Chống lại một vũ trụ Mono

Có một khẩu quyết của các nhà buôn trong thời đại toàn cầu hóa, là “Nhanh, Nhiều, Tốt, Rẻ”. Và gần như chắc chắn, nó xung đột với nhu cầu giữ gìn bản sắc của bất cứ cộng đồng nào.

Tấm vải nhuộm khiến tác giả kinh ngạc ở vùng biên giới xa xôi năm ấy.
Tấm vải nhuộm khiến tác giả kinh ngạc ở vùng biên giới xa xôi năm ấy.

MONO - cơn lốc “ĐƠN hóa”

Vị giám đốc truyền thông người Mỹ viết lên bảng bốn ký tự: “MONO”. Anh có họ “Nguyen”, nhưng là một người Mỹ, nói tiếng Việt rất tệ. Trong môi trường kinh doanh tại Mỹ, anh đã từng làm đến chức phó chủ tịch của các công ty toàn cầu, phụ trách hàng trăm triệu khách hàng. Với anh, Việt Nam là một vùng đất mới, cả về ngôn ngữ lẫn văn hóa.

Dù mang dòng máu Việt, còn chẳng thể diễn đạt là anh đã “trở về”. Thế mà giờ anh đang ở đây, làm việc cho một công ty doanh thu hơn chục nghìn tỷ đồng ở mảng bán lẻ và bất động sản trong nước.

Bán lẻ là hoạt động phụ thuộc khá nhiều vào văn hóa địa phương, tôi nghĩ vậy, nên hỏi: Sao anh tự tin với các kế hoạch của mình? Và anh vớ lấy cái bút, viết lên bảng bốn ký tự MONO. Một từ tiếng Anh, nghĩa là “ĐƠN”. Đơn màu, đơn sắc, đơn điệu, đơn thanh...

Anh giải thích, rằng mình đã từng bán những sản phẩm công nghệ cho toàn cầu rồi. Đơn cử như một cái ứng dụng chỉnh ảnh, thì thiếu nữ ở đâu mà chẳng muốn đẹp như nhau, dù đó là Nga, Trung Quốc, Mỹ hay Việt Nam. Và anh tin vào một mệnh đề: kinh tế và công nghệ càng phát triển, hành vi tiêu dùng của con người càng trở nên “MONO”. Đó là điều mà có lẽ ít người phản đối.

Tôi cũng gật gù trong buổi họp hôm đó, và nhớ chữ “MONO” đó đến tận hôm nay. Các tập đoàn toàn cầu không cần thiết kế sản phẩm riêng cho từng nền văn hóa. Trong suốt kỷ nguyên toàn cầu hóa, họ làm ngược lại: Tiếp thị cho khách hàng một lối sống chung, và bán một dạng sản phẩm cho tất cả các quốc gia. Cũng có chút biến thể, nhưng thường không đáng kể và không liên quan đến công nghệ lõi. Thí dụ như Việt hóa giao diện, thêm thắt con én với con lân lên bao bì, hoặc thay đổi chút thông số kỹ thuật.

Dưới quyền lực của thị trường, ngày nào đó, bạn có thể sẽ nhận ra rằng vị ngọt của khoai tây chiên đóng túi, xúc xích và mì ăn liền khá giống nhau. Chúng được tạo ra bởi những công thức mà các tập đoàn tiêu dùng nhanh toàn cầu đã thúc đẩy, để “đóng khuôn” vị giác của mọi người, mọi lứa tuổi và mọi sắc tộc trên hành tinh này.

Tôi gọi đây là một cơn lốc đơn hóa. Văn hóa, lối sống, thậm chí suy nghĩ và ngôn ngữ có thể bị đơn hóa vì nhu cầu kinh tế. Chúng ta phải nghĩ và sống như một người ở bên kia bờ Thái Bình Dương để có thể bán hàng cho họ; và ngược lại, để sử dụng các công cụ, sản phẩm hiện đại mà họ đã tạo ra.

Trong xu hướng toàn cầu hóa đó, chỗ đứng của bản sắc ở đâu? Có một vũ trụ đầy màu sắc sẽ biến mất trong cơn lốc đơn hóa. Có rất nhiều sản phẩm đã bị thay thế bởi những thứ “MONO” mà vị giám đốc người Mỹ đã nói ở trên. Ngay lúc này, nhiều người ở các làng quê Bắc Bộ đã kho cá bằng gói gia vị được sản xuất hàng loạt của các tập đoàn thực phẩm. Ở đích đến của cuộc phát triển, thậm chí người làng sẽ mua rau sạch từ siêu thị. Ngay cả trong chính sách, các quy định của Bộ Xây dựng về nhà ở tại nông thôn cũng đơn hóa tiêu chuẩn kiên cố theo tiêu chuẩn hiện đại, gạch vữa và bê-tông cốt thép. Để đạt chuẩn nông thôn mới, chính quyền cơ sở nhiều vùng khuyến khích đồng bào đập bỏ những căn nhà trình tường đã gắn bó với họ hàng thế kỷ, để xây nhà bằng xi-măng.

Không chỉ đối mặt với nguy cơ mất bản sắc, các cộng đồng có thể bị đe dọa cả sự tồn tại: Tập quán văn hóa thay đổi có thể phá vỡ kết cấu cộng đồng. Đơn cử, các làng nghề sẽ không thể duy trì kết cấu vốn dựa trên nghề truyền thống. Thanh niên sẽ xuất cư, và thậm chí không còn lý do để quay về.

Kẻ phản diện quyến rũ

Có lẽ việc đầu tiên chúng ta có thể làm, để giữ bản sắc, là nhận diện sòng phẳng rằng quá trình phát triển có mặt trái. Xã hội hiện đại, với tốc độ của nó, sẽ chủ động phủi tay với cái chậm, cái cũ, cái không thể “công nghiệp hóa”, không thể sản xuất hàng loạt và phục vụ hàng loạt.

Việc thừa nhận sự tồn tại của “kẻ phản diện” này không dễ dàng, bởi phát triển kinh tế là một điều quá hấp dẫn, và chuyện theo đuổi nó là hiển nhiên. Người ta có thể sẵn sàng đánh đổi phát triển vì bản sắc không? Thật ra, lịch sử thế giới đã hơn một lần chứng kiến các cộng đồng hành xử cực đoan, ưu tiên kết cấu truyền thống hơn tiến trình phát triển.

Nghề trồng lúa gạo ở Nhật Bản chẳng hạn. Cuộc phát triển công nghiệp thần kỳ cuối thế kỷ trước biến Nhật Bản trở thành một nước giàu có, và kinh tế nông nghiệp trở nên ít quan trọng hơn. Họ đủ khả năng nhập khẩu tới 60% thực phẩm. Nhưng, bởi một nhận thức sâu sắc rằng gạo, nghề trồng lúa gạo cùng những ngôi làng bên cánh đồng trồng lúa là linh hồn của nước Nhật, nên cộng đồng này bằng mọi giá “giữ văn hóa ăn gạo”. Họ có thể chi tiêu rất đắt, đôi lúc vô lý, cho giống gạo Japonica hạt ngắn trồng nội địa, chứ không ăn gạo nhập, hoặc chấp nhận khuất phục hoàn toàn trước văn hóa lúa mì - điều đã in hằn trong những năm tháng hậu chiến thiếu thốn, phải phụ thuộc vào bột mì viện trợ từ Mỹ. Chính phủ, cũng vì thế, mà hạn chế nhập khẩu gạo.

Về hiệu quả kinh tế, những gì người Nhật làm với hạt gạo đi ngược lại với quan điểm thực dụng. Một phương án hành động xuất phát thuần túy từ cảm xúc. Các hàng rào bảo hộ, trong lịch sử, không chỉ nhằm mục tiêu thúc đẩy kinh tế. Đầu thập niên 2000, Hàn Quốc từng có chính sách bảo hộ ngặt nghèo cho điện ảnh nội địa (quy định tỷ lệ chiếu phim nước ngoài với các hệ thống rạp). Cho đến lúc này, dù đã trở thành cường quốc điện ảnh, tổng doanh thu điện ảnh đóng góp cho GDP Hàn Quốc cũng chỉ tương đương với 0,4%, nhưng giá trị hình ảnh mà ngành này mang lại, cũng như khả năng nuôi dưỡng niềm tự hào dân tộc và gắn kết cộng đồng của nó, thì có lẽ không cần quảng bá. Họ trở thành một thế lực xuất khẩu văn hóa toàn cầu, và phát dương bản sắc của mình.

Chủ nghĩa bảo hộ đang đe dọa thành tựu nhiều thế kỷ kết nối của nhân loại. Nhưng toàn cầu hóa cũng luôn có mặt trái, chính là sự đơn hóa về tập quán. Đôi lúc, chúng ta có thể cân nhắc các phương án hành động có động cơ phi-kinh-tế, như giữ gìn bản sắc.

Tấm vải nhuộm giữa rừng

Chúng ta không thể cưỡng lại sự đơn hóa của kỷ nguyên kết nối - như một quốc gia thủ cựu. Nhưng chúng ta cũng không thể quên rằng ngay từ chiến lược văn hóa đầu tiên, bản Đề cương văn hóa Việt Nam-1943 của Đảng, nguyên tắc cơ bản thứ nhất được đề cập chính là “Dân tộc hóa”. “Dân tộc hóa” là hướng tới sự phát triển văn hóa độc lập của dân tộc Việt Nam. Ngay cả khi người Việt Nam lựa chọn rằng họ sẽ tiếp nhận một sản phẩm văn hóa mới, ngoại nhập, vào đời sống của mình (như cách họ biến baguette của Pháp thành bánh mì Việt Nam), đó cũng phải là một lựa chọn chủ động. “Quyền chủ động lựa chọn” có lẽ chính là từ khóa để giữ gìn bản sắc.

Ở Pà Cò, một vùng đất nằm lọt thỏm giữa hai dãy núi tại biên giới Sơn La-Hòa Bình, có một phiên chợ đêm. Bạn sẽ phải đi theo các thanh niên trong bản, qua những lối hẹp xuyên xóm, không có ánh điện, để đến một khoảng đất trống. Tại đó, bạn lại phải chen qua rất nhiều các giá trị “MONO” khác, như là mấy cô cậu thanh niên đang phục sức thời trang theo xu hướng mới trên TikTok, tay ôm điện thoại thông minh, uống nước ngọt có gas và ăn xúc xích ăn liền. Rồi bạn đến một lán nhỏ. Tại đó, một bà lão đang trưng ra tấm vải nhuộm khiến bạn kinh ngạc.

Kỹ thuật nhuộm chàm với họa tiết vẽ bằng sáp ong không phải là thứ quá đặc sắc, nhưng hệ thống họa tiết cầu kỳ của những người H’Mông này, với những loài côn trùng, con trâu, cây ngô... là thứ bạn không tìm thấy ở bất kỳ đâu trên internet, không thể thấy ở những cửa hàng du lịch dưới Hà Nội. Bạn biết rằng đây là thứ mà mình cần giữ, trong tư cách một người Việt Nam. Nhưng đồng thời, khi đánh mắt nhìn chung quanh, bạn nhận ra rằng đây là thứ sẽ biến mất trong nay mai. Phiên chợ này, nếu còn tồn tại, cũng nhiều khả năng sẽ chỉ còn là nơi người ta kinh doanh các giá trị MONO mà thôi.

Quyền chủ động lựa chọn các giá trị tạo thành bản sắc, sẽ chỉ đến, nếu bạn giữ được nguyên mẫu của những thứ này. Giữ được, bày ra trước mặt các cô cậu chủ nhân tương lai, để họ quyết định. Giữ được, cho đến lúc họ có vị thế chủ động về kinh tế.

Thế hệ của bạn bị bó buộc, vì nhu cầu phát triển kinh tế quá lớn, vì cái ám ảnh thoát nghèo mạnh đến mức chúng ta phải đập bỏ nhiều thứ. Nhưng nếu đến ngày con bạn lớn lên, và không có tấm vải này trên bàn để chúng lựa chọn giữa muôn vàn các sản phẩm mỹ thuật ngoại lai khác, bạn sẽ cảm thấy gì?

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ - Nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Thị Tấc: "Người có gốc thì không bao giờ đi lạc"

Nhà thơ - Nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Thị Tấc: "Người có gốc thì không bao giờ đi lạc"

Với nhà thơ - nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Thị Tấc văn hóa dân tộc thiểu số là sự tụ bồi của linh khí đất đai, là “trí khôn cộng đồng” mà mỗi thế hệ phải gìn giữ. Cuộc trò chuyện của bà với Báo Nhân Dân chất chứa những suy tư, trăn trở và niềm tin bền bỉ về văn hóa Tây Bắc trong dòng chảy lịch sử dân tộc.

"Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng”

"Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng”

Sau 50 năm đất nước giành được độc lập và thống nhất trọn vẹn, chúng ta đã có thể khẳng định, thế hệ hôm nay, không chỉ kính trọng, ghi ơn mảnh trăng giữa rừng, mà còn tìm thấy từ những năm tháng gian khổ, hy sinh để có chiến thắng ấy nhiều bài học trong công cuộc dựng và giữ nước.

Nhà văn Minh Chuyên miệt mài bên trang bản thảo. (Ảnh: HẢI NAM)

Người "cần mẫn cuốc cày" trên "cánh đồng hậu chiến"

Từng phải trải qua bảy lần phẫu thuật vì bệnh hiểm nghèo do di chứng chất độc da cam và nay đã ở tuổi 77, nhà văn, đạo diễn, Anh hùng Lao động Minh Chuyên vẫn lạc quan, cần mẫn cày cuốc trên cánh đồng văn chương ở mảng đề tài vốn luôn nhiều nước mắt: Viết về thương binh, liệt sĩ, người có công với cách mạng.

Hình ảnh tại chương trình nghệ thuật chính luận "Tổ quốc trong tim" của Báo Nhân Dân vào tối 10/8/2025. (Ảnh: PHẠM QUỐC DŨNG)

Tinh thần Việt Nam tạo nên thắng lợi của cách mạng

Trong suốt 80 năm hành trình kể từ ngày độc lập, đất nước và con người Việt Nam đã trải qua nhiều thăng trầm,biến đổi. Nhưng có những điều căn cốt làm nên giá trị tinh thần của người Việt, như ngọn lửa xuyên suốt, là cội nguồn sức mạnh đưa đến thắng lợi của mọi nỗ lực bảo vệ và xây dựng, phát triển đất nước.

Các bạn trẻ người dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên học hỏi, tiếp nhận các giá trị văn hóa truyền thống.

Tự tin vượt qua những rào cản cố hữu

Nhiều bộ sử thi, truyện cổ và bài hát xa xưa của các tộc người Tây Nguyên đã kể về nguồn gốc sinh thành cộng đồng cư dân của họ. Các huyền thoại lưu truyền đến bây giờ đều nhắc nhớ cháu con về tổ tiên ở thời tiền sử.

PGS, TS Võ Quang Nhơn có tình cảm máu thịt với Tây Nguyên. Mảnh đất ấy đã truyền cho ông tri thức và cảm hứng để biên soạn các tuyển tập Đăm Săn Thí (1972), Truyện cổ các dân tộc miền Nam (1976), Truyện cổ Ca tu (1978), Truyện cổ Cơ ho (1984, 1988) và đặc biệt là Dân ca Tây Nguyên (1976, 1986).

Người thầy trưởng thành cùng Cách mạng Tháng Tám

Chắc có lẽ trên đời này, chả ai muốn chịu “an bần” đâu, nhưng nếu muốn “lạc đạo” thì phải coi các thầy cô là tấm gương mẫu mực. Chính thế hệ đó, góp phần làm nên những thành tựu của văn hóa cách mạng mà hôm nay chúng ta thừa hưởng và nhất thiết phải phát huy.

Nét đẹp bình dị của kiến trúc nhà ở nông thôn nơi Làng Cựu (ngoại thành Hà Nội). (Ảnh: KHIẾU MINH)

Giáo sư, Tiến sĩ, Kiến trúc sư Hoàng Đạo Kính: Bản sắc kiến trúc là kết tinh của cảm thức Việt

“Từ năm 1945, đất nước ta đã trải qua một giai đoạn phát triển với những đặc trưng mang tính thời đại, các cuộc chiến tranh lâu dài và công cuộc kiến tạo trật tự xã hội mới. Thực tiễn ấy để lại những dấu ấn sâu đậm trên gương mặt kiến trúc ở cả chốn thị thành lẫn thôn quê”.

Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (giữa) đang trò chuyện cùng các đại biểu tham dự cuộc gặp gỡ văn nghệ sĩ trong hai ngày 7-8/10/1987, trong đó có đạo diễn Trần Văn Thủy (thứ ba từ trái sang).

Một hành trình để được nói lên sự thật

Có lẽ, không ít người thuộc lớp cư dân Thủ đô trung tuổi còn nhớ như in hình ảnh những hàng dài khán giả háo hức chờ đợi mua vé thưởng thức bộ đôi phim tài liệu Hà Nội trong mắt ai và Chuyện tử tế của gần bốn thập kỷ trước.

Những “vùng đệm xanh” yên bình của cây trái, vườn tược khu vực biên giới.

Đội hình giữ đất trên quê hương mới

Năm 1998 đang ở tập thể, có lần ngồi ăn cơm, một con mang từ đâu nhảy thẳng vào giữa mâm… Nó còn trố mắt nhìn mình chứ! Lần khác, năm 1999, khuân gỗ về, trời nóng, rủ nhau ra suối tắm, một anh bị rắn xanh cắn. May có con dao lam, rạch ra, mút máu độc rồi đưa sang đồn, quân y bôi thuốc cho.

Với đam mê, năng lượng và bản lĩnh

Với đam mê, năng lượng và bản lĩnh

Trong bối cảnh toàn cầu hóa và bùng nổ công nghệ, thế hệ trẻ Việt Nam, đặc biệt là Gen Z, đang trở thành những sứ giả văn hóa năng động và sáng tạo. Họ chủ động khởi xướng những dự án mang đậm tinh thần Việt, truyền cảm hứng và lan tỏa bản sắc dân tộc theo cách rất riêng.

(Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG)

Ra rạp xem phim

“Ra rạp xem phim” là một khẩu ngữ, đã đạt tới mức là một thành ngữ thân thương ở hồi trong trắng bao cấp. Với rất nhiều trung niên hay thiếu phụ thị dân Hà thành, điện ảnh sang trọng phải là phim chiếu rạp.