Tiếng hát hố còn vang trong gió

Khi trong lòng còn giữ được một khoảng trong trẻo để quay về, người ta sẽ bớt lạc bước giữa những chênh vênh của đời sống.

Trình diễn hát hố tại một sự kiện văn hóa. Ảnh: LÊ MINH
Trình diễn hát hố tại một sự kiện văn hóa. Ảnh: LÊ MINH

Với tôi, khoảng ấy nằm ở miền quê Mộ Đức, vựa lúa vàng của Quảng Ngãi. Tôi lớn lên giữa mùi rơm nắng, giữa tiếng cuốc gọi hè, giữa những buổi chiều bảng lảng, khi bà nội ngồi nơi hiên nhà, tay gỡ mớ rơm khô dính lúa, miệng khe khẽ cất lên một khúc hát hố cổ xưa.

Nội bảo, ngày trước, trai gái quê mình thương nhau bằng câu hát, kết tóc bằng tiếng hò, nên tình yêu nào cũng mộc mạc mà bền chặt như mùa lúa bám đất, giản dị, thầm lặng. Tôi khi ấy còn nhỏ, chẳng hiểu gì về yêu đương, chỉ thấy tiếng hát hố của nội như có thể xoa dịu cả mùa mưa bão, như cơn gió thoảng qua mái rạ khô, rồi để lại trong tôi một vệt yên lành thấm qua kẽ nắng chiều.

Nội kể, ngày xưa làng trên xóm dưới ai cũng biết hát hố. Giã gạo là cái cớ, còn hát mới là cái duyên. Có đêm, một buổi giã gạo thành hai mối trầu cau. Nội hay đùa: Tao nhờ hát hố mà được ông mày đó. Lúc đầu ổng giã trật hoài mà cứ đòi vô giã chung. Ai dè giã một hồi rồi giã luôn trái tim mình vô đó.

Rồi nội cất giọng hát. Cái giọng khàn đã bạc theo năm tháng, vậy mà vẫn luyến láy được những cung trầm bổng mà tôi chưa từng nghe ai hát được như thế nữa: “Đêm đêm nghe tiếng giã chày/Là hò hố khoan lại bày ra sân/Anh xa cho đến chị gần/Vào đây giã gạo (ta hố) để mừng duyên nhau”.

Tôi nằm nghiêng trên chiếu, nghe giọng hát như vọng từ một cánh đồng xa nơi mùa gặt còn thơm mùi lúa, nơi bàn chân trần dẫm trên gốc rạ ướt sương. Đêm nào cũng có người trốn mẹ trèo rào, sang nhà bên hát tiếp một câu còn dang dở: “Cối em đã chật gạo đầy/Chày anh mà bén, đừng giã… trật tim em!”.

Tôi bật cười trong bóng tối, tưởng tượng gương mặt nội thời con gái, chắc đỏ bừng vì thẹn. Người phụ nữ còng lưng vì lúa gạo ấy, từng hát hố giữa đêm trăng sáng tháng Ba, giờ nằm im trong chăn mỏng, nhớ lại chính tuổi xuân của mình thơm mùi mồ hôi đồng áng, thơm cả những tiếng yêu ngây ngô chưa từng gọi thành lời.

Những đêm trăng rằm sáng đến nao lòng, tôi theo các bạn qua sân kho, nghe các cô chú hát đối bên chày giã gạo. Tiếng chày nhịp đều, tiếng hát chòng ghẹo, có khi khiến ai đó đỏ mặt quay đi. Nhưng cũng có đêm, từ một câu hát tình tang mà một bàn tay biết nắm, một đôi mắt biết chờ. Những mối duyên quê bắt đầu như thế, nhẹ như khói bếp, nhưng bền như mạch nước ngầm giữa ruộng đồng.

Tuổi thơ tôi trôi giữa những cánh đồng dài bất tận Phước Thuận - cái tên là một lát cắt ký ức. Tôi đã từng lội đồng bắt cua, từng la hét vang trời vì đụng trúng rắn trong hang. Chiều vàng như mật, tôi nằm dài trên bờ ruộng, nghe nội kể chuyện xưa, rồi mơ về một chàng trai lén hát cho cô gái mình yêu giữa mùa lúa đòng đòng.

Những cánh đồng mênh mông năm ấy giờ đã chia nhỏ, chỗ thành khu dân cư, chỗ mọc lên những dãy bê-tông nối dài. Nhưng lúa thì không vì thế mà vơi bớt. Nguồn nước từ kênh Thạch Nham vẫn âm thầm chảy về tận chân đồi, tưới mát từng thửa ruộng. Giống lúa mới chắc bông, khỏe cây, không còn còng lưng đợi nắng mưa như ngày trước.

Tôi lớn lên, còn nội dần già đi theo năm tháng. Giọng hát hố ngày nào giờ không còn vang vọng như xưa, nhưng âm thanh ấy vẫn ở lại trong tôi, len vào gió đồng buổi chiều, rưng rưng trong ánh mắt một người tôi từng nắm tay đi qua mùa lúa.

Chiều nay, tôi lại đi qua con đường cũ, hai bên vẫn là lúa rì rào như hát. Tôi không nói gì, chỉ lặng lẽ nắm tay nội thật khẽ, như thể đang lắng nghe tiếng hát hố vọng lên từ lòng đất, chảy qua từng vạt lúa xanh non, rồi dịu dàng rơi vào lòng bàn tay tôi.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh: SONG ANH

Mãn đình hồng trước hiên nhà cũ

Đông đã về thật rồi. Những luồng gió len lỏi qua triền đồi, khẽ lùa vào mái tóc, mang theo một mùi ẩm ướt, ngai ngái của đất trời trước khi chạm lạnh.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Hương sắc muộn mùa

“Anh lại phải vào Tây Nguyên vì dự án trong ấy đang phát sinh một số vấn đề”. Khang vừa nhét mấy bộ quần áo vào va-li vừa nói như thanh minh.

Đôn Ki-hô-tê, cát và đêm

Dãy nhà san sát, lởm chởm bên mép nước. Lòng sông mở ra rộng thênh thang, phẳng lặng đến mức tưởng như có thể bước qua mà không ướt chân. Sông Hồng luôn biết cách khởi đầu theo một kiểu khác, không còi xe, không những đoàn thuyền ngược xuôi, chỉ còn thứ im lặng lơ lửng như cơn ngủ chuẩn bị vào giấc.

Bữa cơm mùa gặt.

Nhớ cơm mới ngày mùa

Những chiều nắng rựng lên vài cơn the thắt. Ba ngồi chỗ hiên tay đong đưa ca nước chè, ngó lên phía cây cam trước sân.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Chạy trước tử thần

Cần gạt nước đã ở mức độ làm việc tối đa mà không xua được nước mưa ào ạt tuôn lên mặt kính.

Ayun Pa ngày lũ

Là nước. Nhưng lũ về khiến bờ sông tan hoang, bãi bờ rách nát. Nhưng nước về, cỏ cây quên đi ngày nắng hạn, cần mẫn vá víu đôi bờ. Ngày tôi đến Ayun Pa (Gia Lai), thị xã nhỏ bên dòng sông Ba, một vùng chuyển tiếp giữa Tây Nguyên và duyên hải, chênh vênh bên những khô cằn.

Ảnh: SONG ANH

Một thời... áo vá

Những cơn gió se se đã gõ cửa hiên nhà, nhắc tôi rằng phải soạn sửa tủ áo quần cho con. Tôi lôi từng chồng áo len, áo khoác dày ra gấp gọn, xếp thành hàng ngay ngắn.

Minh họa: NGUYỄN VÂN CHUNG

Chiếc hộp gỗ

Bóng núi như tấm áo choàng đen thẫm phủ lên những mái nhà sàn cheo leo. Mối rừng ùa ra từng đám béo mẫm, trắng xóa. Chúng bay chán chê rồi đậu kín mặt đất, bãi cỏ, cành cây… Mối chưa kịp tản đi thì chuồn chuồn lại kéo về đàn đàn lũ lũ. Mất điện. Mưa xối xả. Gió điên cuồng gầm rú. Cây cối đổ gãy răng rắc.

Chợ đêm sinh viên ở làng đại học. Ảnh: VNE

Quán lẩu “ký ức”

20 năm về trước, ở “Làng đại học Thủ Đức” có một quán lẩu mà đám sinh viên nghèo luôn thuộc nằm lòng. Quán bình dân, bán đúng hai món lẩu giá rẻ với đa phần khách là sinh viên, gọi món thì ít, xin thêm thì nhiều.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Kệ sách ở đảo X

Trong túi xách ra đảo X đợt đó của ông giáo chỉ có ba bộ đồ thay đổi, còn lại là sách.

Họ đi xin nhưng chẳng lấy cho mình

Họ đi xin nhưng chẳng lấy cho mình

Hà Nội một ngày mưa bão, tôi nhận điện thoại từ Mỹ Anh - một người bạn học, “trên Ngọc Chiến họ alo, muốn xin cái nhà ăn cho các cháu. Anh đi thực địa được không?”. Ngọc Chiến, là một xã của huyện Mường La, Sơn La trước đây, nằm giữa núi rừng Hoàng Liên, giáp ranh với Mù Cang Chải (Yên Bái).

Ảnh: HẢI ANH

Thả một hòn đá xuống dòng sông

Cửa sổ nhà tôi mở góc nhìn ra một góc phố đông đúc, nhộn nhịp. Ngày ngày, nhìn dòng xe chen chúc như những đàn kiến hối hả chạy trốn trước cơn mưa, tôi tự hỏi: Ngoài kia mọi người vội vàng như thế, nếu mình sống chậm lại, liệu có bị bỏ rơi ở phía sau?

Minh họa: NGUYỄN MINH

Bến lang thang

Cuối chiều, xe dạt về vùng ven thành phố, Quan ôm chiếc võng vào rừng tràm, cột nó lên thả mình lắc lư, hát vài câu rồi ngủ vùi lúc nào không biết. Khi bị đánh thức bởi người đàn ông da ngăm đen, tay lăm lăm máy cưa, chân đi giày dân quân bó chắc quần vải anh mới chợt tỉnh.

Thu chạm miền biên viễn

Đó là miền đất thẳm sâu thương nhớ, với những ai từng ở nơi này, đã đi quá xa bây giờ trở lại.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Những cơn mưa đi lạc

Là khi đang nắng rang trời! Miền trung mùa nắng như chảo dầu sôi có thể tráng được trứng, ấy vậy nói mưa là mưa, như không! Lam đứng ngoài ban-công ngửa tay hứng mưa vừa nghe Thủy nói một câu nghe hờn:

Ảnh: HẢI ANH

Trong mỗi chúng ta có mùa lau trắng

Cơn mưa cuối cùng vừa dứt, dòng sông lại mở lòng ra với trời, với đất. Con nước thôi cuộn mình, chỉ còn khoảng lặng mênh mang, nơi lau trắng bắt đầu thức dậy. Lau trải dài dọc hai bờ, bay bay theo làn gió. Mỗi lần thấy lau nở, lòng tôi lại rưng rưng vừa bình yên, vừa nao nao, gặp lại chính mình của những năm tháng cũ.

Ảnh: SONG ANH

Vòng tay trong mưa

Bà từng ôm đứa cháu nhỏ trong một cơn mưa, không phải để che roi mà như muốn che cả bầu trời cho một mầm non vừa nhú.

Ảnh: SONG ANH

Chiếc xe cổ tích

Tôi lại ngồi tỉ mẩn lau lại từng cái nan hoa, vành bánh chiếc xe đạp như lau đi lớp bụi thời gian bám vào ký ức mà chiếc xe ấy đã gắn bó với gia đình tôi tròn nửa thế kỷ.

Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Về cùng suối Nhớ

Mây vẫn ầng ậc nước, trên dãy núi xa xa, Thái cảm giác cái âm u vẫn chưa tan biến, dẫu mưa lũ đã đi qua năm ngày.

Quán sinh viên. Ảnh: NAM ANH

Quán U Phong

Tầng 2 của phòng đào tạo Phân viện Báo chí và Tuyên truyền hôm ấy chật kín sinh viên. Đó là hôm nhà trường bắt đầu trả bằng tốt nghiệp cho lứa sinh viên năm cuối. Hai cái cầu thang ở hai đầu hiên lố nhố kẻ đứng, người ngồi.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Nghĩa anh em

Ông Nhân thảng thốt gọi “Thiện!” rồi ngồi sụp xuống ôm ông Thiện chặt cứng. “Thiện ơi… anh tìm em cực khổ quá… Có việc gì thì anh em nương tựa nhau chứ sao đi ăn nhờ ở đậu vậy em ơi?”. Mọi người trong khu xưởng mộc Bồ Đề đồng loạt ngừng tay.

Bới cát tìm dã tràng. Ảnh: SONG ANH

Còn trong nỗi nhớ

Làng quê tôi độc canh cây lúa. Một đời bùn đất, người dân quê tôi xưa vẫn nghèo như rơm rạ, bữa ăn lấy các loại mắm làm đầu. Nhưng tôi nhớ, làng tôi cũng có những người cả đời không mấy khi phải lội xuống bùn. Đó là những người làm nghề câu cáy hôi, trong đó có bác dâu tôi.

Ảnh: HẢI ANH

Bánh lá quà quê

Sau nhiều năm đi chợ, tôi dần hình thành cho mình một thói quen. Hễ là đồ ăn, thực phẩm gì không nhất thiết phải lưu trữ lâu quá, tôi sẽ mua những thức bánh lá, quà quê ở cái chợ ngách gần nhà.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giông chiều

Đàn mối từ đâu túa ra, bay vòng trên đầu rồi lao thẳng vô người Vy. Cảm giác sợ hãi dấy lên đột ngột rồi tan biến.

Ảnh: SONG ANH

Người mẹ nuôi lao công

Cánh cửa tối mầu của căn chung cư cũ khẽ kêu cót két. “Đây là mẹ nuôi của bố”... Nó chỉ kịp nghe loáng thoáng như vậy khi lọt vào vòng tay chặt đến nghẹt thở cùng với những âm thanh lạ lẫm của một thứ ngôn ngữ kỳ lạ.

Ảnh: ANH QUÂN

Chiếc đèn ông sao mùi tre ngâm

Trung thu bây giờ đã khác nhiều. Phố xá rực rỡ ánh đèn điện, lồng đèn chạy pin sáng nhấp nháy, tiếng nhạc phát ra vui nhộn. Trẻ con giờ cầm đèn đi rước cũng chẳng lo tắt nến giữa đường. Nhưng cứ mỗi lần nhìn thấy ánh sáng ấy, lòng tôi lại dấy lên một nỗi bồi hồi khó tả…

Minh họa: NGUYỄN MINH

Những tờ báo, những bước chân

Thỉnh thoảng Son chán ghét bản thân khủng khiếp. Nhất là lúc đang ướm thử đôi giày cao gót mầu bạc đính đá lấp lánh trong cửa tiệm sáng choang.