Tổ quốc kiên trì nhoài ra phía biển

Người ta bảo, câu thơ của nhà thơ Thanh Thảo là một phác họa dáng hình của đất nước.

Một ngư dân trên vùng biển Thổ Châu.
Một ngư dân trên vùng biển Thổ Châu.

Hôm lên Hòn Nhạn (đặc khu Thổ Châu, An Giang), tôi thấy cậu lính biên phòng cẩn thận lấy sơn tô lại phần bản đồ Việt Nam trên cột mốc A1. “Lần nào ra, cũng phải kiểm tra rồi sơn lại, không để Tổ quốc bị mờ nét nào”, anh lính nghĩa vụ 19 tuổi cười hồn nhiên. Tổ quốc đầy đủ từ chữ S bên bờ sóng, tới hai quần đảo Hoàng Sa, Trường Sa, sau lượt sơn, lại thêm phần rạng rỡ, hướng về phía đông.

Tô màu lãnh hải

Trong hình dung về một ngày mới, 11 điểm cơ sở nếu tính theo chiều rộng lãnh hải là những điểm đón ánh bình minh sớm ở Việt Nam, bắt đầu từ Mũi Đôi, tới Mũi Đại Lãnh, rồi Hòn Ông Căn, Lý Sơn, Hòn Hải, Cồn Cỏ, Hòn Bảy Cạnh, Hòn Bông Lan, Hòn Tài Lớn, Hòn Đá Lẻ, Hòn Nhạn.

Mỗi lần dong cano từ đảo lớn ra Hòn Nhạn, Trung tá Danh Hiếu, Chính trị viên Đồn Biên phòng Thổ Châu, đều bảo, phải trông trời trông đất. Trong chuỗi đảo Thổ Châu, Hòn Nhạn nổi bật như một dấu mốc đặc biệt. Hòn Nhạn là điểm khởi đầu cho đường cơ sở 11 điểm, một đảo đá trắng, đỉnh cao nhất khoảng 40 mét, không có nguồn nước ngọt. Ở đây sóng gió, trừ chim nhạn, cũng ít thấy động vật nào trụ được trên những vách đá thế này.

Trong khi ấy, việc tiếp cận điểm A3, A4, A5 (đặc khu Côn Đảo, Thành phố Hồ Chí Minh) lại có cái mạo hiểm khác. Mùa tháng 7, cano không thể tiến gần Hòn Bông Lan (A4) và phía bên kia Hòn Bảy Cạnh (A5), chúng tôi chỉ tiếp cận được Hòn Tài (A3). Những cơn mưa gây trơn trượt trên tuyến đường xuyên rừng. Chúng tôi bám vào cây, bám vào đá mà đi. Mấy cây số thôi mà cứ xa thăm thẳm. Nhưng vừa lên đến cột mốc, vẻ đẹp của biển khiến chúng tôi bất ngờ. Cái cột mốc đơn giản thế, mà hiên ngang thế. Lại nghĩ, những người lính biên phòng và kiểm lâm, mỗi ngày, đều phải kiểm tra từng góc, mọi góc của các hòn đảo như vậy, chân họ sẽ bao nhiêu lần bị đá cứa?

Sau những giờ băng qua trảng cát để tiếp cận Hòn Đôi (A7, phường Vạn Thạnh, tỉnh Khánh Hòa), chúng tôi tới căn lều của ông Nguyễn Văn Hai. Trò chuyện đôi câu, ông cũng chẳng giấu quá khứ từng là lính dù Việt Nam cộng hòa: “Bất đắc dĩ chứ lúc đó ai mà muốn đi lính chớ”. Cuộc đời của ông, từ một cậu học sinh, bỏ túi cả bằng tiếng Anh, rồi vào trại lính, tiếp tục trải qua nhiều thay đổi sau ngày 30/4/1975. Hết đợt cải tạo, ông về quê Nha Trang, lăn lộn kiếm sống. Đầu những năm 1990, ông Hai bắt đầu làm hướng dẫn viên du lịch ở Nha Trang. Giờ, nếu nhìn thoáng, ông Hai chẳng khác nào một kẻ du mục. Trong câu chuyện, ông cười lớn, tiếng cười hiếm hoi, khi hướng về ánh bình minh đầu tiên phía mỏm đá ghi tọa độ mốc A7. Chỗ này, lâu lâu, lại bị nhầm với mũi Đại Lãnh (A8, nay thuộc phường Đông Hòa, tỉnh Đắk Lắk), vì cùng chia nhau danh xưng “nơi đón bình minh đầu tiên trên đất liền”.

Với địa hình ven biển bị khoét sâu, lồi lõm, còn có cả một chuỗi đảo chạy dọc và nằm sát bờ, ngày 12/11/1982, Chính phủ Việt Nam ra Tuyên bố: “Đường cơ sở dùng để tính chiều rộng lãnh hải của lục địa Việt Nam là đường thẳng gãy khúc nối từ điểm A0 (nằm trên đường thẳng nối đảo Thổ Chu (Thổ Châu) của Việt Nam đến đảo Polo Wai của Campuchia) đến điểm A11 (đảo Cồn Cỏ, tỉnh Quảng Trị)”. Trên những điểm tọa độ, giờ đã có nhiều cột mốc sơn hai mầu đỏ và trắng, in hình Quốc kỳ cùng bản đồ Việt Nam.

Đảo Hòn Hải, thuộc đặc khu Phú Quý (tỉnh Lâm Đồng), là mốc A6. Trên đảo có một trạm hải đăng. Cánh gác đèn biển nói rằng mỗi năm chỉ có mấy lần, tàu cập được để thay phiên gác, là vì chẳng có mấy dịp sóng yên.

Cột mốc A9 được dựng trên Hòn Ông Căn, một khối đá của cụm đảo Hòn Cân (phường Quy Nhơn Đông, tỉnh Gia Lai). Chung quanh đảo là đá ngầm và sóng lớn, để lên được cột mốc, chúng tôi chỉ có cách chèo thuyền thúng vào gần, rồi leo qua 17 bậc thang. Tịnh, cậu ngư dân Nhơn Lý (nay thuộc phường Quy Nhơn Đông) nói, từ bé đến lớn, cậu chẳng có khái niệm gì về đường cơ sở. Nhưng với cậu, Hòn Ông Căn là vùng đánh cá quen thuộc của làng chài Nhơn Lý.

Điểm A10 nằm ở vùng đất Lý Sơn (tỉnh Quảng Ngãi), huyền thoại của những hùng binh hải đội Hoàng Sa kiêm quản Bắc Hải. Hôm ở mốc cơ sở của Lý Sơn, chúng tôi có dịp trò chuyện với ông Nguyễn Thành Long, một ngư dân lão làng, nay đã nghỉ biển. Chỉ tay về mấy con tàu phía xa, ông bảo, mỗi bận đi biển dài ngày về, nhìn thấy ánh đèn chớp của hải đăng, chỉ cảm thấy thở một tiếng thật nhẹ. Phía này là nơi xa nhất đảo, nơi đầu tiên mà ngư dân sẽ thấy khi hướng mũi tàu trở về. “Mình làm nghề biển, khi nhìn thấy cái góc này là biết về nhà rồi”, lão ngư dân trầm ngâm.

Mốc A11 nằm trên đảo Cồn Cỏ (đặc khu Cồn Cỏ, tỉnh Quảng Trị). Thời chiến, Cồn Cỏ là túi bom hứng tới 22,6 tấn bom trên mỗi héc-ta. Thời bình, Cồn Cỏ là túi bão, chẳng đợt bão nào từ Biển Đông mà bỏ qua Cồn Cỏ. Nơi đây, là nét cuối cùng của đường cơ sở.

Những người vẽ đường

Dễ phải tới chục lần, tôi được thấy dân và quân Thổ Châu ra trồng cây ở Hòn Nhạn. Nắng gió Thổ Châu cứ khiến “mười cây chết chín, một cây gật gù”. Nhưng từ đám trẻ con lẽo đẽo theo ba mẹ mỗi chuyến ghe bắt cá tới mấy người dân làm bè trên biển, đều bảo rằng: “Trồng cây ở đó khó, nhưng mà phải trồng”. Cái bóng của cây phong ba che cho bộ đội biên phòng khi lên tuần tra mốc trên đảo, là kết quả từ những “cây gật gù” được chăm chút ấy. Cứ ôm từng cái cây, vun vun ít đất ít ỏi, mang cả đất ra đảo, để nửa này đảo xanh màu, còn nửa kia toàn đá, chừa chỗ cho chim nhạn đẻ trứng. Lần nào nghe có người tới đảo, anh Danh Hiếu cũng nhờ mang vài cái cây xanh ra: “Trồng mỗi ngày một tí, đảo càng xanh càng tốt chứ sao”.

Thổ Châu, vùng đất tận cùng phía tây nam của Tổ quốc, đã trải qua một hành trình đầy gian nan kể từ sau vụ thảm sát năm 1975 để trở thành một xã đảo yên lành như bây giờ. Vun mỗi mầm cây ở Hòn Nhạn, cũng tựa như vun cả một hành trình ở Thổ Châu vậy. Trưởng phòng Tổ chức-Hành chính Vườn quốc gia Côn Đảo Nguyễn Đình Trung nói rằng, năm nay, số lượng tổ trứng rùa biển được dự đoán nhiều gấp đôi so năm 2024.

Trên Hòn Bảy Cạnh, kiểm lâm và các tình nguyện viên đã phải làm thêm một bãi ấp trứng. Mấy năm nay, mọi người nhắc nhiều về những tín hiệu lạc quan, rằng rùa lên nhiều hơn, rằng ngày càng có nhiều rùa quay lại. Hòn Bảy Cạnh thật sự trở thành mái nhà của rùa biển rồi. Đi giữa những đợt sóng, len lỏi giữa các tán cây ở Hòn Tài, cảm nhận rõ không khí ngai ngái của cành lá rừng nguyên sinh. Cũng hiếm hoi điểm mốc nào mà điệp trùng màu xanh như vậy.

Hòn Đá Lẻ là đảo nhỏ nhất trong cụm Hòn Khoai, vị trí tiền tiêu gần tuyến hàng hải quốc tế. “Nhìn nhỏ xíu, mà quan trọng cực kỳ”, Đại úy Nguyễn Văn Quang, nhân viên trạm radar 595 trên đảo Hòn Khoai, bảo vậy. Anh Quang đã có 16 năm ở đảo, từng ấy năm biền biệt xa nhà, chỉ có bốn cái Tết về quê. Thế nhưng anh không nhớ mình đã bao nhiêu lần đón những ngư dân quanh vùng biển quanh dấu chấm ấy vào chữa bệnh, cấp thuốc.

Từ A1 tới A11, mỗi lần chạm tay nơi bờ sóng, chúng tôi càng thêm thấm hiểu rằng, không hề dễ dàng để giữ được mầu sơn luôn rạng rỡ trên từng cột mốc. Màu sắc ấy được ánh lên từ bao cánh chim trắng trời, từ mỗi mầm cây được quân và dân ở Hòn Nhạn cần mẫn vun gốc. Hay từ những mảng rừng nguyên sinh Côn Đảo, nơi ngàn vạn con rùa rụt rè tìm bãi dưới ánh trăng, từ cậu ngư dân, dáng nhỏ con mà chắc nịch, sẵn sàng kê chân làm điểm tựa cho người khác lên tới Hòn Ông Căn, từ những đứa trẻ rủ nhau ra nhặt rác làm sạch bãi biển Cồn Cỏ, nhìn phía đằng sau Đài tưởng niệm Thái Văn A sừng sững...

Như thế, họ, những con người bình dị cứ lặng lẽ tô đậm màu cho vùng biển quê hương. Để mãi mãi, “Tổ quốc kiên trì nhoài ra phía biển/ Ôm những quần đảo trong vòng tay thương mến/Mắt dõi nhìn hút cánh hải âu bay” (nhà thơ Thanh Thảo).

Có thể bạn quan tâm

Nhà thơ - Nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Thị Tấc: "Người có gốc thì không bao giờ đi lạc"

Nhà thơ - Nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Thị Tấc: "Người có gốc thì không bao giờ đi lạc"

Với nhà thơ - nhà nghiên cứu văn hóa Đỗ Thị Tấc văn hóa dân tộc thiểu số là sự tụ bồi của linh khí đất đai, là “trí khôn cộng đồng” mà mỗi thế hệ phải gìn giữ. Cuộc trò chuyện của bà với Báo Nhân Dân chất chứa những suy tư, trăn trở và niềm tin bền bỉ về văn hóa Tây Bắc trong dòng chảy lịch sử dân tộc.

"Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng”

"Sáng đèn, còn nhớ mảnh trăng giữa rừng”

Sau 50 năm đất nước giành được độc lập và thống nhất trọn vẹn, chúng ta đã có thể khẳng định, thế hệ hôm nay, không chỉ kính trọng, ghi ơn mảnh trăng giữa rừng, mà còn tìm thấy từ những năm tháng gian khổ, hy sinh để có chiến thắng ấy nhiều bài học trong công cuộc dựng và giữ nước.

Nhà văn Minh Chuyên miệt mài bên trang bản thảo. (Ảnh: HẢI NAM)

Người "cần mẫn cuốc cày" trên "cánh đồng hậu chiến"

Từng phải trải qua bảy lần phẫu thuật vì bệnh hiểm nghèo do di chứng chất độc da cam và nay đã ở tuổi 77, nhà văn, đạo diễn, Anh hùng Lao động Minh Chuyên vẫn lạc quan, cần mẫn cày cuốc trên cánh đồng văn chương ở mảng đề tài vốn luôn nhiều nước mắt: Viết về thương binh, liệt sĩ, người có công với cách mạng.

Hình ảnh tại chương trình nghệ thuật chính luận "Tổ quốc trong tim" của Báo Nhân Dân vào tối 10/8/2025. (Ảnh: PHẠM QUỐC DŨNG)

Tinh thần Việt Nam tạo nên thắng lợi của cách mạng

Trong suốt 80 năm hành trình kể từ ngày độc lập, đất nước và con người Việt Nam đã trải qua nhiều thăng trầm,biến đổi. Nhưng có những điều căn cốt làm nên giá trị tinh thần của người Việt, như ngọn lửa xuyên suốt, là cội nguồn sức mạnh đưa đến thắng lợi của mọi nỗ lực bảo vệ và xây dựng, phát triển đất nước.

Tấm vải nhuộm khiến tác giả kinh ngạc ở vùng biên giới xa xôi năm ấy.

Chống lại một vũ trụ Mono

Có một khẩu quyết của các nhà buôn trong thời đại toàn cầu hóa, là “Nhanh, Nhiều, Tốt, Rẻ”. Và gần như chắc chắn, nó xung đột với nhu cầu giữ gìn bản sắc của bất cứ cộng đồng nào.

Các bạn trẻ người dân tộc thiểu số ở Tây Nguyên học hỏi, tiếp nhận các giá trị văn hóa truyền thống.

Tự tin vượt qua những rào cản cố hữu

Nhiều bộ sử thi, truyện cổ và bài hát xa xưa của các tộc người Tây Nguyên đã kể về nguồn gốc sinh thành cộng đồng cư dân của họ. Các huyền thoại lưu truyền đến bây giờ đều nhắc nhớ cháu con về tổ tiên ở thời tiền sử.

PGS, TS Võ Quang Nhơn có tình cảm máu thịt với Tây Nguyên. Mảnh đất ấy đã truyền cho ông tri thức và cảm hứng để biên soạn các tuyển tập Đăm Săn Thí (1972), Truyện cổ các dân tộc miền Nam (1976), Truyện cổ Ca tu (1978), Truyện cổ Cơ ho (1984, 1988) và đặc biệt là Dân ca Tây Nguyên (1976, 1986).

Người thầy trưởng thành cùng Cách mạng Tháng Tám

Chắc có lẽ trên đời này, chả ai muốn chịu “an bần” đâu, nhưng nếu muốn “lạc đạo” thì phải coi các thầy cô là tấm gương mẫu mực. Chính thế hệ đó, góp phần làm nên những thành tựu của văn hóa cách mạng mà hôm nay chúng ta thừa hưởng và nhất thiết phải phát huy.

Nét đẹp bình dị của kiến trúc nhà ở nông thôn nơi Làng Cựu (ngoại thành Hà Nội). (Ảnh: KHIẾU MINH)

Giáo sư, Tiến sĩ, Kiến trúc sư Hoàng Đạo Kính: Bản sắc kiến trúc là kết tinh của cảm thức Việt

“Từ năm 1945, đất nước ta đã trải qua một giai đoạn phát triển với những đặc trưng mang tính thời đại, các cuộc chiến tranh lâu dài và công cuộc kiến tạo trật tự xã hội mới. Thực tiễn ấy để lại những dấu ấn sâu đậm trên gương mặt kiến trúc ở cả chốn thị thành lẫn thôn quê”.

Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh (giữa) đang trò chuyện cùng các đại biểu tham dự cuộc gặp gỡ văn nghệ sĩ trong hai ngày 7-8/10/1987, trong đó có đạo diễn Trần Văn Thủy (thứ ba từ trái sang).

Một hành trình để được nói lên sự thật

Có lẽ, không ít người thuộc lớp cư dân Thủ đô trung tuổi còn nhớ như in hình ảnh những hàng dài khán giả háo hức chờ đợi mua vé thưởng thức bộ đôi phim tài liệu Hà Nội trong mắt ai và Chuyện tử tế của gần bốn thập kỷ trước.

Những “vùng đệm xanh” yên bình của cây trái, vườn tược khu vực biên giới.

Đội hình giữ đất trên quê hương mới

Năm 1998 đang ở tập thể, có lần ngồi ăn cơm, một con mang từ đâu nhảy thẳng vào giữa mâm… Nó còn trố mắt nhìn mình chứ! Lần khác, năm 1999, khuân gỗ về, trời nóng, rủ nhau ra suối tắm, một anh bị rắn xanh cắn. May có con dao lam, rạch ra, mút máu độc rồi đưa sang đồn, quân y bôi thuốc cho.

Với đam mê, năng lượng và bản lĩnh

Với đam mê, năng lượng và bản lĩnh

Trong bối cảnh toàn cầu hóa và bùng nổ công nghệ, thế hệ trẻ Việt Nam, đặc biệt là Gen Z, đang trở thành những sứ giả văn hóa năng động và sáng tạo. Họ chủ động khởi xướng những dự án mang đậm tinh thần Việt, truyền cảm hứng và lan tỏa bản sắc dân tộc theo cách rất riêng.

(Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG)

Ra rạp xem phim

“Ra rạp xem phim” là một khẩu ngữ, đã đạt tới mức là một thành ngữ thân thương ở hồi trong trắng bao cấp. Với rất nhiều trung niên hay thiếu phụ thị dân Hà thành, điện ảnh sang trọng phải là phim chiếu rạp.