gòn (sau năm 1975, hợp thành Trường đại học Tổng hợp TP Hồ Chí Minh và nay thuộc Trường đại học Khoa học xã hội và Nhân văn, Đại học Quốc gia TP Hồ Chí Minh - PV). Thời điểm ấy, tôi tìm hiểu và đăng ký học hàm thụ hai năm về nhiếp ảnh với một trường nghệ thuật ở bên Pháp, mọi tài liệu giảng bài của giáo viên và trả bài của học viên như tôi đều được gửi qua bưu điện. Sau ngày thống nhất đất nước, tôi mải đi làm (cười), đến nỗi việc quay lại trường đại học để học bổ sung nốt và lấy bằng tốt nghiệp, tôi cũng không màng. Với lại, ở Việt Nam mình hồi đó chưa có nơi giảng dạy, đào tạo chuyên nghiệp về nhiếp ảnh trong khi tôi lại có thể chủ động đọc được sách (tiếng Pháp) giới thiệu chuyên sâu về lĩnh vực này, thế là cứ học qua đó và qua chính công việc của mình, theo thời gian.

- Trong cuộc trò chuyện gần đây về nhiếp ảnh với khán giả trẻ ở Hà Nội, ông có đề cập đến dự án Angkor trong giấc mơ. Ông đã chụp ảnh ở Angkor đến cả 10 năm rồi mới chắc chắn triển khai thành một "dự án" (năm 2010) và đến nay, hơn 10 năm sau, ông vẫn chưa cảm thấy yên tâm dừng lại, coi như hoàn thành. Vì sao lại lâu đến như vậy, thưa ông?

- 10 năm đầu, tôi qua Angkor chụp nhiều lần nhưng tôi nhận thấy, sau cùng, ảnh của mình cũng chẳng khác ảnh của người khác là bao, tức là tôi bị đi vào lối mòn, đi theo người khác. Tôi suy ngẫm nhiều và quyết định tập trung vào hai khía cạnh: thứ nhất, trong ảnh của tôi, nếu có người thì chỉ là người Campuchia; thứ hai, tôi dùng công nghệ để hỗ trợ chuyển hóa hình ảnh Angkor trong tâm trí riêng của tôi thành bức ảnh vật lý. Chính vì vậy, ảnh đen trắng là một lựa chọn phù hợp. Bạn biết đấy, việc chụp bức ảnh là công đoạn thứ nhất, nhưng từ khuôn hình ấy đến tấm ảnh bạn cầm trên tay lại là công đoạn phức tạp không kém với rất nhiều trải nghiệm kỹ thuật mà nếu người chụp ảnh không làm chủ được, khó có thể đạt ý nguyện.

Một tác phẩm trong dự án "Angkor trong giấc mơ" của nghệ sĩ Nguyễn Xuân Khánh. Ảnh: NVCC
Một tác phẩm trong dự án "Angkor trong giấc mơ" của nghệ sĩ Nguyễn Xuân Khánh. Ảnh: NVCC

Người chụp ảnh cần nhìn sâu vào mong muốn của mình

- Ông có thể nói thêm về tác động của công nghệ tới chất lượng nhiếp ảnh? Làm thế nào để phân định được sự làm chủ công nghệ và sự phụ thuộc vào nó, thưa ông?

- Tôi có một thí dụ: khi chụp ảnh gương mặt mỉm cười của bốn vị thần cạnh nhau ở đền Bayon, sự phản chiếu ánh sáng từ đá, lên đá khiến cho trong khuôn hình ta chụp khó mà bật được lên khối tượng nếu ta không có chủ ý. Vậy trong hoàn cảnh này, có cần sự can thiệp của công nghệ không? Tôi nghĩ là có, nhưng công nghệ can thiệp tới mức độ nào để nâng cao giá trị của bức ảnh, đấy là câu hỏi mà tùy nhận thức của người chụp ảnh, ta sẽ có câu trả lời. Để phân định được sự làm chủ và sự lệ thuộc vào công nghệ trong nhiếp ảnh, tôi nghĩ người chụp ảnh cần nhìn sâu vào mong muốn của cá nhân mình khi chụp ảnh: bức ảnh để thỏa mãn điều gì trong mình, điều thuộc về tâm trí hay đơn thuần chỉ để "khoe" máy móc xịn, công nghệ tân thời… Câu trả lời sẽ quyết định cách lựa chọn kỹ thuật, công nghệ.

- Được biết, từ năm 1998 đến năm 2010, ông giảng dạy về nhiếp ảnh tại Trường cao đẳng Văn hóa nghệ thuật TP Hồ Chí Minh. Tôi tin rằng những chia sẻ nói trên của ông cũng là điều ông gửi gắm tới sinh viên của mình. Cách mà người trẻ tiếp nhận những suy ngẫm có phần "cổ điển" đó của ông như thế nào, có điều gì khiến ông vui?

- Trong số sáu sinh viên khóa đầu tiên mà tôi tin tưởng giới thiệu đi làm phóng viên ảnh ở các báo như Thanh Niên, Tuổi trẻ, đến nay, còn ba em vẫn tiếp tục công việc. Khóa thứ hai, có hai em và một trong đó triển lãm cùng tôi dịp này tại Photo Hanoi’23. Học trò của tôi lại chính là giám tuyển của triển lãm này nữa, đó là một niềm vui của tôi, không phải vì trò mời thầy mà là vì tôi thấy trò trưởng thành trên con đường mà em theo đuổi.

Đúng là giới trẻ bây giờ, kể cả nhiều năm trước vẫn có khác với tuổi trẻ của tôi khi xưa. Các em đến với nhiếp ảnh nhanh quá, tranh thủ công nghệ mới trong nhiếp ảnh cũng rất nhanh. Người Việt Nam mình vốn bén nhạy về kỹ thuật. Nhưng nhiếp ảnh là bộ môn nghệ thuật, nên ta phải tạo cho bản thân một nền móng vững vàng hơn với kiến thức, tình cảm và ý tưởng, để xây dựng một hiện thực song hành với hiện thực hiện hữu thông qua nghệ thuật. Chắt lọc được cái đẹp từ thực tại hiện hữu là sự chắt lọc phi thường.

- Nhưng nhiếp ảnh cũng là lĩnh vực nghệ thuật cần nhiều đầu tư tài chính trong khi thị trường của nghệ thuật nhiếp ảnh ở Việt Nam nói riêng chưa phát triển. Trong bối cảnh này, để đi được lâu dài như ông cùng nghệ thuật nhiếp ảnh, ông có thể có một lời khuyên nào gửi đến thế hệ trẻ?

- Tôi nghĩ rằng, đầu tư cho phát triển tư duy của mỗi cá nhân là quan trọng nhất. Đó là nền móng cho nghệ thuật của mình và sẽ giúp cho nghệ thuật của mình có giá trị. Còn khi ta đã lựa chọn một nghệ thuật, thì ta phải biết ta muốn gì và có trách nhiệm với điều ta muốn.

- Xin cảm ơn ông về một cuộc trò chuyện cởi mở, ấm áp!

Nghệ sĩ Nguyễn Xuân Khánh, sinh năm 1948, là một trong những nhiếp ảnh gia được mời tham gia sự kiện Photo Hanoi’23, với phần trưng bày tại triển lãm Ði tìm thời gian đã mất thời gian đi tìm (Mơ Art Space, từ ngày 5 đến 31/5/2023). Ông đã tình nguyện dành nhiều năm tháng chia sẻ, hỗ trợ kiến thức về nhiếp ảnh cho mạng lưới Yêu nhiếp ảnh (giai đoạn 2000-2006). Cuối những năm 80 của thế kỷ trước, ông đã dành thời gian và tài chính cá nhân thực hiện dự án ảnh về chợ phiên của đồng bào thiểu số vùng Đông Bắc và Tây Bắc, triển lãm phục vụ miễn phí công chúng TP Hồ Chí Minh.

Có thể bạn quan tâm

Đạo diễn Quốc Công.

Khao khát đi tìm cái mới

Thành công vượt trội về doanh thu bán vé kể từ đầu năm 2025 khiến vở diễn Vùng đất kỳ bí (Trung tâm nghệ thuật trực thuộc Sở Văn hóa và Thể thao Thành phố Hồ Chí Minh), được xem như là một hiện tượng ngoạn mục của sân khấu xiếc Thành phố trong suốt hàng chục năm qua.

Giáo sư Benjamin Verdery (bên phải ảnh) biểu diễn cùng An Trần, tại workshop năm 2025.

Cần nguồn lực giúp nghệ sĩ trẻ Việt Nam vươn tầm thế giới

Nghệ sĩ guitar An Trần từng đoạt giải Nhất-Cuộc thi Tài năng trẻ guitar Việt Nam năm 2004, khi mới 12 tuổi. Sau nhiều năm tu nghiệp về biểu diễn guitar tại Mỹ, anh nhận học vị Tiến sĩ và hiện giảng dạy bộ môn này tại Trường Nghệ thuật biểu diễn Chicago (CCPA) thuộc Đại học Roosevelt và một số đại học khác ở Mỹ.

Nghệ sĩ Võ Minh Lâm trong vai Nguyễn Địa Lô (bên trái ảnh), vở cải lương Bức ngôn đồ Đại Việt, công diễn ngày 11/10/2025.

Cải lương phải chinh phục được người trẻ!

Giải Chuông vàng vọng cổ do Đài truyền hình Thành phố Hồ Chí Minh tổ chức là cuộc thi dành riêng cho nghệ thuật cải lương uy tín, lâu đời nhất trên sóng truyền hình, góp phần cung cấp cho sân khấu cải lương nhiều ngôi sao trẻ.

Nghệ nhân Đoàn Thái Cúc Hương.

Đừng nghĩ đèn lồng chỉ để chơi Trung thu

Vừa hoàn tất cuộc triển lãm “Lãm-Đèn Trung thu giấy dó cổ truyền Việt Nam” tại Hà Nội, nghệ nhân Đoàn Thái Cúc Hương đang tất bật chuẩn bị đưa triển lãm vào Thành phố Hồ Chí Minh. Có thể “đọc” ngay được chất truyền thống trên những chiếc đèn theo mẫu mà ta thấy trong những bức ảnh hồi đầu thế kỷ 20. 

Nghệ sĩ Nhân dân Hoàng Yến đảm nhận vai nữ sĩ Hồ Xuân Hương, trong vở diễn cùng tên.

Hạnh phúc khi được soi trong mắt khán giả

Tạo điểm nhấn với vở kịch Yêu là thoát tội từ năm 2018, Nhà hát Thế giới trẻ (thuộc Trường đại học Sân khấu-Điện ảnh Thành phố Hồ Chí Minh) đã và đang từng ngày khẳng định lối đi riêng cùng những vở kịch về đề tài lịch sử.

Biên đạo múa Bùi Ngọc Quân.

129BPM khám phá căn tính và những kết nối người-người

Lần đầu, một tác phẩm nghệ thuật biểu diễn của Việt Nam được giới thiệu tại George Town Festival 2025, bang Penang, Malaysia, từ ngày 4-10/8. Đây là một trong những lễ hội nghệ thuật quốc tế lớn diễn ra hằng năm kể từ năm 2010 tại George Town, thành phố được UNESCO vinh danh là Di sản văn hóa thế giới.

Cảnh trong vở nhạc kịch "Café bánh mì". (Ảnh Nhà hát Kịch Việt Nam)

Đây là tác phẩm về nhân dân Việt Nam anh hùng

Những ngày tháng 8 này, Nhà hát Kịch Việt Nam gấp rút hoàn thiện công trình giàu ý nghĩa: Vở nhạc kịch Café bánh mì, phản ánh không khí sôi sục trong những ngày trước Cách mạng Tháng Tám năm 1945 của cả dân tộc Việt Nam.

Đạo diễn, Nghệ sĩ Ưu tú Đặng Thái Huyền

Tôi không muốn chỉ kể về chiến tranh bằng bom đạn

Mưa đỏ là tác phẩm của Điện ảnh Quân đội nhân dân hướng đến Kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Bộ phim lấy cảm hứng từ sự kiện 81 ngày đêm chiến đấu anh dũng, kiên cường của cán bộ, chiến sĩ và nhân dân bảo vệ Thành cổ Quảng Trị, năm 1972.

Hai nhạc sĩ Nguyễn Quốc Trung (bên trái ảnh) và Nguyễn Xinh Xô trình diễn Cánh đồng di sản tại Monsoon 2023.

Tái hiện di sản bằng “ngôn ngữ” mới

Sau hai năm kể từ lần trình diễn đầu tiên tại Lễ hội Âm nhạc quốc tế Gió mùa-Monsoon Festival 2023, mới đây, hai nhạc sĩ kiêm nhà sản xuất Nguyễn Quốc Trung và Nguyễn Xinh Xô đã chính thức phát hành bộ đôi album Cánh đồng di sản, kể câu chuyện của những người trẻ Tây Bắc “bỏ rừng về phố” bằng âm nhạc điện tử.

Nghệ sĩ Nguyễn Quang Sự

Góp phần truyền tình yêu văn hóa dân tộc tới khán giả

Nhóm Đàn Đó vừa giới thiệu tới công chúng ở Hà Nội một chương trình mới mang tên GOm Show-Âm thanh từ gốm. Chương trình nhận được rất nhiều sự quan tâm từ công chúng và giới chuyên môn bởi những thanh âm tuyệt vời đến từ những nghệ sĩ trẻ đầy sáng tạo chơi các nhạc cụ độc đáo từ sành, gốm.

Nghệ sĩ nhân dân Kim Cương trong một cuộc trò chuyện về cuộc đời và những vai diễn viễn của mình.

Sống trọn lòng với đời, với nghề!

Nghệ sĩ nhân dân Kim Cương là một trong bảy văn nghệ sĩ cùng 53 tên tuổi thuộc các lĩnh vực khác được vinh danh tại Lễ tôn vinh các cá nhân tiêu biểu trong sự nghiệp xây dựng, bảo vệ và phát triển Thành phố Hồ Chí Minh (1975-2025).

Hoa Ngọc Hà trong một chương trình ghi hình mới đây với trang phục áo dài chất liệu thổ cẩm của đồng bào Bru-Vân Kiều cùng cây đàn piano, tại quê nhà Khe Sanh. (Ảnh TRẦN TIẾN ĐẠT)

Phiêu lưu với giấc mơ âm nhạc cổ điển

Có một sự cuốn hút nhẹ nhàng từ hình ảnh cô gái trong trang phục với họa tiết thổ cẩm duyên dáng bên cây đàn piano, ngân lên thanh âm trong trẻo giữa mênh mông núi rừng. Nhất là khi tiếng đàn thể hiện giai điệu ca khúc sâu lắng, tươi đẹp mang tên Mùa xuân đầu tiên của nhạc sĩ Văn Cao, được chuyển soạn cho piano.

Cảnh trong phim Lật mặt 8.

Phim chủ đề gia đình đòi hỏi cách kể chuyện tinh tế, chân thật

"Lật mặt 8: Vòng tay nắng"- phim thứ tư vượt cột mốc 200 tỉ doanh thu phòng vé tính từ đầu năm đến nay, là tác phẩm đánh dấu mốc 10 năm tay ngang bước sang làm phim của Lý Hải. Trong cuộc trò chuyện với phóng viên, người đứng sau thương hiệu phim đáng gờm này, dành nhiều thời gian nói về con đường hạnh phúc của mình.

Hậu duệ Thần Mặt Trời là vở diễn mới ra mắt khán giả nhỏ tuổi, nhân dịp kỷ niệm 25 năm-chương trình Ngày xửa ngày xưa. Ảnh: Việt Đắc

Khán giả chính là “chủ nợ” của Ngày xửa ngày xưa

Có thể nói, hiếm có đơn vị nghệ thuật xã hội hóa nào ở Thành phố Hồ Chí Minh cũng như cả nước có thể duy trì một chương trình kịch thiếu nhi kéo dài đến 25 năm như Ngày xửa ngày xưa của Nhà hát kịch IDECAF. Chúng tôi có cuộc trò chuyện với Giám đốc Nhà hát Huỳnh Anh Tuấn, người khởi xướng và duy trì chương trình này.

NSƯT Song Thao (bên phải) vẫn giữ mãi ngọn lửa nghệ thuật từ những lần được Bác Hồ động viên, khích lệ.

“Ba lần gặp Bác Hồ là duyên phận đặc biệt của đời tôi”

Được gặp Bác Hồ ba lần, được hát cho Bác nghe và lắng nghe Bác chỉnh sửa từng câu hát, với NSƯT Song Thao - nghệ sĩ gắn bó trọn đời với dân ca xứ Nghệ - đó là một đặc ân không gì sánh được. Ở tuổi 84, bà vẫn nhớ từng ánh mắt, câu nói của Người như mới hôm qua. Mỗi lần gặp Bác là một lần thăng hoa trong đời nghệ sĩ, để từ đó, bà coi âm nhạc là sứ mệnh và Bác Hồ là ngọn lửa soi đường. Trong cuộc trò chuyện, bà kể lại những ký ức đặc biệt ấy bằng một giọng đầy xúc động, pha lẫn niềm tự hào và biết ơn.
Nhạc sĩ Tạ Duy Tuấn

Sáng tác ca khúc về Đảng, Bác Hồ là lựa chọn từ trái tim

Lựa chọn sáng tác về chủ đề cách mạng, Đảng, Bác Hồ, quê hương đất nước là mạch cảm xúc chủ đạo trong sự nghiệp của mình, Tạ Duy Tuấn luôn nỗ lực để mỗi ca khúc vừa mang hơi thở cuộc sống với ngôn ngữ âm nhạc mới mẻ, vừa có nội dung lắng đọng, phù hợp đề tài- nhạc sĩ thế hệ 8X chia sẻ trong cuộc trò chuyện với chúng tôi. Nhiều giải thưởng âm nhạc mà anh giành được trong thời gian qua đã minh chứng cho thành công bước đầu của hành trình ấy.
Bức điêu khắc chân dung nhà thơ Phùng Quán, trong triên lãm "Nghịch đất". Ảnh: TRƯƠNG TRÀ

Tôi muốn hồi đáp những ân tình được nhận từ cuộc đời

Triển lãm cá nhân Nghịch đất , bao gồm 43 tác phẩm điêu khắc chân dung một số văn nghệ sĩ, nghệ nhân dân gian nổi tiếng được xem là một sự kiện mỹ thuật thu hút sự chú ý trong tháng tư vừa qua tại Thành phố Hồ Chí Minh. Tác giả của triển lãm là họa sĩ Nguyễn Thế Cường, với nghệ danh quen thuộc trong giới hội họa: Cường Tuse. Những suy ngẫm thú vị và sâu sắc chung quanh bước chuyển sáng tạo này được ông chia sẻ cùng chúng tôi, bên lề sự kiện.
Những cô gái mở đường Trường Sơn đẹp như trong "Bài ca mở đường". Ảnh: Hoàng Kim Đáng

Tôi sẽ tiếp tục viết và làm sách về Đường Trường Sơn

Chín năm, 10 tháng và bảy ngày là thời gian ở trong quân ngũ, chiến đấu và làm báo trên đường Trường Sơn của ông, những con số mà ông không thể quên. Đó cũng là quãng thời gian ông tự học về nhiếp ảnh để vừa viết báo vừa ghi lại những hình ảnh lịch sử trên con đường huyền thoại ấy…
Nhà văn Nguyễn Vĩnh Nguyên

Có nhiều hơn một Đà Lạt trong “cuộn phim tâm trí tôi”

Suốt 10 năm qua, những tác phẩm viết về Đà Lạt mà nhà văn Nguyễn Vĩnh Nguyên đã dành nhiều tâm sức thực hiện luôn thu hút sự chú ý của công chúng. Sau khi ra mắt ấn phẩm mà anh cho là cuối cùng trong bộ sách chuyên khảo về thành phố này, anh trò chuyện cùng chúng tôi về quá trình thực hiện cũng như về những giá trị của tư liệu trong việc giúp con người hiểu biết hơn về một nơi chốn.