BÀI VIẾT THAM DỰ CUỘC THI TÁC PHẨM BÁO CHÍ VỀ ĐỀ TÀI “HỌC TẬP VÀ LÀM THEO TƯ TƯỞNG, ĐẠO ĐỨC, PHONG CÁCH HỒ CHÍ MINH” GIAI ĐOẠN 2022-2025

Chữa lành tâm hồn cho trẻ khuyết tật trí tuệ

28 năm, một cô giáo không biết đến ngày nghỉ cuối tuần cho dù đã bước sang tuổi 83. Đó là bà Phan Thị Phúc, Chủ nhiệm Câu lạc bộ (CLB) Văn nghệ trẻ em khuyết tật Hà Nội.
Các em trong CLB biểu diễn tại liên hoan nghệ thuật dành cho trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.
Các em trong CLB biểu diễn tại liên hoan nghệ thuật dành cho trẻ em có hoàn cảnh đặc biệt khó khăn.

Bao giờ mới đến chủ nhật, mẹ ơi!

Tôi đến thăm CLB tại Nhà sinh hoạt văn hóa cộng đồng ở ngõ 7 đường Hoàng Ngọc Phách (phường Láng Hạ, quận Đống Đa, Hà Nội) một ngày mưa dông cuối tháng 8. Thật bất ngờ, trước cơn mưa sầm sì như trút nước, các phụ huynh cho dù ở xa cũng cố gắng đưa con đến lớp học của bà Phúc.

“Bao giờ mới đến chủ nhật, mẹ ơi! Cậu con trai ngô nghê của tôi ngày nào cũng hỏi như vậy. Ngay cả khi vừa từ lớp học về, cháu đã hỏi vì lớp chỉ tổ chức vào ngày chủ nhật thôi. Tôi cho cháu theo lớp học hơn chục năm rồi, chưa bỏ buổi nào vì nếu không cho đi thì cháu không ăn cơm”, cô Phùng Thị Châu Loan ở quận Hà Đông chia sẻ.

Đó không chỉ là “tình trạng” riêng của cô Loan mà của cả 35 phụ huynh đang cho con theo học lớp văn nghệ của bà Phúc. Với các em nhỏ thiểu năng trí tuệ, không được đến trường, không có bạn bè, được tham gia lớp học văn nghệ là cả nguồn sống, là chiếc cầu nối gần nhất để các em hòa nhập cộng đồng.

Tranh thủ lúc chuyển học sinh sang cô giáo khác dạy, bà Phan Thị Phúc dành thời gian trò chuyện cùng tôi. Bà xin lỗi vì đã để tôi phải đợi nhưng bà bảo rằng, thời gian ngày chủ nhật đối với các em quý giá như vàng và nếu đang dạy dở mà dừng lại các em sẽ dỗi, rất khó để bắt đầu tập lại.

Năm nay đã bước sang tuổi 83 nhưng trông bà Phúc trẻ hơn tuổi rất nhiều từ nước da, giọng nói đến từng điệu múa vẫn mềm dẻo, nhẹ nhàng. Thời thanh xuân bà Phúc công tác tại Nhà hát Tuổi trẻ Việt Nam. Trong vài lần đi công tác, bà Phúc phát hiện trẻ em khuyết tật trí tuệ chưa được quan tâm đúng mức, các em cũng rất đam mê múa hát nhưng không có chỗ tập luyện, thể hiện hoặc bị trẻ bình thường kỳ thị. Sau khi nghỉ hưu, bà thành lập CLB Văn nghệ trẻ em khuyết tật Hà Nội để tập hợp các em khuyết tật trí tuệ lại dạy múa hát, dạy học chữ.

Trở lại với lớp học, những em nhỏ hầu hết đều có phụ huynh đưa đi học và đồng hành cùng con cả ngày. Ở đây các em có hai người mẹ, một là mẹ đẻ hai là “mẹ Phúc”. Bà Phúc kể, lúc đầu các em gọi mẹ tôi hơi ngượng vì tuổi đã cao và cũng chưa giúp gì được cho các em. Nhưng tôi cảm nhận được các em gọi tôi bằng mẹ từ trái tim chứ không phải gọi theo nhau. Tôi trân trọng nhận những đứa con thơ này và quan tâm, đối xử với các em như con đẻ.

Người mẹ không bao giờ nổi cáu

Khi bà Phúc thành lập CLB, không ít người bảo bà “vác tù và hàng tổng” thậm chí “dở hơi” vì bà không có chuyên môn dạy trẻ em đặc biệt, tuổi đã cao nhỡ đâu “ôm rơm dặm bụng” hoặc “sao không mở CLB cho trẻ bình thường”, “liệu có duy trì được lâu dài hay không”?

Vượt qua dị nghị, bà Phúc tin rằng, chỉ cần có tình yêu thương các em rồi dần dần sẽ làm bạn được với các em. Lúc đầu để giao tiếp, gần gũi được với các em đã là cả một vấn đề. Trẻ khuyết tật trí tuệ thường tự ti, mặc cảm, sợ người lạ, đôi khi cáu gắt, nổi nóng mà không ai bảo được và bà Phúc cũng không phải ngoại lệ.

“Dạy trẻ đặc biệt, điều quan trọng nhất là không được nổi nóng. Phải hết sức kiên nhẫn, chỉ cần quát thôi là các em sẽ có thể đòi bỏ về ngay và không bao giờ đến lớp học nữa. Chúng tôi phải cùng ăn, cùng ngủ, lắng nghe, chơi đùa cùng lũ trẻ để trở thành người bạn của các em, sau đó mới bắt đầu dạy học được. Tôi cũng đã tham khảo cách dạy nghệ thuật cho trẻ em khuyết tật ở một số nước phát triển để áp dụng tại CLB”, bà Phúc nhớ lại.

Cô Châu Loan chia sẻ: “Con mình nhiều lúc mình còn nổi cáu hoặc không dỗ được những lúc con dỗi. Nhưng bao năm nay tôi chưa thấy bà Phúc nổi cáu với các em lần nào. Bạn nào dỗi bỏ tập, mẹ Phúc lại vào “nịnh” là các con nghe lời ngay”.

Ngoài dạy múa hát, CLB của bà Phúc còn dạy chữ, dạy văn hóa cho các em, dạy các em tự biết chăm sóc bản thân, hiếu thảo với cha mẹ. Rất may, hành trình của bà Phúc nhận được sự đồng hành của một số tình nguyện viên. Mỗi người một chuyên môn, độ tuổi nhưng tựu trung họ đều rất yêu thương và cảm thông đối với những em nhỏ thiệt thòi.

Cô Nguyễn Thị Thanh Hồng, vốn là nghệ sĩ múa đã về hưu chia sẻ: Tôi đến hỗ trợ bà Phúc từ khi CLB mới thành lập, đến nay CLB đã kèm cặp cho hàng trăm em, có những em đã lập gia đình và thỉnh thoảng vẫn về thăm các mẹ và các em. Chúng tôi cũng có con cháu đầy đủ nhưng hễ đến cuối tuần niềm hạnh phúc của chúng tôi là được gặp các em nhỏ trong CLB. Thấy các em tự tin, khôn lớn hơn mỗi tuần chúng tôi cảm thấy rất vui và tự hào.

Thỉnh thoảng, bà Phúc và các phụ huynh lại đưa các em nhỏ đi dã ngoại như đi thăm Lăng Bác, đi công viên Thủ Lệ… Mỗi lần như vậy, cô giáo U90 cũng vất vả vì phải quản lý vài chục em trong không gian rộng. Tuy nhiên, qua mỗi lần các em đều tự tin và ý thức hơn khiến các mẹ đỡ nhọc hơn.

Các em nhỏ tại CLB có mức độ khuyết tật khác nhau. Một số em có khả năng lao động nên bà Phúc đã tổ chức các lớp dạy nghề cho các em như đan móc, may mặc, điện dân dụng, tin học… Chị Ngô Thị Ánh Hồng, giáo viên dạy nghề làm hoa giấy cho biết, đối với các em, cần phải kiên nhẫn cầm tay chỉ việc. Với các em chỉ cần tạo ra một sản phẩm là có thể thay đổi cả cuộc đời. Đến nay đã có một số em có thể tạo ra thu nhập từ nghề làm hoa giấy như em Ngô Đức Trung, em Mai Hồng…

Nhìn những Minh Hồng, Quốc Tuấn, Nhật Lệ múa hát, đi lau sàn, quản lý các em nhỏ hơn, không ai nghĩ đó là các bạn trẻ khuyết tật trí tuệ. Sau bao năm học hành trong vòng tay mẹ Phúc, các em đã khôn lớn hơn rất nhiều, có thể tự bắt xe bus đến CLB, tự làm một số việc nhà, điều mà phụ huynh các em trước đây chưa bao giờ dám mơ đến.

Ước nguyện cuối đời

Để duy trì lớp học suốt 28 năm qua, bà Phúc đã một tay quán xuyến tất cả, ngoài trích một phần lương hưu, bà còn tích cực đi vận động nhà hảo tâm để tài trợ trang phục cho các em đi biểu diễn. Năm nào CLB cũng tham gia hội diễn các cấp, mang về rất nhiều huy chương. CLB còn tham dự một Festival ở Thụy Điển và diễn vở kịch không lời khiến cả hội trường xúc động.

“Mỗi buổi học, CLB phải đi thuê địa điểm, chạy chỗ này, chỗ nọ mấy lần rồi, chỉ mong có một địa điểm ổn định và được tài trợ. Các em đến đây không phải đóng học phí. Phụ huynh nào có điều kiện thì đóng 200 nghìn đồng/tháng để ăn trưa, còn đâu tôi tự cân đối”, bà Phúc tâm sự.

Nguồn tài chính không phải điều bà lo lắng nhất mà chính là tuổi tác, sức khỏe, bởi bà biết chẳng ai chiến thắng nổi thời gian. “Tôi đã tìm và động viên một số người trẻ đảm nhận thay tôi công việc tại CLB nhưng chưa có ai nhận. Có người có tiền nhưng không có thời gian, có người sợ không đủ kiên nhẫn với các em nhỏ, cũng có người sợ không có chuyên môn không cam kết được lâu dài. Lớp học như nguồn sống của các em, đã có lúc tôi định nghỉ ngơi mà các em lao vào ôm khóc khiến tôi không thể cầm nổi nước mắt. Tôi phải gìn giữ sức khỏe không chỉ cho mình mà còn cho CLB”, bà Phúc nghẹn ngào.

Chủ tịch Hội Người khuyết tật quận Đống Đa - ông Nguyễn Trung chia sẻ: Tấm lòng của bà Phúc 28 năm qua được nhiều người biết đến và cảm phục. Bà Phúc là người có tấm lòng nhân hậu, bà đã góp phần giúp đỡ các cháu nhỏ khuyết tật trí tuệ hòa nhập với cộng đồng, việc làm của bà rất đáng trân trọng.

Với những đóng góp tích cực của mình, năm 2018, bà Phan Thị Phúc vinh dự được nhận Giải thưởng Tình nguyện quốc gia do Trung ương Đoàn TNCS Hồ Chí Minh trao tặng.

Có thể bạn quan tâm

Cuộc chơi không cần người chơi

Ly cà-phê đặt nhẹ, giọt nước lạnh trên thành cốc chảy dài. Hai người bạn thân quay đầu vào nhau, những nếp nhăn hằn sâu theo khóe mắt. Câu chuyện họ chia sẻ giống hệt hàng nghìn câu chuyện khác ngoài kia: Giá nhà tăng từng ngày, còn tiền gửi ngân hàng chỉ nhích từng năm.

Bao cấp cho người... giàu

Với quan điểm xuyên suốt “Giáo dục và đào tạo là quốc sách hàng đầu”, Đảng và Nhà nước đã triển khai, đề xuất nhiều chính sách nhân văn nhằm bảo đảm quyền học tập cho mọi trẻ em, nâng cao an sinh xã hội và giảm gánh nặng tài chính cho người dân.

Rời đảo Len Đao. Ảnh: TRẦN SƠN HẢI

Trường Sa trong tim những người đi biển

Nghe thông tin “mùa ra đảo” cuối năm, đất liền rộn ràng hướng ra cùng các chiến sĩ và cư dân Trường Sa, lại nhớ giữa tháng 5/2024, khi mặt trời phương nam rót nắng vàng như mật xuống hải cảng Cam Ranh, hơn 200 đại biểu của Đoàn Công tác số 23 tập trung bên cầu cảng…

Kiều bào dự hội chợ từ thiện tại Thủ đô Budapest, Hungary. Ảnh: UBNV

Khát vọng đồng hành cùng Tổ quốc

Với hơn 1.300 lượt ý kiến đóng góp cho Dự thảo Văn kiện Đại hội XIV của Đảng gửi về từ khắp các châu lục, cộng đồng người Việt Nam ở nước ngoài (NVNONN) đã thể hiện tinh thần trách nhiệm, niềm tin và khát vọng đồng hành cùng Tổ quốc.

Quản trị rủi ro công bằng

Những ngày qua, lũ lụt hoành hành suốt dải duyên hải Nam Trung Bộ từ Phú Yên, Khánh Hòa đến Đắk Lắk, gây thiệt hại về người và tài sản vô cùng lớn.

Việt Nam đang thiếu lao động trình độ cao. Ảnh: ANH QUÂN

Tìm đúng cánh cửa cho mình

Năm nay, các sự kiện quốc gia đều được mọi người quan tâm đặc biệt. Sau những kỳ lễ tiết tưng bừng phấn khởi, phải có một khoảng thời gian để mỗi cá nhân “nguội” lại.

Ngập do triều cường tại TP. Hồ Chí Minh. Ảnh: THẾ ANH

“Nước tới bánh xe”

Giữa cơn mưa xối xả cuối năm, trên đoạn đường Tôn Thất Thuyết, dòng xe hơi đứng im, kiên nhẫn. Xe máy xoay xở lao lên vỉa hè để rồi cũng chịu trận vì quá đông. Nước bắt đầu dâng, nhiều đoạn không thể phân biệt lòng đường và vỉa hè. Tiến không được, lùi cũng không xong.

Ăn quá nhiều đồ ăn vặt dễ dẫn đến mất cảm giác khi vào bữa chính.

Quan tâm đúng cách

Trong thời đại phát triển như vũ bão của tên lửa, internet… vấn nạn béo phì không còn là vấn đề của riêng các nước phát triển.

Ảnh: ANH QUÂN

Xét học bạ, dễ tuyển sinh nhưng khó công bằng

Bộ Giáo dục và Đào tạo đang lấy ý kiến về việc có nên tiếp tục hay dừng áp dụng xét tuyển đại học bằng học bạ. Đây là một trong những phương thức phổ biến nhất nhiều năm qua, được nhiều thí sinh lựa chọn nhưng cũng gây ra những tranh luận về tính công bằng và minh bạch.

Kiểm soát lạm quyền

Một ngày đẹp trời, tôi nhận được cuộc gọi từ người quen. Anh khá am hiểu pháp luật và bày tỏ sự bức xúc: “Ông xem thế nào, giờ thấy có những hành vi lạm quyền quá mức”.

Người trẻ lạc nhịp

Theo số liệu từ Cục Thống kê, trong quý III/2025, hơn 1,6 triệu thanh niên Việt Nam (15 - 24 tuổi) không có việc làm, cũng không tham gia học tập hay đào tạo nghề.

Nhẹ đầu mối, nặng lo toan

Sáng thứ 6, điểm phục vụ hành chính công phường Khương Đình (Hà Nội) đông nghẹt. Ghế ngồi đã kín chỗ, nhiều người phải đứng ra tận cửa vào. Không gian khoảng 30 m² huyên náo những âm thanh thúc giục. Anh công chức xua cao tay, nói lớn: “Các bác cứ bình tĩnh. Giờ việc của 5-6 phường gộp một, phải từ từ để chúng cháu giải quyết!”.

Giữ “đường thẳng, lối thông” từ chính quyền cơ sở

Vài chục năm trước, mỗi khi nghe thấy câu chuyện tắc đường tại một số quốc gia Đông Nam Á, tôi vẫn không tưởng tượng nổi tại sao lại có lượng xe cộ lớn đến thế tập trung tới thủ đô và các thành phố lớn bên nước bạn.

Người bán không nhầm

Hai tuần từ sau trận ngập lụt lịch sử tại Thái Nguyên, hình ảnh những chiếc ô-tô đầy bùn đất, cùng hóa đơn sửa chữa hàng chục, hàng trăm triệu đồng vẫn được thảo luận sôi nổi trên các diễn đàn.

Áp lực thành công

Thành công chưa bao giờ hiện diện dày đặc như hôm nay. Chỉ cần lướt mạng xã hội, người ta dễ dàng bắt gặp vô số “tấm gương vượt khó”, “triệu phú tự thân” hay những “câu chuyện truyền cảm hứng”. Nhưng cũng chính vì thế, chưa bao giờ cảm giác thua kém và áp lực phải thành công lại lan truyền mạnh mẽ như hiện nay.

Bà Trương Thị Tám (đội khăn vấn, hàng cuối) trong một lần được chụp ảnh với Bác Hồ.

Tấm gương “du kích Hoàng Ngân” xứ nhãn

Về xã Khoái Châu (tỉnh Hưng Yên), một miền quê cách mạng, gặp chúng tôi, Bí thư Đảng ủy xã Khoái Châu Bùi Huy Cường tự hào giới thiệu: “Ở đây có cụ Trương Thị Tám, Anh hùng dùng đón gánh đánh Tây từ tuổi 17 đấy, nay đã 92 tuổi, cụ còn khỏe và minh mẫn lắm”.

Sau cơn lũ dữ

Trong những năm gần đây, những cơn bão nhiệt đới, những cơn lũ dữ có chiều hướng thay đổi trái quy luật thông thường. Miền bắc, miền trung nước ta vừa liên tiếp phải gánh chịu những cơn bão, lũ gây thiệt hại vô cùng lớn.

Ngẫm chuyện ngập

Người Thủ đô không chỉ yêu giai điệu và ca từ của ca khúc “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa”, mà hiện tại, có lẽ họ đều mong đến thời điểm tên bài hát thành hiện thực. Mấy tuần qua, bão chồng bão, mưa ngập khắp nơi. Bão tan, thấy mưa chuyển mùa cũng nơm nớp lo ngập. Lo mãi đến thành ám ảnh.

Những cái tên

Chẳng ai biết những cái tên có từ bao giờ, nhưng chắc chắn một điều rằng, mỗi cái tên, từ địa danh, đồ vật và đặc biệt là tên người bao giờ cũng mang hàm ý sâu xa nào đó.

Ngôi nhà và sự an toàn trong bão

Khi còn nhỏ, mỗi kỳ nghỉ hè, tôi thường được đưa về nhà ông bà ngoại gửi. Quê gần biển (Nam Định cũ), đã không ít lần ông bà và cháu cùng trải qua những cơn bão lớn.

Công dân quốc tế và những đứa con thiếu quê hương

Đã có thời, cụm từ “công dân quốc tế” được nhắc đến đầy tự hào. Đó là những người giỏi giang, từ rất sớm đã bước chân vào làm việc cho các tổ chức quốc tế. Theo báo cáo của Liên hợp quốc, toàn hệ thống hiện có khoảng 130 nghìn nhân sự đang làm việc tại các cơ quan, tổ chức trực thuộc trên phạm vi toàn cầu (số liệu năm 2024).

Tọa đàm “Bảo mật dữ liệu và an ninh mạng trong kỷ nguyên vươn mình của dân tộc” do Báo Nhân Dân tổ chức. Ảnh: THÀNH ĐẠT

Tăng bảo mật dữ liệu và an ninh mạng

Khối lượng dữ liệu khổng lồ được tạo ra mỗi ngày chính là nền tảng phát triển trí tuệ nhân tạo (AI), phân tích dự báo, xây dựng chính sách và cung cấp dịch vụ công thông minh.

Đơn vị thiết giáp của Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Nghệ An ra quân huấn luyện.

Kỷ niệm 80 năm lực lượng vũ trang tỉnh Nghệ An (21/8/1945-21/8/2025): Xứng đáng với truyền thống Quân đội nhân dân Việt Nam và quê hương Xô Viết anh hùng

Trải qua 80 năm (21/8/1945-21/8/2025) xây dựng chiến đấu và trưởng thành, lực lượng vũ trang tỉnh Nghệ An đã vượt qua nhiều khó khăn gian khổ, đóng góp to lớn trong các cuộc kháng chiến và bảo vệ Tổ quốc cũng như xây dựng quê hương, đất nước ngày càng giàu đẹp.

Tiền lời bán đất

Hơn 20 năm trước, khi mới lên Hà Nội học, tôi có thời gian ở nhờ nhà người bác trên đường 32, phường Phú Diễn, quận Bắc Từ Liêm (cũ). Nhà bác bán cơm bình dân, xoay xở qua ngày nhờ tệp khách chính là người lao động thu nhập thấp và cánh lái xe đường dài.

Nhận diện thủ đoạn “nhảy dù”

Gần đây, có hai câu chuyện "kỳ lạ" xảy ra tại hai thành phố lớn của nước ta. Đó là chuyện xây nhà “nhầm” trên đất của người khác ở Hải Phòng và Thành phố Hồ Chí Minh. Về lý, đất nhà ai người ấy sở hữu và toàn quyền định đoạt. Tuy vậy, hai câu chuyện tưởng đúng lý mười mươi, tới giờ bỗng gây tranh cãi.