Viết trong vùng dịch:

Hoa cải vẫn nở trong vườn xuân

Nhà dì cách một đoạn nhưng không có đất nên dì ra đây cùng trồng rau với bố mẹ tôi. Hai năm qua, dịch Covid-19 phức tạp, đặc biệt từ khi làn sóng thứ tư bùng phát đến giờ, dì tôi không mấy khi vui. Dì nấu ăn cho một trường tiểu học gần nhà. Từ đầu năm nay, trẻ con cứ đi học được vài buổi lại nghỉ. Thế là dì không có thu nhập.

Đường lên đồi Thằn Lằn.
Đường lên đồi Thằn Lằn.

1/Mới sáng sớm mở cửa ra tôi đã nhìn thấy dì đang lui cui bên mấy luống rau. Su hào, bó xôi, cải cúc, đậu cove và cả những luống rau cải. Rau cải xanh mướt lấm tấm những đọt hoa vàng. “Sao không ăn mà để cải ra hoa thế kia hả dì”? Tôi đánh tiếng chào. Dì buồn buồn: “Tuần này chưa thấy đứa nào về lấy. Cháu đừng đi chợ, thiếu rau thì cứ lấy mà ăn nhé”.

Người già tính hay lam hay làm lại sốt ruột, không kiếm ra đồng tiền nào thì cứ như lửa đốt trong bụng. Nuôi mấy con lợn cũng chỉ để đến lứa thì mổ ra chia hai con với gọi khắp anh em họ hàng ăn chung, gọi là thu hồi tiền giống má cám bã. Còn bao nhiêu thời gian dì chăm chút cả cho vườn rau này.

Hai đứa con dì ở Hà Nội cuối tuần lại lái xe về chở đi từng bó rau, quả trứng gà, những con cá sông, tôm sông mà dì mua được để dành cho. Tôi nhớ những ngày dịch bệnh căng thẳng nhất, khi toàn Hà Nội giãn cách. Lúc đó trời mùa hè nắng chang chang, rau cỏ héo khô, dì vẫn cùi cụi tưới nước ngày hai buổi không sót lần nào. Hằng ngày xem tivi thấy nói Hà Nội chỗ này vùng xanh, chỗ kia vùng đỏ, chỗ nọ vùng vàng, dì cứ lo thon thót. Rau thì bỏ già không ai về lấy. Lòng dạ rối bời ăn cũng chẳng ngon. Dì hằng ngày gọi điện cho con, cho cháu, dặn dò, hỏi han đủ thứ rồi vẫn cứ hằng ngày ra chợ mua từng mớ cá, từng lạng tôm cho vào ngăn đá, chờ ngày con về lấy.

Tôi biết, các con của dì… trốn mẹ. Bốn đứa trai gái dâu rể đều muốn nhân cơ hội này để mẹ nghỉ ngơi, không cho mẹ đi làm nữa. Ai dè, bà lại vẫn xoay trần vừa nuôi lợn vừa trồng rau vất vả như thế. Thậm chí, mấy đứa em tôi còn cáu. Chúng nó ra vẻ dỗi mẹ, không về lấy đồ ăn thức uống mang đi. Vậy mà dì vẫn trồng, vẫn nuôi, vẫn ngóng chờ. Không thấy con về là dì cuống lên nghĩ ngợi: “Hay chúng nó dính Covid rồi” và gọi điện đi khắp nơi khóc lóc hỏi han. Tôi đành phải động viên các em, thôi thì người già quan tâm thương yêu con cháu, từng nắm rau, mớ cá, quả trứng cũng là tình máu mủ ruột già. Về hớn hở tay xách nách mang đi cho bà vui thì chúng nó mới nghe ra.

2/“Về quê”. Mùa dịch này hai từ đó không còn mang theo biết bao sự trìu mến như trước. Đồng Xuân, Phúc Yên của tỉnh Vĩnh Phúc quê tôi hai năm nay bao lần lao đao vì dịch. Đầu tiên phải kể đến ổ dịch Sơn Lôi. Chợ Đồi Sơn Lôi cách Đồng Xuân có vài vòng quay bánh xe đạp. Người Sơn Lôi ngày nào chả ra chợ Xuân Hòa buôn bán, người Xuân Hòa vẫn thường vào chợ Sơn Lôi mua sắn, mua khoai. Bởi thế, tin thời sự hằng ngày đưa về Sơn Lôi thì người Đồng Xuân cũng lo ngay ngáy. Chả may mua phải hàng của người Sơn Lôi, chả may đi chợ va phải người Sơn Lôi… thì sao?

Cấp độ nguy hiểm của dịch bệnh cứ tăng lên từng ngày. Người Xuân Hòa về quê cũng mang theo bao lo lắng. Chẳng biết người nhà của mình có tiếp xúc với ai ở Sơn Lôi không? Mình về bây giờ liệu có lây lan không? Đã từng có lúc khách sạn, nhà hàng treo biển cấm người từ Vĩnh Phúc đến. Đã từng có lúc cơ quan công sở các nơi yêu cầu người dân về Vĩnh Phúc lên phải khai báo y tế, thậm chí tự cách ly tại nhà. Điều đó càng khiến mỗi người phải tự điều chỉnh. Người Vĩnh Phúc không dám thể hiện nhớ nhung mời gọi con em ở xa về quê nữa. Các em tôi ở xa cũng đành nén bớt nhu cầu, việc đặng chẳng đừng thì mới về, mắt trước, mắt sau là đi, không dám lang thang trường cũ bạn xưa, ngắm chợ, ngắm đồi như trước đây mỗi lần về quê nữa.

Vào dịp nghỉ 30/4, 1/5 năm nay, chưa hết lễ, bao cuộc đoàn viên tụ hội của các gia đình Vĩnh Phúc bỗng chốc biến thành cuộc “di cư thần tốc”. Thông tin quán bar Sunny ở Phúc Yên ca bệnh tăng lên từng giờ không chỉ được báo chí truyền hình cập nhật mà còn bay đi khắp các diễn đàn, nhóm thông tin. Người nháo nhào rời đi, người ở lại cũng lo lắng, bất an. Làn sóng thứ tư chính thức bùng lên. Những cuộc về quê giảm hẳn. Ngay cả khi Vĩnh Phúc tháo dỡ các chốt, vùng nọ sang vùng kia, tỉnh nọ sang tỉnh kia bình thường trở lại thì những con đường cửa ngõ cũng không còn nhộn nhịp người trở về quê ngày xưa nữa.

3/Thế rồi, cuộc sống vẫn tiếp diễn khi cả con người và virus SARS-CoV-2 đang tìm cách thích nghi. Dịp Giáng sinh, Tết Dương lịch, dịch bệnh tại nơi đây ổn định, không tăng nhiều ca mắc mới. Người xa quê “dám” tự tin trở về quê, ngó nghiêng vườn rau, gốc mít mà không ngại hàng xóm xì xầm, kỳ thị. Người dân quê tôi cũng như bao nơi khác, phòng dịch, chống dịch nhưng không còn sợ dịch nữa. Từ đi chợ đến đi đường, kể cả nơi vắng vẻ, không cần phải phạt, ai nấy cũng đều đeo khẩu trang. Những cuộc tụ họp hạn chế, Trường đại học Sư phạm Hà Nội 2 với những giảng đường im lìm, những ngôi trường im lìm chờ ngày mở cửa trở lại mà ai cũng tin rằng sẽ không xa lắm nữa. Dì tôi vẫn mong được dậy sớm đi nấu cơm cho những đứa trẻ bằng tuổi cháu nội, cháu ngoại của bà, ngắm chúng ăn, nhìn chúng vui chơi và học hành cho đến khi già không đi nổi mới thôi.

Đồng Xuân (Phúc Yên, Vĩnh Phúc) mà ngày nay chúng tôi vẫn quen gọi tên cũ Xuân Hòa chỉ cách Hà Nội 40 km nhưng địa hình, khí hậu đã có nhiều khác biệt. Cả thị trấn quanh co thoai thoải những chân đồi. Đồi Thằn Lằn chạy dọc thị trấn xưa kia hoang vu, ngập bóng cây dại. Từ khi dịch bệnh xuất hiện, người dân có nhu cầu tập thể dục, nâng cao sức khỏe, thành ra đây là nơi lý tưởng cho dân cả vùng. Rừng keo lá chàm, keo tai tượng chưa đến tuổi thu hoạch lá rụng mềm bước chân. Những chiếc bốt Thằn Lằn thực dân Pháp xây dựng hơn trăm năm nay để án ngữ chiếm giữ những điểm cao dọc từ Xuân Hòa sang tận Thái Nguyên có hạng mục vẫn sừng sững ở đó, có hầm hào lô cốt chìm dần dưới đất theo thời gian. 

Tôi cùng dì bước cách xa đoàn người đi trước một đoạn. Ai nấy đều đeo khẩu trang kín mít. Không khí thanh sạch, bóng cây và hơi lạnh xua đi cái mệt nhọc của quãng đường núi khúc khuỷu. Xuân sẽ đến để bà dì tôi nở nụ cười tươi bên vườn cải hoa vàng, cho bao người bị ảnh hưởng bởi dịch bệnh sớm được trở lại nhịp sống, nhịp lao động của mình như ngày trước.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh: KHIẾU MINH

Điểm nhấn và trách nhiệm

Cuối tháng 11, một loạt sự kiện văn nghệ đồng loạt khai mạc. Phải kể đầu tiên là triển lãm “Hội họa, điêu khắc Đinh Phong”, sẽ kéo dài đến 14/12 tại Nhà triển lãm Art Space Trường đại học Mỹ thuật Việt Nam.

Những “gương mặt” biết kể chuyện

Những “gương mặt” biết kể chuyện

Đọc “86 gương mặt văn nghệ sĩ” của Phùng Văn Khai, ta không chỉ gặp người khác, mà đồng thời soi thấy chính mình, trong những câu hỏi về nghề nghiệp, về lý tưởng, về sự ngắn ngủi của đời người và sức bền của những giá trị tinh thần.

Trò chơi dân gian giúp trẻ được trải nghiệm sinh hoạt nhóm, tập thể và bồi bổ cho tâm hồn những xúc cảm nhân văn.

Lấy trò chơi dân gian nuôi tâm hồn học sinh

Trò chơi dân gian không chỉ tạo niềm vui mà còn là nơi lưu giữ tri thức dân gian, nhân cách cộng đồng và hồn cốt Việt trong từng động tác, lời ca. Việc đưa trò chơi dân gian phổ biến ở học đường còn là một cách giáo dục văn hóa, bồi dưỡng tình yêu dân tộc, nhân ái và sáng tạo trong thế hệ trẻ.

Đôn Ki-hô-tê, cát và đêm

Dãy nhà san sát, lởm chởm bên mép nước. Lòng sông mở ra rộng thênh thang, phẳng lặng đến mức tưởng như có thể bước qua mà không ướt chân. Sông Hồng luôn biết cách khởi đầu theo một kiểu khác, không còi xe, không những đoàn thuyền ngược xuôi, chỉ còn thứ im lặng lơ lửng như cơn ngủ chuẩn bị vào giấc.

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh ra sách mới

Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh ra sách mới

NXB Trẻ vừa phát hành truyện dài mới nhất của nhà văn Nguyễn Nhật Ánh mang tên “Cô bé hàng xóm và bốn viên kẹo”. Chọn bối cảnh Sài Gòn - Thành phố Hồ Chí Minh những năm 1980, truyện kể về dân nhập cư, những người nghèo sống ở đô thị hoa lệ, về tình làng nghĩa xóm và bao điều đẹp đẽ giờ đây chỉ còn trong ký ức.

Viết sâu về sự tử tế, chân thành

Viết sâu về sự tử tế, chân thành

“Từng gắn bó, từng yêu thương” là tập truyện ngắn mới nhất của tác giả Trần Duy Thành, do NXB Dân trí phát hành. Tập sách có 22 truyện ngắn, được tác giả kể bằng cái nhìn rộng mở, bút lực dồi dào của một cây bút thích trải nghiệm cuộc sống, khám phá nội tâm con người.

Vở "Đêm trăng đầm Hạ" của Nhà hát Kịch Hà Nội tham dự liên hoan.

Nhu cầu lớn qua liên hoan quốc tế sân khấu thử nghiệm

Cuộc trình diễn, tương tác, giao lưu nghệ thuật giữa gần 1.000 nghệ sĩ các loại hình sân khấu trong nước và các nghệ sĩ nước ngoài cùng mối quan tâm của khán giả cho thấy nhiều điều. Đó là nhu cầu thưởng thức, nhu cầu đổi mới, nhu cầu sáng tạo để tồn tại và phát triển sân khấu. Đó đều là những nguyện vọng cần đáp ứng ngay…

Nghệ thuật đối thoại cùng khoa học

Từ ngày 2/12/2025 đến 28/2/2026, Quỹ VinFuture phối hợp Trung tâm Nghệ thuật Đương đại Vincom (VCCA) giới thiệu triển lãm “TỎA V - Điểm chạm Khoa học” (THE FOLIAGE V - The Touch of Science), sự kiện nghệ thuật trọng tâm của Tuần lễ Khoa học Công nghệ VinFuture 2025.

Không gian trong chiếc xe "Sách trên mây".

"Sách trên mây" - Nung nấu từ vấp ngã

“Người lái xe” như anh chỉ cần làm một sứ mệnh nhỏ là lái xe, đưa những quyển sách đến tay những người cần, gieo một hạt mầm nhỏ và đợi chờ ngày những hạt mầm đó sẽ trở nên xanh hơn...

Bữa cơm mùa gặt.

Nhớ cơm mới ngày mùa

Những chiều nắng rựng lên vài cơn the thắt. Ba ngồi chỗ hiên tay đong đưa ca nước chè, ngó lên phía cây cam trước sân.

Giới thiệu sản phẩm tại lễ hội cà-phê Tây Nguyên. Ảnh: HẢI NAM

Cà-phê Đắk Lắk trước kỳ vọng di sản

Nhìn nhận văn hóa cà-phê từ góc nhìn “di sản sống”, Đắk Lắk đang bảo vệ, phát huy giá trị di sản gắn với phát triển bền vững. Di sản cà-phê ở Đắk Lắk vì thế không chỉ là tri thức sản xuất, mà là nền tảng cho mô hình kinh tế sinh thái - văn hóa.

Ngẫm những vấn đề thời đại để soi chiếu đến hôm nay

Ngẫm những vấn đề thời đại để soi chiếu đến hôm nay

Tiểu thuyết “Cuộc phân tranh” của nhà văn Thiên Sơn do công ty Tao Đàn và NXB Văn học ấn hành gây được chú ý với việc tái dựng bức tranh toàn cảnh về lịch sử hiện đại và những màn đối thoại, đấu trí cam go giữa các nhân vật lịch sử trong hoàn cảnh nước ta những năm mới giành được độc lập và bước vào cuộc trường kỳ kháng chiến.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Chạy trước tử thần

Cần gạt nước đã ở mức độ làm việc tối đa mà không xua được nước mưa ào ạt tuôn lên mặt kính.

Phát động sáng tác “Sống mãi với thời gian”

Phát động sáng tác “Sống mãi với thời gian”

Hướng tới kỷ niệm 100 năm Ngày thành lập Đảng Cộng sản Việt Nam (3/2/1930 - 3/2/2030) và 85 năm Ngày Quốc khánh Nước Cộng hòa xã hội chủ nghĩa Việt Nam (2/9/1945 - 2/9/2030), Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch sẽ phát động sáng tác tác phẩm văn học nghệ thuật “Sống mãi với thời gian” giai đoạn 2026-2030.

Những cái nhìn rộn ràng trong trẻo

Những cái nhìn rộn ràng trong trẻo

Trong một loạt triển lãm cuối năm đang rộn ràng lần lượt khai trương, thì một sự kiện đáng chú ý vừa được khai mạc sáng 23/11 ở Bảo tàng - Thư viện Bà Rịa-Vũng Tàu (Thành phố Hồ Chí Minh) là triển lãm chuyên đề: “Tổ quốc nhìn từ biển”.

Lễ khai mạc Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 24.

Chờ sức bật của điện ảnh Việt

Có số phim tham gia nhiều nhất từ trước đến nay, Liên hoan phim Việt Nam lần thứ 24 còn ghi nhận cuộc tranh tài cam go giữa các sản phẩm điện ảnh được đầu tư hoành tráng, doanh thu nổi bật.

Tác phẩm tại triển lãm. Ảnh từ facebook của họa sĩ.

Ký tự không gian Doãn Hoàng Kiên

Mấy chục năm, người nghệ sĩ đa tài Doãn Hoàng Kiên như luôn muốn đi tìm đa diện chính mình, luôn như mở ra, như cộng thêm, để cuối cùng, hoàn thiện hơn chỉ một con người nghệ thuật.

Ayun Pa ngày lũ

Là nước. Nhưng lũ về khiến bờ sông tan hoang, bãi bờ rách nát. Nhưng nước về, cỏ cây quên đi ngày nắng hạn, cần mẫn vá víu đôi bờ. Ngày tôi đến Ayun Pa (Gia Lai), thị xã nhỏ bên dòng sông Ba, một vùng chuyển tiếp giữa Tây Nguyên và duyên hải, chênh vênh bên những khô cằn.

Ra mắt tập truyện về Trường Sơn

Ra mắt tập truyện về Trường Sơn

Sáng 21/11, tại Hà Nội, NXB Hội Nhà văn và Viện Nghiên cứu Văn hóa và Phát triển ra mắt tập truyện ngắn “Góc khuất Trường Sơn” của nhà văn Phạm Việt Long.

Nhà thơ Kevin Bowen và nhà thơ Nguyễn Phan Quế Mai trong cuộc ra mắt tập thơ "Khúc hát thành Cổ Loa" của ông tại Việt Nam. Ảnh: QUANG HƯNG

Khôn nguôi những cuộc kiếm tìm

Chiến tranh ngày một lùi xa nhưng dư chấn của mất mát, hy sinh vẫn luôn day dứt, buốt đau trong tâm khảm những người ở lại, những người thuộc thế hệ sau.

Nụ cười hy vọng

Nụ cười hy vọng

“Nụ cười hoa hướng dương” (NXB Hội Nhà văn) của Đào Quốc Vịnh là một tiểu thuyết khiến người ta đọc mà thấy ấm lòng, thương người, và thấu hiểu sâu sắc hơn về thứ ánh sáng nhân văn vẫn le lói trong những thân phận bé nhỏ nhất.

Tiếp sức mầm non Văn khoa

Tại lễ gặp mặt, tri ân thầy cô nhân Ngày Nhà giáo Việt Nam 20/11 và Trao học bổng Văn khoa, học bổng Đinh Gia Khánh, học bổng Khúc Thị Hoa Phượng, Khoa Văn học (Trường đại học Khoa học xã hội và nhân văn Hà Nội) đã trao nhiều suất học bổng ý nghĩa dành cho sinh viên có thành tích nổi bật trong học tập, nghiên cứu và sáng tác.

Ảnh: SONG ANH

Một thời... áo vá

Những cơn gió se se đã gõ cửa hiên nhà, nhắc tôi rằng phải soạn sửa tủ áo quần cho con. Tôi lôi từng chồng áo len, áo khoác dày ra gấp gọn, xếp thành hàng ngay ngắn.

Bác Hồ đọc tấm bia Côn Sơn Tư Phúc Tự bi trong chuyến thăm chùa Côn Sơn (Hải Phòng) tháng 2/1965. Ảnh: Cục Du lịch quốc gia Việt Nam

Thắp sáng tinh thần Hồ Chí Minh về bảo tồn di sản

Chỉ cô đọng trong 6 điều, Sắc lệnh số 65 đã cho thấy tầm nhìn nhạy bén, thức thời của Chủ tịch Hồ Chí Minh. Trong thời đại mới, hệ thống pháp luật về bảo tồn và phát huy giá trị di sản văn hóa từng bước được hoàn thiện, trên cơ sở nối dài tinh thần của bản sắc lệnh lịch sử.