Như ánh sáng mùa hè phương Bắc

Có những miền đất không cần nói nhiều để thể hiện lòng hiếu khách và có những con người không cần lên tiếng vẫn khiến ta thấy lòng nhân ái hiện hữu giữa thời đại nhiễu nhương.

Đường chạy trong công viên.
Đường chạy trong công viên.

Một chiều tháng 5 nắng rất to và gió cũng rất lớn - kiểu khí hậu mùa hè rất Thụy Điển. Tôi đứng giữa công viên Slottsskogen cùng hơn 62.000 người, tham gia Giải bán marathon Göteborgsvarvet 2025. Hơn sáu vạn, con số đáng nể cho một giải chạy, có thể khiến ta tưởng tượng ra cảnh ùn tắc, náo loạn. Nhưng vì đây là Thụy Điển, mọi thứ vẫn luôn ở trong một trật tự kỳ lạ.

62 nghìn người chạy được chia thành 22 nhóm, xuất phát theo khung giờ riêng. Đặc biệt, dù quy mô lớn, nhưng vì các sự kiện quan trọng đều diễn ra chủ yếu trong công viên lớn, cùng đường chạy được bố trí trên các tuyến đường hợp lý, nên giải chạy không ảnh hưởng tới nhịp sống thường nhật của cư dân Gothenburg. Thành phố này, dường như, đã biết cách "sống chung" với nó, như một phần của văn hóa cộng đồng, không xáo trộn, không bực dọc - mà trái lại, đầy hào hứng.

Tôi đã chạy qua hàng trăm nghìn người Thụy Điển đổ xuống đường, thay phiên nhau khua chiêng, gõ trống, hò hát, vỗ tay. Tôi chạy qua những chú trung niên đem theo một cái loa JBL cá nhân, mở nhạc metal của những năm 80 để không khí thêm náo nhiệt. Tôi đã chạy qua những em bé Thụy Điển hây hây má hồng, xòe bàn tay bé xíu xinh xẻo để high five... Tôi nhớ mãi một bác trai chừng ngoài bảy mươi, đứng ven đường ở km thứ 16, đã cố phát âm tên tôi “Tran Yen Nhi” để cổ vũ. Tôi ấn tượng với một bác gái khác ở km thứ 18 chìa ra một đĩa… cam, dù còn đúng một múi, mời tôi ăn lấy sức. Tôi chạy qua vài tốp thanh niên tóc vàng, mặt hoa da phấn, hò hét tên người bạn cùng chạy với tôi.

trang-16-3.jpg
Các cổ động viên nhí.

Tôi chạy qua bao khu dân cư của thành phố Gothenburg mà ở đó, trên mỗi ban-công là những gia đình đứng hát, hoặc vỗ tay chào đón. Có biết bao sự nhiệt tình trên đời, hôm ấy có lẽ đã dồn hết về Gothenburg. Suốt hành trình, có tới 10 điểm phát nhạc sống, với sự góp mặt của các ban nhạc địa phương - tức trung bình cứ hai km lại có một màn trình diễn. Đó là chưa kể những nhóm biểu diễn tự phát bên lề đường, từ các gia đình đến những nghệ sĩ đường phố. Gothenburg hôm ấy giống một ngày hội hơn là một cuộc thi thể thao đơn thuần.

Và phía sau bức tranh sống động ấy, là hàng trăm tình nguyện viên âm thầm tiếp nước, dọn rác, hướng dẫn đường chạy. Nhiều người trong số đó đã lớn tuổi, thậm chí có cả học sinh cấp 2. Ở Thụy Điển, văn hóa cộng đồng và tinh thần hỗ trợ lẫn nhau không phải khẩu hiệu. Đó là một thói quen đã ngấm vào máu, một lối sống truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác.

Thụy Điển không còn là một xã hội hoàn hảo như ta thường hình dung, sau gần hai thập niên mở cửa đón người nhập cư. Nhưng, như ánh sáng mùa hè phương Bắc luôn quay trở lại, lòng nhân ái của người Thụy Điển mãi ở đó. Tôi đã thấy điều đó không chỉ trong những cái vẫy tay cổ vũ, mà trong cách người Thụy Điển dấn thân vì những điều lớn hơn chính họ. Nếu bạn từng xem bộ phim tài liệu "Victory Vietnam" mà Chính phủ Thụy Điển tặng Việt Nam nhân dịp 50 năm ngày đất nước thống nhất, hẳn sẽ nhận ra: Bên cạnh cờ đỏ sao vàng, còn có cờ Palestine và những biểu ngữ đòi tự do cho vùng đất ấy.

Hôm nay, dù chính họ đang chịu sức ép từ chính sách nhập cư, người Thụy Điển vẫn xuống đường đều đặn vì Palestine. Tôi từng thấy những đoàn người diễu hành ở Helsingborg, ở Stockholm - và lần này, ở Gothenburg, ngay tại khu trung tâm Brunnsparken, một nhóm người Thụy Điển tóc sáng màu cắm trại giữa phố, treo cờ Palestine, không khẩu hiệu kịch tính, chỉ lặng lẽ hiện diện. Một đất nước thật sự vẫn rất đẹp, khi người dân không chọn quay lưng với thế giới, không quay lưng với lẽ phải, không quay lưng với chính mình.

Giải bán marathon lần đầu của tôi kết thúc sau gần 2 giờ 30 phút, một thành tích không đến nỗi nào với cái đầu gối đau dai dẳng suốt nửa chặng đường (do chấn thương trước giải). Niềm vui mà dopamine phát ra chỉ ngắn hạn, trong khoảnh khắc đeo tấm huy chương về đích, rồi kéo dài vài giờ sau đó. Nhưng niềm hạnh phúc vì đã được tham gia vào một sự kiện thể thao cộng đồng thì kéo dài âm ỉ và thầm lặng, có thể đến suốt cuộc đời này, nhất là khi qua đó, tôi hiểu rõ thêm Thụy Điển - miền đất mà tôi yêu mến.

Có thể bạn quan tâm

Những con đường thủy xanh mướt bóng dừa.

Hào sảng sông Tiền

Sông Tiền có vai trò vô cùng to lớn trong việc kiến tạo nên Đồng bằng châu thổ sông Cửu Long, nền văn hóa, lịch sử của Nam Bộ và tính cách phóng khoáng, hào hiệp của người Nam Bộ.

Một khung cảnh tưởng chỉ còn có thể gặp trong những thước phim xưa cũ.

Kiếm tìm một hành trình yên ả

“Chạy trốn” khỏi những con đường hối hả nơi đô thị phồn hoa, chúng tôi chạy xe hướng về Cần Giờ, cứ thế thả mình vào một hành trình mênh mang yên ả.

Những họa sĩ nghiệp dư bên bờ Baltic.

Sống chậm ở Svetlogorsk

2 giờ ngắn ngủi ở Svetlogorsk không thể đủ để lặn ngụp trong thành phố nghỉ dưỡng của Liên bang Nga-nằm gói mình bên bờ biển Baltic ầm ào sóng vỗ. Tôi cố thu gom vào mắt mình, tai mình, tâm trí mình nhiều điều nhất có thể, nhưng rồi nhận ra: Những vội vã đó dường như lạc nhịp, tại một nơi chỉ hợp để “sống chậm” như Svetlogorsk.

Bình minh sông Hậu.

Mênh mang nước lớn

Với người dân Đồng bằng sông Cửu Long, lũ trên sông Hậu chính là dấu hiệu của sự sống. Theo lũ mà nước ngọt và phù sa ùa về, làm ngập đất đai trong làn nước giàu dinh dưỡng, để rồi khi lũ rút đi, các cánh đồng được tái sinh hoàn toàn, sẵn sàng đem đến những vụ mùa bội thu.

Dư vị bất ngờ từ gai góc.

Hương vị của khô cằn

Đồng Hới nhiều thứ ngon lành, nhưng có gì mà chỉ Đồng Hới mới có không? “Anh tưởng anh lịch duyệt lắm hả? Có. Xương rồng nhé!”. Ông anh, còn chưa hết sượng sùng, đã bị cô em lôi xềnh xệch đi.

Nước mắt kẻ dạn dày sương gió, hay của người chưa kịp rám nắng Biển Đông, đều cùng lặng lẽ rơi.

Cõi thiêng

Ở mảnh đất Việt Nam này có biết bao nhiêu nghĩa trang liệt sĩ? Nhiều lắm, không đếm xuể. Song, thắp nén hương trước anh linh những người đã ngã xuống vì Tổ quốc trên Biển Đông vẫn sẽ luôn là một trải nghiệm thiêng liêng.

Đền thờ Karnak, nơi còn nhiều dấu ấn của Hatshepsut.

Những đứa con của thần

Kom Ombo bên bờ sông Nile (Ai Cập) là một ngôi đền xây dưới triều đại Ptolemy. Người dẫn đường chỉ vào hàng dài những ký tự lồng khung (một dấu hiệu chỉ các tên riêng) trên đền thờ Kom Ombo và bảo đó là các hậu duệ dòng Ptolemaic. Tôi hỏi, vậy ai trong số họ là Cleopatra? Anh bạn dẫn đường quay lại: “Ý bạn là Cleopatra nào?”.

Nhà thờ chính tòa Florence với mái vòm gạch đỏ khổng lồ.

Hội chứng Florence

Một người bạn đã thủ thỉ với tôi rằng "đi Italy, nhất định phải tới Florence". Thành phố này ẩn chứa phép thuật khiến trái tim lỡ nhịp và tâm hồn lạc lối. Không phải ngẫu nhiên du khách bốn phương cứ mãi tìm về đây, để khao khát trải nghiệm "hội chứng Florence" của riêng mình.

Bản sắc Kẻ Chợ hiển hiện ở từng ngõ phố Thăng Long - Hà Nội.

Hà Nội có gì cho tôi mua!?

Hơn nghìn năm tuổi, Hà Nội hầu như bao giờ cũng là trung tâm chính trị, văn hóa và kinh tế của Việt Nam. Thế nhưng, nơi đây cũng thường được gọi là Kẻ Chợ.

Hoàng hôn trên đường du ngoạn.

Mặn mòi “cung đường muối"

Giao thương là một cách kiến tạo lịch sử quan trọng. Chính vì thế, chúng ta đã biết đến những con đường giao thương lừng danh trong lịch sử thế giới như “mã trà cổ đạo”, “con đường tơ lụa”, “hải trình gia vị”... Ở Việt Nam, cũng có một con đường như thế, từ Tây Nguyên nối xuống hạ du.

Bình minh ở Angkor Watt.

Lời thì thầm ở Angkor Watt

Chiếc xe Tuk tuk bắt đầu rẽ vào một con đường đất đỏ bụi mù mịt, băng qua một cây cầu lớn, rồi dừng trước con đường đá tảng vượt qua hào nước khổng lồ. Hai bên đầu cầu là tượng sư tử đá canh giữ, còn lan can cầu được chạm khắc tinh xảo hình rắn thần Naga bảy đầu.

Bao bì thân thiện với môi trường cũng là một cách hiệu quả để thu hút người tiêu dùng.

Là nhựa, mà không phải nhựa

Không còn là bao bì thông thường, sáng kiến bao bì nhựa sinh học “Phô mai tự đóng gói” (Self-Packing Cheese) đang mang tới một giải pháp nhiều hứa hẹn cho những nỗ lực giảm thiểu rác thải nhựa.

Mọi ngóc ngách, mọi khoảnh khắc đều khiến người ta chậm đi một nhịp.

Một đóa hoa hoàn hảo nở trong tim

Ngôi đền nằm sâu trong núi. Không có tiếng động cơ. Chỉ có những con đường mòn. Nếu đến mùa thu, bước chân sẽ đạp trên những thảm lá vàng đỏ rực rỡ. Điện thoại tự dưng mất kết nối mạng. Người bạn đi cùng thầm thì: “Đây mới là nước Nhật trong tưởng tượng của tớ”.

Cánh đồng Lìm Mông đẹp như tranh thủy mạc.

Bản Ít Thái - mơ màng với suối mây

Từ trên đỉnh đèo Khau Phạ nhọn hoắt như cái sừng trời, men theo sợi chỉ ngoằn ngoèo bò từ trên cao xuống lũng sâu, ta sẽ rơi vào một thung lũng xinh xắn, êm đềm.

Ở đây, chúng ta là những người lữ hành, lắng nghe câu chuyện của sa mạc.

Lạc giữa hành tinh Arrakis

“Bí ẩn của cuộc sống không phải là một vấn đề cần giải quyết mà là một thực tế cần trải nghiệm”. Đấy là câu trong tiểu thuyết Dune (1965) của Frank Herbert, khi nhân vật chính Paul Atreides nhớ lại những lời khuyên trong lúc bay qua những cơn bão cát. Và khi đặt chân đến Wadi Rum, ta sẽ thật sự trải nghiệm cảm giác về sự bí ẩn.
Múa rối chầu Thánh tại chùa Đại Bi, huyện Nam Trực, tỉnh Nam Định, một nghi lễ tâm linh độc đáo chỉ có trong dịp lễ hội.

Được sống, được cảm nhận và được tiếp nối

Trải dọc chiều dài đất nước, từ câu hát ả đào nơi sân đình, làn điệu hát Dô dâng Thánh, đến tuồng cổ rộn rã hội làng, hay những màn múa rối chầu Thánh đầy linh thiêng... tất cả đều thể hiện sự hòa quyện giữa nghệ thuật diễn xướng và tín ngưỡng dân gian.
Mùa thu vàng Kolobrzeg.

Yên lắng với Ba Lan

Trong vòng tám tháng, tôi đi Ba Lan tới ba lần. Bắt đầu là “mùa tuyết tan” ở Poznan và thủ đô Warsaw, sau đó là những ngày hè bên bờ Baltic, rồi cuối cùng là “mùa thu vàng mênh mang” ở Kolobrzeg.
Giữa mây ngàn gió núi, chén trà này như được uống trong tiên cảnh bồng lai.

Chén trà trên đỉnh A Pa Chải

Ngày hôm đó, chúng tôi quyết leo lên đỉnh Khoang La San ngạo nghễ của đỉnh A Pa Chải, mặc kệ mưa rừng rát mặt. Và rồi, hai gã liều mạng được tưởng thưởng bằng một tuần trà đầy ân sủng trong mây hồng...
Nơi đầu tiên đón bình minh, trên cả dải đất hình chữ S.

Đây, cực đông của Tổ quốc mến yêu!

Cơn lang thang bốc lên như gió, tạo nên những màn “tao ngộ chiến” điên rồ. Tình cờ gặp nhau ở xứ “cọp Khánh Hoà, ma Bình Thuận”, tôi vội “bẻ lái” hành trình, ngược về phía đèo Cổ Mã, để cùng nhau đón một ánh triêu dương.
Bạn sẽ phải rất cẩn thận khi di chuyển bên trong hiệu sách đặc biệt này.

Như một mảnh thiên đường

Lần trở lại London này, tôi quyết tìm bằng được một hiệu sách, mà theo mô tả của tờ The New York Times: Nếu bạn đã đến nhà ga Ngã tư Vua (King’s Cross) rồi mà chẳng hề biết rằng ra khỏi ga rẽ tay phải vài bước là British Library, còn rẽ tay trái là đường đến kênh đào Regent mộng mơ có hiệu sách Word On The Water độc nhất vô nhị, thì chuyến đi của bạn thật phí hoài.
Ngày hạ chí rộn ràng.

Những ngày hè miên man, ở Thụy Điển

Midsommar - cách người Thụy Điển gọi lễ hạ chí của họ, là một trong những ngày lễ lớn nhất đất nước này, sau Giáng sinh. Chỉ khi cùng những người bản địa nhảy múa quanh cây cột Midsommarstången trong ngày hạ chí, tôi mới hiểu được ý niệm "hội hè miên man" của Ernest Hemingway.
Hockdiher, để đoàn kết nhờ bóng đá.

Nước Đức, qua những lăng kính EURO

Thật sự là một diễm phúc, khi bước chân ra khỏi cửa nhà là đã có thể hít vào tận phổi bầu không khí tưng bừng của nước Đức, trong ngày hội bóng đá lớn nhất châu Âu.

Ta có thể thư thái cả ngày bên biển Quỳnh.

Môi ta gọi tên biển Quỳnh

Một cuộc đi trốn ở biển thật kỳ lạ. Không phải là những bãi biển thuộc Top 5 hay Top 10 hành tinh, với những bãi cát trắng mịn màng và những thân dừa mềm mại đậm dấu vết chăm sóc của con người. Cũng không phải những bãi biển tiện nghi 5 sao, dịch vụ cung cấp đến tận chân tơ kẽ tóc, luôn cuồng nhiệt hội hè.
Ông Pờ Xuân Chừ, một người dân Tả Ló San tình nguyện xây lán giữ nương, giữ mốc, giữ đường biên, giữ dòng suối quê nhà...

Giữa mây núi Tả Ló San

Anh Bộ đội Biên phòng đồn Sen Thượng nhẩm tính: Từ đồn biên phòng xuống trung tâm xã Sen Thượng (huyện Mường Nhé, tỉnh Điện Biên) là 20 cây số, từ đồn Sen Thượng lên bản Tả Ló San là 25 cây số. Đi từ đầu xã đến cuối xã cũng gần 50 cây số, tổng diện tích 17.000 ha.
Đây tiếng thở than vọng từ buổi giao thời...

Trong tiếng thở của thời gian rất khẽ

"Cậu có biết nơi nào, ở ngay ngoại thành Hà Nội này, còn giữ được nhiều khung cảnh xưa cũ, mà lại có cả kiến trúc Pháp, như gần một trăm năm trước không?". "Không, tôi không biết. Cậu hỏi bất ngờ thế! Tôi chịu không nghĩ ra được". "Nhưng tôi biết. Đi thôi!".