Thèm, nhớ Tết quê

Nhớ nồi bánh tét bên bếp than hồng đêm 30 Tết mẹ nấu, nhớ tiếng chày đêm quết bánh phồng rộn rã cả xóm nghèo, nhớ tiếng í ới gọi nhau của trẻ nhỏ, nhà ông Tư sắp mần heo ăn Tết, mình rình xin cái bong bóng heo làm banh đá... Những nét xưa truyền thống của Tết quê Nam Bộ ấy giờ chỉ còn trong ký ức.

Thèm, nhớ Tết quê

Gói bánh tét, quết bánh phồng

Hồi đó, không khí Tết ở quê tôi về rất sớm. Cái mốc thời gian đo được là rằm tháng Chạp (15-12 âm lịch) hằng năm, dù bận bịu cỡ nào cũng phải tranh thủ lặt lá mai vàng. Loài hoa có cái tên đem lại điều may mắn với sắc vàng rực rỡ ấy chỉ nở hoa đúng lúc Giao thừa, nếu được hái trụi lá và “cai” nước nửa tháng trời. Lúc này, mùa lúa đông - xuân ngoài đồng cũng sắp thu hoạch rộ. Từng đàn chim én lũ lượt kéo về, chao nghiêng bay lượn, báo hiệu mùa xuân đã cận kề. Nhà nào xong chuyện mùa màng, thì độ hai mươi âm lịch là đi tảo mộ ông bà. Mấy chén xôi, chè bày biện để kịp đưa ông Táo về trời, chiều hai mươi ba tháng Chạp. Từ nhỏ tới năm mười tám tuổi chưa đi khỏi đít “ông Táo” một lần. Bất ngờ năm ấy tôi đậu vào đại học, rồi biền biệt xa quê, làm việc ở xứ người tới tận bây giờ ngót đã mười lăm năm có lẻ. Gồng gánh, “cày” riết cũng mua được căn nhà trả góp để gọi là tổ ấm. Cứ quẩn quanh với cơm, áo, gạo, tiền quên béng chuyện về thăm quê, thăm ba má. Ba tôi giận, có hôm điện thoại, trách nhẹ nhàng: “Cái thằng quên mất quê hương rồi hén?!”. Lật đật chạy về quê, ông già mừng vui ra mặt. Thằng cháu nội đích tôn giờ đã biết nói bi bô, làm trò cho ông cười tít mắt. Rồi ba cũng đi xa, về đoàn tụ ông bà. Chỉ còn má hôm sớm ở quê, ngày ngày trông ngóng bầy con lấy chồng, vợ ở xa về quây quần bên mâm cơm ba ngày Tết.

Một sáng cuối đông, lòng bỗng cồn cào nỗi nhớ. Lật đật phóng xe về quê tìm má. Bên mâm cơm, hỏi chuyện Tết quê xưa, má kể rành một mạch mà nước mắt rưng rưng. Bao nhiêu ký ức chợt ùa về. Thuở ấy, xóm nghèo toàn nhà tre vách lá. Vậy mà, chuyện lễ, Tết hổng thể qua loa. Một năm lao động vất vả, chỉ có ba ngày Tết để hạnh phúc sum vầy, để thắp thêm hy vọng năm sau mần ăn khấm khá. Cứ độ hai mươi bốn tháng Chạp là nhà nào cũng quết bánh phồng. Gà vừa gáy canh ba thì những nồi xôi nếp đã sôi ùn ụt. Tiếng chày bắt đầu gõ nhịp đều đều. Nhà nào khá giả thì có chiếc đèn măng-sông treo trên nhánh cây xoài trước cửa. Nhà nào không có phải đốt đèn ống khói dầu. Nhưng hổng phải nhà nào cũng quết, mà năm bảy nhà hùn lại, quết chung một mẻ bột, rồi mần vần công lại cho nhau. Cánh đàn ông khỏe mạnh thì dùa bột, quết chày. Còn đàn bà, con gái khéo tay ngắt bột, cán bánh rồi chất lên liếp tre để đem phơi. Bánh khô đem bó lại thành một chục mười, chia đều cho từng nhà trong xóm. Má nói: “Cái bánh phồng coi vậy mà ý nghĩa lắm nghen bây. Đầu năm nướng bánh phồng cúng trên bàn thờ tổ tiên ông bà là để mong cho chuyện mần ăn được nở nồi, trong năm mới”.

Năm đó về quê, đã chuẩn bị đón Giao thừa mà má vẫn cặm cụi bên bếp lò thăm nồi bánh tét. Tôi buột miệng: “Năm sau má đừng gói bánh tét nữa, chợ bán đầy kìa. Ăn bao nhiêu, con mua về cho má”. Bà cũng chẳng buồn, bảo, tụi bây đi xa riết rồi mất gốc. Làm việc có tiền, bây ăn gì hổng có. Nhưng đây là truyền thống ông bà từ xưa để lại, má giữ cho con cho cháu, sau này. Tôi biết má buồn, nên âm thầm chuộc lỗi. Gần Tết lại tranh thủ chạy về phụ má. Năm nào Tết đủ, có 30 thì chiều 29 mới bắt đầu gói bánh. Còn năm thiếu thì chiều 28 mọi thứ đã sẵn sàng. Trưa hôm trước tôi vác cây cần mốc với cái lưỡi hái dài ra vườn chuối chọn mấy tàu tươi tốt, chọc lá, đem phơi. Mấy chị gái lấy chồng cách một dòng sông cũng tranh thủ về trước Tết. Người đãi đậu, gút nếp đem ngâm. Bên những đòn bánh tét lần lượt thành hình, bao nhiêu chuyện buồn vui của một năm qua cũng vơi đi. Giờ má đã già, lại thêm chứng bệnh khớp nên không còn gói bánh. Tôi lại thèm thuồng được ngồi bên bếp than hồng nồi bánh tét của má đêm 30 Tết.

Mần heo, đổi lúa

Hừng đông, chú Tư Lía đã đi thông báo giáp xóm Cầu Gãy, biểu chút xíu lại nhà tui phụ một tay rồi chia ký thịt heo về kho cho tụi nhỏ nồi kho rệu. Giờ phải đi kêu thằng Bul đâm họng, chọc tiết mới ngon. Cái lệ ở quê tôi cũng ngộ, mọi giao dịch đều trôi chảy nhẹ nhàng, hổng phải kỳ kèo trả giá. Mọi thứ đều đã trở thành “luật bất thành văn”, rành mạch. Mỗi lần ra tay “sát thủ” một con heo cho nhà nào trong xóm, Bul hổng lấy tiền công mà chỉ xin mỗi thứ một ít của bộ đồ lòng. Còn hàng xóm tới phụ một tay cho xôm tụ, rồi chia mỗi người một hai ký thịt mang về. Giá cả cũng hổng lo cao thấp, bởi đâu ai trả bằng tiền mặt. “Mần heo, đổi lúa, mà bây”, chú Tư Lía cười trơ hàng “tiền đạo” trống hoác ra, giải thích. Một ký thịt heo đùi, nạc tương đương một giạ lúa, tới mùa. Còn mỡ, hay ba rọi, nọng, nách thì chừng nửa giạ ăn lên. Dẫu vậy, hổng ai phàn nàn chuyện mắc rẻ chi ráo trọi. Mấy cục thịt heo nuốt qua cổ họng, mất hút, tưởng quên, ai dè năm sau tới mùa lúa hè thu chín rộ, chú Tư Lía xách bao tới từng nhà, gom lúa. Đong lúa xong, chú Tư nhắc nhở: “Năm nay tới nhà anh Sáu mần heo, hén?!”.

Nhà nào muốn mần heo ăn Tết thì phải tính toán ngay từ sau Tết Đoan Ngọ mấy tuần. Từ bắt heo con về nuôi bằng cám, rau muống sắc nhuyễn nấu với tấm cho ăn mỗi ngày. Ròng rã năm bảy tháng trời con heo “đi bộ” mới vô tạ nên thịt ngon đáo để. Buổi sáng nay mần heo, thì chiều hôm trước phải bỏ đói một bữa để sạch ruột, dễ mần bộ đồ lòng. Mà vui nhứt phải kể là tụi nhỏ trong xóm Cầu Gãy, vì sắp có cái để chơi. Tụi nó í ới gọi nhau, bỉu nhà ông Tư Lía sắp mần heo, tụi mình rình xin cái bong bóng heo bơm lên làm banh đá. Thím Tư Lía kê vội mấy cục gạch làm cà ràng nấu nước sôi, để chút nữa cạo lông heo cho ngọt. Rồi cũng cái bếp ngoài trời ấy, thím Tư vo gạo, bỏ vô nồi nấu cháo lòng. Khi thịt ra xong, mớ đồ lòng mần sạch cho vô nồi, lúc sau thơm lừng, bốc khói. Chiếc bàn tròn bày ra giữa sân, những chén cháo thắm đượm tình làng, nghĩa xóm húp vô tới đâu nghe ấm dạ, ấm lòng tới đó. Ly rượu đế rót tràn trề, cụng ly cái rốp, bỉu vô trăm phần trăm mới được à nghen. Tiệc cháo tan, hàng xóm ra về mỗi người trên tay với ký thịt heo làm nồi kho rệu sẵn sàng rộng cửa đón láng giềng, khách khứa trong ba ngày Tết…

Những nét xưa truyền thống của Tết xưa Nam Bộ giờ chỉ còn trong ký ức, tôi mãi đi tìm…

Có thể bạn quan tâm

Xuân trong phố cổ

Xuân trong phố cổ

Hà Nội, nơi không khó để tìm thấy những góc bình yên, dung dị giữa những hối hả, sôi động của nhịp sống hiện đại với những con phố mới mở, những tòa nhà cao tầng và dòng người tấp nập. Đó là nét xưa còn lưu giữ nơi cánh cửa gỗ cũ kỹ nhuốm mầu thời gian, nơi những mái ngói xô nghiêng bám đầy rêu phong, nơi quán cóc liêu xiêu tựa vào phố cũ hay những gánh hàng rong ruổi giữa ngày đông phùn se sắt. Và có những buổi bình minh, phố chan hòa ánh nắng giúp cái lạnh trở nên thật dịu ngọt và đáng nhớ cho tất cả những ai từng trải nghiệm.

Thăng hoa nem chua lá ổi

Thăng hoa nem chua lá ổi

… Giữa đường xuân đất võ Bình Định, nhắm miếng nem Chợ Huyện ngon ngót, đậm đà với chén rượu Bàu Đá. Thật khinh khoái nhớ đời khi thưởng ngoạn đặc sản nơi quê hương ông tổ nghệ thuật tuồng Đào Tấn…

Minh họa: Nguyễn Minh

Mùa xuân om cá rau cần

Tháng Chạp, mỗi khi gia đình tôi về quê trước Tết ông Táo, ở góc vườn đã thấy bóng dáng cha chống gậy lom khom. Nghe tiếng cháu gọi từ đầu ngõ, bàn tay nhăn nheo của ông luôn nắm chặt cây gậy bước gấp vào sân. Ông khen con cháu về đúng lúc quá, ông đang chọn đất đặt chảo gang để “tổng chỉ huy” món ăn đoàn tụ theo truyền thống gia đình là cá nướng om rau cần.

Máy vệ sinh buồng đốt, sản phẩm của Việt Nam đã chinh phục được thị trường.

Không dừng ở đam mê

Quen nhau qua facebook, chung niềm đam mê với công nghệ và máy móc, nhóm năm bạn trẻ đã tụ hợp lại, ứng dụng thành công công nghệ điện phân nước (còn gọi là công nghệ HHO) vào máy làm sạch muội carbon dùng cho buồng đốt xe máy, sắp tới là bộ tiết kiệm xăng dành cho xe ô-tô. Những sản phẩm có thể cạnh tranh với hàng ngoại về chất lượng, khả năng thương mại hóa trên chính thị trường Việt Nam.

Qua sông Thu Bồn tìm tới Triêm Tây.

Về nơi lưu nét thuần Việt

Đi đò từ Hội An qua đầu bến đò Cẩm Kim rồi chạy xe máy theo đường điện cao thế tới cây cột điện cuối cùng là tới thôn Triêm Tây, xã Điện Phương, huyện Điện Bàn. Miền quê nho nhỏ Quảng Nam nằm bên kia phố Hội sầm uất, là một trong những nơi lưu giữ nét đẹp của làng quê truyền thống Việt Nam.

Lối vào cửa Tử.

Người soi ong trên sườn tây Tam Đảo

Ông bảo, nếu được chọn một vị trí trong tổ ong mật đặt ngay phía trước nhà, ông sẽ làm một con ong thợ (!). Ông lại bảo, đời ông, từ khi còn là một đứa trẻ cho đến khi đã vào tuổi thất tuần, luôn gắn với rừng với núi, với rì rầm những cánh ong bay. Tôi đồ rằng, ông là người duy nhất trên miền đất này, còn đang làm công việc soi ong, để gây giống loài côn trùng mà nếu thiếu sự có mặt của chúng, đời sống con người có thể gặp hiểm nguy, thậm chí có cơ bị hủy diệt (?).

Minh họa: Nguyễn Minh

Ký ức của vị giác

Trong vô vàn ký ức của chúng ta về những tháng năm đã sống. Ký ức vị giác có lẽ là một ký ức lâu bền nhất mà ít ai nghĩ tới. Gia đình, hay quê hương, nhiều khi hiển hiện trong tâm trí chỉ bởi hương vị một món ăn. Món hằng ngày mẹ nấu, món cỗ giỗ Tết xưa, món ngẫu nhiên được nếm... Hương vị cuộc đời bên cạnh những vui buồn tinh thần, còn là những cay đắng ngọt bùi vị giác đã trải qua. Ký ức vị giác nhiều khi không chỉ của một người, một đời, mà cả nhiều đời.

Chân dung Mahatma Gandhi.

Dấu chân bất tử

Tôi đến thăm khu Nhà tưởng niệm Mahatma Gandhi - vị lãnh tụ được người dân Ấn Độ tôn vinh là “Linh hồn lớn” trong chuyến đi đến New Delhi những ngày cuối năm 2015. Điều ấn tượng nhất tại đây là dấu chân M.Gandhi được tạc nổi từ phòng ở đến nơi thờ tụng. Những dấu chân bất tử không chỉ vì được tạc tượng, mà còn bởi tư tưởng hòa bình của ông vẫn đang tiếp nối trong dòng chảy cuộc sống hôm nay.

Nghệ sĩ Andy Davis tại Mường Studio tháng 12-2014. Ảnh: Mường Studio cung cấp

Những “sứ giả” nghệ thuật

Từng nỗ lực của một số cá nhân đã đem đến những mầu vẻ mới cho đời sống văn nghệ. Và nhiều cố gắng của những người đẩy bánh xe quảng bá, giao lưu nghệ thuật cả cũ lẫn mới, lại kết nối thêm bạn bè cho các chuyển động văn chương, nghệ thuật từ trong nước ra ngoài, từ quốc tế vào Việt Nam.

Thú chơi sách cũng lắm công phu. Ảnh: Minh Lê

Những tiếng rì rầm của lịch sử

Nhà văn người Anh S.Smith đã từng nói: “Không đồ trang trí nào hấp dẫn bằng sách, dù bạn không hề lôi nó ra, không hề đọc lấy một chữ”. Trên thế giới, thú chơi sách có từ rất lâu rồi, còn ở Việt Nam chơi sách chỉ xuất hiện cùng với sự ra đời của chữ Quốc ngữ và ngành công nghiệp in ấn…

Huyền bí tháp Nhạn

Huyền bí tháp Nhạn

Linga - Yony có trước hay tháp Bà Ponagar ra đời trước? Nếu không được bác Ba Khoa - nguyên Bí thư Tỉnh ủy Phú Yên lý giải, thì tôi đã bỏ qua không đến một kiệt tác kiến trúc Chăm Pa được xây dựng vào thế kỷ 11, tại thành phố Tuy Hòa. Bác Ba Khoa còn dặn: Các cháu nhớ nghiên cứu hơn bốn trăm loài cây quý ở núi Nhạn. Đó là một khu rừng nguyên sinh trong thành phố. Khu rừng như một quân đoàn bảo vệ ngọn tháp lớn nhất trong hệ thống tháp Chăm.

Tranh: Trịnh Cẩm Nhi

Bé bỏng

Con gái bé bỏng trong vòng tay yêu thương của mẹ

Một sản phẩm của Zó Project.

Giấy dó với cuộc sống hiện đại

“Mình nghĩ việc đầu tiên là để mọi người biết về sự tồn tại của một loại giấy đã có mấy trăm năm nay bằng cách làm những vật nhỏ xinh, khiến mọi người thấy thích thú, từ đó họ sẽ biết thêm về giấy dó. Khi mọi người hiểu giá trị thì việc khơi dậy tình yêu của mọi người với truyền thống văn hóa cũng không quá khó khăn. Có như thế, truyền thống sẽ được duy trì theo một cách giản dị và bền vững hơn”, Trần Hồng Nhung, Giám đốc Zó Project chia sẻ.

Xuân trong phố cổ

Xuân trong phố cổ

Hà Nội, nơi không khó để tìm thấy những góc bình yên, dung dị giữa những hối hả, sôi động của nhịp sống hiện đại với những con phố mới mở, những tòa nhà cao tầng và dòng người tấp nập. Đó là nét xưa còn lưu giữ nơi cánh cửa gỗ cũ kỹ nhuốm mầu thời gian, nơi những mái ngói xô nghiêng bám đầy rêu phong, nơi quán cóc liêu xiêu tựa vào phố cũ hay những gánh hàng rong ruổi giữa ngày đông phùn se sắt. Và có những buổi bình minh, phố chan hòa ánh nắng giúp cái lạnh trở nên thật dịu ngọt và đáng nhớ cho tất cả những ai từng trải nghiệm.

Thăng hoa nem chua lá ổi

Thăng hoa nem chua lá ổi

… Giữa đường xuân đất võ Bình Định, nhắm miếng nem Chợ Huyện ngon ngót, đậm đà với chén rượu Bàu Đá. Thật khinh khoái nhớ đời khi thưởng ngoạn đặc sản nơi quê hương ông tổ nghệ thuật tuồng Đào Tấn…

Minh họa: Nguyễn Minh

Mùa xuân om cá rau cần

Tháng Chạp, mỗi khi gia đình tôi về quê trước Tết ông Táo, ở góc vườn đã thấy bóng dáng cha chống gậy lom khom. Nghe tiếng cháu gọi từ đầu ngõ, bàn tay nhăn nheo của ông luôn nắm chặt cây gậy bước gấp vào sân. Ông khen con cháu về đúng lúc quá, ông đang chọn đất đặt chảo gang để “tổng chỉ huy” món ăn đoàn tụ theo truyền thống gia đình là cá nướng om rau cần.