Xuân tràn muôn nẻo Mộc Châu

Những ngày đầu năm ở miền bắc giá lạnh, hanh hao, nhưng cũng là lúc để những tâm hồn lãng mạn, yêu thiên nhiên mơ về cao nguyên đầy hoa thơm trái ngọt. Đến Mộc Châu (Sơn La) vào tháng 1 là đến với những cung đường đẹp như cổ tích, nơi trăm hoa đua nở, lộc biếc đầy cành, nơi nàng tiên mùa xuân như cũng hóa thân vào cả những nụ cười rạng ngời của con người vùng sơn cước…

Thiên đường hoa sắc trắng tinh khôi. Ảnh: HOÀNG HẠNH
Thiên đường hoa sắc trắng tinh khôi. Ảnh: HOÀNG HẠNH

"Này là cỏ non rất mềm/Này là mùa xuân rất hiền/Này là hoa rất thơm…", những ngày rong ruổi ở Mộc Châu, giai điệu bài hát "Hoa cỏ mùa xuân" của nhạc sĩ Bảo Chấn cứ vang lên trong đầu tôi vì hợp cảnh, hợp tình. Suốt dọc đường, những hàng rào hoa, những đồi hoa, thung lũng hoa cứ ngập tràn trong mắt. Nào hoa mận, hoa mơ trắng tinh, nào hoa mai anh đào hồng rực, những vườn hồng còn đang e ấp, những ruộng tam giác mạch nở bung từ tháng trước mà chưa nỡ tàn phai… Rồi hoa cải trắng, cải vàng nổi bật trên nền xanh, trải dài tít tắp. Ngay cả những loài hoa dại không rõ tên cũng khoe sắc cam, vàng, đỏ, như dệt nên một tấm thảm rực rỡ trong sương núi, mây mù.

Trên chiếc xe máy thuê ở thị trấn Nông trường Mộc Châu, tôi nhẩn nha đi tìm rừng mận ở thung lũng Nà Ka, nghe nói có nhiều cây cổ thụ nở hoa trắng như tuyết. Buổi sáng, màn sương huyền ảo phủ lên cảnh vật khá dày và lạnh. Tôi đi qua những thôn bản nhỏ, những nếp nhà xinh, mà nhìn qua mấy tấm váy xòe nhiều mầu sặc sỡ phơi trước sân thì tôi đoán chủ nhân là người H’Mông. Hầu như trước cổng nhà nào cũng có cây mận, cây đào, chi chít những hoa và nụ. Đào rừng Mộc Châu thân cành xù xì mà trổ những bông đẹp dịu dàng với cánh mỏng nhẹ, mầu phớt hồng. Bất chợt có cơn gió mạnh thổi qua, sương lạnh bay tạt hết về một phía, cánh hoa đào tung bay rồi rụng xuống như mưa, phủ đầy nền đất nâu xám. Mải mê ngắm cảnh, chụp ảnh, tôi cứ lang thang qua những đường mòn, lối nhỏ dưới tán mận, đào. Nhưng đi du xuân mà, có vội gì đâu.

Đêm xuống, Mộc Châu chìm trong màn sương mù mịt và cái lạnh căm căm. Bù lại, những món ăn đặc sản ngon lành của đất nông trường có thể làm ấm lòng cả những thực khách khó tính nhất. Chẳng hạn như cá suối nướng giòn tan, cải mèo tươi rói, thịt trâu lá lồm ngọt lịm, hay lẩu gà đồi tỏa hương thơm lừng… Tráng miệng với sữa chua hảo hạng cùng những trái dâu tây căng mọng đã trở thành thương hiệu của Mộc Châu, tôi càng hiểu tại sao bao du khách vẫn say mê, náo nức mỗi khi nhắc đến xứ này.

Ngoài Nà Ka còn có Mu Náu, Lóng Luông, Thông Cuông, Pa Phách… đều là những vườn trồng mận nhiều và lâu năm. Tháng Chạp, hoa mận chưa nở rộ hết mà hãy còn xen kẽ. Nhưng chỉ tầm nửa tháng nữa thôi, chốn này sẽ trở thành thiên đường hoa sắc trắng tinh khôi.

Vào những ngày nắng đẹp, không chỉ du khách phương xa mà các gia đình, nhóm bạn ở Mộc Châu cũng hào hứng đi tham quan, dã ngoại, ghi lại những khoảnh khắc tuyệt đẹp khi thiên nhiên đất trời vào xuân. Đầu năm cũng đồng thời là mùa lễ hội của đồng bào các dân tộc sinh sống ở huyện Mộc Châu, với nhiều nghi lễ dân gian, biểu diễn văn nghệ và các trò chơi truyền thống vô cùng đặc sắc. Các cô gái Thái, H’Mông, Dao, Tày, Khơ Mú… đi chơi xuân trong trang phục thổ cẩm sặc sỡ, lung linh. Đám trẻ con miền núi má nẻ hây hây, hồn nhiên và tung tăng nô đùa. Biết bao bản nhạc, áng văn thơ hay tác phẩm hội họa, nhiếp ảnh đã ra đời với cảm hứng từ những khung cảnh thơ mộng đó.

Dưới những tán mận, đào thắm tươi, mùa xuân Mộc Châu đẹp đến nao lòng!

Có thể bạn quan tâm

Những con đường thủy xanh mướt bóng dừa.

Hào sảng sông Tiền

Sông Tiền có vai trò vô cùng to lớn trong việc kiến tạo nên Đồng bằng châu thổ sông Cửu Long, nền văn hóa, lịch sử của Nam Bộ và tính cách phóng khoáng, hào hiệp của người Nam Bộ.

Một khung cảnh tưởng chỉ còn có thể gặp trong những thước phim xưa cũ.

Kiếm tìm một hành trình yên ả

“Chạy trốn” khỏi những con đường hối hả nơi đô thị phồn hoa, chúng tôi chạy xe hướng về Cần Giờ, cứ thế thả mình vào một hành trình mênh mang yên ả.

Những họa sĩ nghiệp dư bên bờ Baltic.

Sống chậm ở Svetlogorsk

2 giờ ngắn ngủi ở Svetlogorsk không thể đủ để lặn ngụp trong thành phố nghỉ dưỡng của Liên bang Nga-nằm gói mình bên bờ biển Baltic ầm ào sóng vỗ. Tôi cố thu gom vào mắt mình, tai mình, tâm trí mình nhiều điều nhất có thể, nhưng rồi nhận ra: Những vội vã đó dường như lạc nhịp, tại một nơi chỉ hợp để “sống chậm” như Svetlogorsk.

Bình minh sông Hậu.

Mênh mang nước lớn

Với người dân Đồng bằng sông Cửu Long, lũ trên sông Hậu chính là dấu hiệu của sự sống. Theo lũ mà nước ngọt và phù sa ùa về, làm ngập đất đai trong làn nước giàu dinh dưỡng, để rồi khi lũ rút đi, các cánh đồng được tái sinh hoàn toàn, sẵn sàng đem đến những vụ mùa bội thu.

Dư vị bất ngờ từ gai góc.

Hương vị của khô cằn

Đồng Hới nhiều thứ ngon lành, nhưng có gì mà chỉ Đồng Hới mới có không? “Anh tưởng anh lịch duyệt lắm hả? Có. Xương rồng nhé!”. Ông anh, còn chưa hết sượng sùng, đã bị cô em lôi xềnh xệch đi.

Nước mắt kẻ dạn dày sương gió, hay của người chưa kịp rám nắng Biển Đông, đều cùng lặng lẽ rơi.

Cõi thiêng

Ở mảnh đất Việt Nam này có biết bao nhiêu nghĩa trang liệt sĩ? Nhiều lắm, không đếm xuể. Song, thắp nén hương trước anh linh những người đã ngã xuống vì Tổ quốc trên Biển Đông vẫn sẽ luôn là một trải nghiệm thiêng liêng.

Đền thờ Karnak, nơi còn nhiều dấu ấn của Hatshepsut.

Những đứa con của thần

Kom Ombo bên bờ sông Nile (Ai Cập) là một ngôi đền xây dưới triều đại Ptolemy. Người dẫn đường chỉ vào hàng dài những ký tự lồng khung (một dấu hiệu chỉ các tên riêng) trên đền thờ Kom Ombo và bảo đó là các hậu duệ dòng Ptolemaic. Tôi hỏi, vậy ai trong số họ là Cleopatra? Anh bạn dẫn đường quay lại: “Ý bạn là Cleopatra nào?”.

Nhà thờ chính tòa Florence với mái vòm gạch đỏ khổng lồ.

Hội chứng Florence

Một người bạn đã thủ thỉ với tôi rằng "đi Italy, nhất định phải tới Florence". Thành phố này ẩn chứa phép thuật khiến trái tim lỡ nhịp và tâm hồn lạc lối. Không phải ngẫu nhiên du khách bốn phương cứ mãi tìm về đây, để khao khát trải nghiệm "hội chứng Florence" của riêng mình.

Bản sắc Kẻ Chợ hiển hiện ở từng ngõ phố Thăng Long - Hà Nội.

Hà Nội có gì cho tôi mua!?

Hơn nghìn năm tuổi, Hà Nội hầu như bao giờ cũng là trung tâm chính trị, văn hóa và kinh tế của Việt Nam. Thế nhưng, nơi đây cũng thường được gọi là Kẻ Chợ.

Hoàng hôn trên đường du ngoạn.

Mặn mòi “cung đường muối"

Giao thương là một cách kiến tạo lịch sử quan trọng. Chính vì thế, chúng ta đã biết đến những con đường giao thương lừng danh trong lịch sử thế giới như “mã trà cổ đạo”, “con đường tơ lụa”, “hải trình gia vị”... Ở Việt Nam, cũng có một con đường như thế, từ Tây Nguyên nối xuống hạ du.

Bình minh ở Angkor Watt.

Lời thì thầm ở Angkor Watt

Chiếc xe Tuk tuk bắt đầu rẽ vào một con đường đất đỏ bụi mù mịt, băng qua một cây cầu lớn, rồi dừng trước con đường đá tảng vượt qua hào nước khổng lồ. Hai bên đầu cầu là tượng sư tử đá canh giữ, còn lan can cầu được chạm khắc tinh xảo hình rắn thần Naga bảy đầu.

Bao bì thân thiện với môi trường cũng là một cách hiệu quả để thu hút người tiêu dùng.

Là nhựa, mà không phải nhựa

Không còn là bao bì thông thường, sáng kiến bao bì nhựa sinh học “Phô mai tự đóng gói” (Self-Packing Cheese) đang mang tới một giải pháp nhiều hứa hẹn cho những nỗ lực giảm thiểu rác thải nhựa.

Mọi ngóc ngách, mọi khoảnh khắc đều khiến người ta chậm đi một nhịp.

Một đóa hoa hoàn hảo nở trong tim

Ngôi đền nằm sâu trong núi. Không có tiếng động cơ. Chỉ có những con đường mòn. Nếu đến mùa thu, bước chân sẽ đạp trên những thảm lá vàng đỏ rực rỡ. Điện thoại tự dưng mất kết nối mạng. Người bạn đi cùng thầm thì: “Đây mới là nước Nhật trong tưởng tượng của tớ”.

Cánh đồng Lìm Mông đẹp như tranh thủy mạc.

Bản Ít Thái - mơ màng với suối mây

Từ trên đỉnh đèo Khau Phạ nhọn hoắt như cái sừng trời, men theo sợi chỉ ngoằn ngoèo bò từ trên cao xuống lũng sâu, ta sẽ rơi vào một thung lũng xinh xắn, êm đềm.

Đường chạy trong công viên.

Như ánh sáng mùa hè phương Bắc

Có những miền đất không cần nói nhiều để thể hiện lòng hiếu khách và có những con người không cần lên tiếng vẫn khiến ta thấy lòng nhân ái hiện hữu giữa thời đại nhiễu nhương.

Ở đây, chúng ta là những người lữ hành, lắng nghe câu chuyện của sa mạc.

Lạc giữa hành tinh Arrakis

“Bí ẩn của cuộc sống không phải là một vấn đề cần giải quyết mà là một thực tế cần trải nghiệm”. Đấy là câu trong tiểu thuyết Dune (1965) của Frank Herbert, khi nhân vật chính Paul Atreides nhớ lại những lời khuyên trong lúc bay qua những cơn bão cát. Và khi đặt chân đến Wadi Rum, ta sẽ thật sự trải nghiệm cảm giác về sự bí ẩn.
Múa rối chầu Thánh tại chùa Đại Bi, huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định, một nghi lễ tâm linh độc đáo chỉ có trong dịp lễ hội.

Được sống, được cảm nhận và được tiếp nối

Trải dọc chiều dài đất nước, từ câu hát ả đào nơi sân đình, làn điệu hát Dô dâng Thánh, đến tuồng cổ rộn rã hội làng, hay những màn múa rối chầu Thánh đầy linh thiêng... tất cả đều thể hiện sự hòa quyện giữa nghệ thuật diễn xướng và tín ngưỡng dân gian.
Mùa thu vàng Kolobrzeg.

Yên lắng với Ba Lan

Trong vòng tám tháng, tôi đi Ba Lan tới ba lần. Bắt đầu là “mùa tuyết tan” ở Poznan và thủ đô Warsaw, sau đó là những ngày hè bên bờ Baltic, rồi cuối cùng là “mùa thu vàng mênh mang” ở Kolobrzeg.
Giữa mây ngàn gió núi, chén trà này như được uống trong tiên cảnh bồng lai.

Chén trà trên đỉnh A Pa Chải

Ngày hôm đó, chúng tôi quyết leo lên đỉnh Khoang La San ngạo nghễ của đỉnh A Pa Chải, mặc kệ mưa rừng rát mặt. Và rồi, hai gã liều mạng được tưởng thưởng bằng một tuần trà đầy ân sủng trong mây hồng...
Nơi đầu tiên đón bình minh, trên cả dải đất hình chữ S.

Đây, cực đông của Tổ quốc mến yêu!

Cơn lang thang bốc lên như gió, tạo nên những màn “tao ngộ chiến” điên rồ. Tình cờ gặp nhau ở xứ “cọp Khánh Hoà, ma Bình Thuận”, tôi vội “bẻ lái” hành trình, ngược về phía đèo Cổ Mã, để cùng nhau đón một ánh triêu dương.
Bạn sẽ phải rất cẩn thận khi di chuyển bên trong hiệu sách đặc biệt này.

Như một mảnh thiên đường

Lần trở lại London này, tôi quyết tìm bằng được một hiệu sách, mà theo mô tả của tờ The New York Times: Nếu bạn đã đến nhà ga Ngã tư Vua (King’s Cross) rồi mà chẳng hề biết rằng ra khỏi ga rẽ tay phải vài bước là British Library, còn rẽ tay trái là đường đến kênh đào Regent mộng mơ có hiệu sách Word On The Water độc nhất vô nhị, thì chuyến đi của bạn thật phí hoài.
Ngày hạ chí rộn ràng.

Những ngày hè miên man, ở Thụy Điển

Midsommar - cách người Thụy Điển gọi lễ hạ chí của họ, là một trong những ngày lễ lớn nhất đất nước này, sau Giáng sinh. Chỉ khi cùng những người bản địa nhảy múa quanh cây cột Midsommarstången trong ngày hạ chí, tôi mới hiểu được ý niệm "hội hè miên man" của Ernest Hemingway.
Hockdiher, để đoàn kết nhờ bóng đá.

Nước Đức, qua những lăng kính EURO

Thật sự là một diễm phúc, khi bước chân ra khỏi cửa nhà là đã có thể hít vào tận phổi bầu không khí tưng bừng của nước Đức, trong ngày hội bóng đá lớn nhất châu Âu.

Ta có thể thư thái cả ngày bên biển Quỳnh.

Môi ta gọi tên biển Quỳnh

Một cuộc đi trốn ở biển thật kỳ lạ. Không phải là những bãi biển thuộc Top 5 hay Top 10 hành tinh, với những bãi cát trắng mịn màng và những thân dừa mềm mại đậm dấu vết chăm sóc của con người. Cũng không phải những bãi biển tiện nghi 5 sao, dịch vụ cung cấp đến tận chân tơ kẽ tóc, luôn cuồng nhiệt hội hè.
Ông Pờ Xuân Chừ, một người dân Tả Ló San tình nguyện xây lán giữ nương, giữ mốc, giữ đường biên, giữ dòng suối quê nhà...

Giữa mây núi Tả Ló San

Anh Bộ đội Biên phòng đồn Sen Thượng nhẩm tính: Từ đồn biên phòng xuống trung tâm xã Sen Thượng (huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên) là 20 cây số, từ đồn Sen Thượng lên bản Tả Ló San là 25 cây số. Đi từ đầu xã đến cuối xã cũng gần 50 cây số, tổng diện tích 17.000 ha.