Mơ bóng nhà sàn

Cách đây mươi hôm, tôi theo một người bạn về thăm nhà bạn ở tận bản Ung - Mường Yến thuộc xã Thạch Lập, huyện Ngọc Lặc, tỉnh Thanh Hóa. Ði khỏi khu ủy ban xã một đoạn, bắt đầu đường rẽ vào bản, tôi chợt bất ngờ, thoáng chốc như choáng ngợp, vui sướng đến nỗi chân cứ ríu lại. Trước mặt tôi, sau lưng tôi, chung quanh tôi là một bản Mường cơ man những nhà sàn lớn nhỏ, nhà sàn cổ, nhà sàn mới, cả những căn nhà sàn chòi nương. Là những thứ đã trở thành xa xỉ, trở thành nỗi tiếc nhớ, trở thành ước muốn cứ đau đáu trong tôi từ rất lâu rồi. Từ khi người bản tôi đem bán đi ngôi nhà sàn cuối cùng mà xây lên những nhà ngói xanh, ngói đỏ như người Kinh.

Hồn mường bản trong bóng nhà sàn cổ.
Hồn mường bản trong bóng nhà sàn cổ.


1 Nhà tôi ở đầu Mường Tạ, là một bản cách xa Mường Yến nhưng lại rất gần phố huyện. Cái vị thế được coi là may mắn, được gọi là sung sướng so với các bản làng khác ở vùng cao xa hơn ấy, lại làm nên bao nhiêu tiếc nhớ, buồn bã, mất mát trong lòng những người đã sinh ra, lớn lên bằng dòng máu văn hóa Mường tinh túy, phong phú và đẹp đẽ bao đời. Gần phố, gần chợ thì lẽ tất nhiên là thuận tiện hơn về mặt giao thương, từ đó đời sống kinh tế và văn hóa cũng thuận tiện và phát triển hơn. Thế nhưng, vùng Mường nào càng đổi mới nhanh, sự phát triển càng bắt nhanh với hiện đại thì văn hóa Mường càng bị mai một, pha tạp, thậm chí mất đi nhanh hơn. Ðơn cử như chuyện về nhà ở, giờ bản tôi không còn một bóng nhà sàn truyền thống nào cả. Bởi thế nên nhiều khi vẫn ở đất Mường cha ông bao đời đấy, mà lòng người bản tôi cứ đau đáu một nỗi nhớ Mường như đã lạc đi xa chốn nào lạ lẫm rồi. Vì thế khi gặp được một bản Mường còn nguyên vẹn những ngôi nhà sàn ở đó, tôi vừa thích thú vừa vô cùng xúc động.

Mỗi khi nhìn thấy nhà sàn tôi lại thắt lòng nhớ bà nội. Người đến lúc hấp hối vẫn đòi cha dắt bà lên chín bậc thang gỗ, đòi ngồi cửa voóng hát Xường, đòi ngả lưng trên bả đìn sàn mà nhìn khói bếp loang lên mái cọ, đòi tắm nước máng khạ chảy ở ngoài sàn chồ, đòi đánh chiêng năm cồng bảy treo trên moóng tông... Sau lần đó nội nhắm mắt về trời. Suốt những năm tháng cuối đời, bà nội tôi sống trong nỗi khắc khoải nhớ về ngôi nhà sàn cũ của mình, thứ nỗi nhớ như biết lây lan, làm tôi cũng nghẹn ngào, tha thiết. Tôi nhớ bà hay ngồi phơi mình dưới bóng cây lai già ngoài ngõ, phất phơ tóc gió, gió bàng bạc từng sợi lấp lánh nắng trưa. Miếng trầu trệu trạo trong miệng chừng ưu tư, có lúc trồi ra bên khóe môi nhăn nheo, đỏ loe trễ nải. Tay lần lần vào khoảng trống như thói quen tìm một khe sàn để nhả bã trầu. Rồi thẫn thờ. Nội quên rồi, khe sàn không còn nữa, ngôi nhà sàn không còn nữa. Nội cũng quên mất ngày cha gọi người xuôi lên dỡ từng cây cột, cây kèo mà mang đi. Ðôi mắt nội đục mờ xa xăm, hấp háy những nỗi niềm vời vợi, ngập đầy thương nhớ.

Chiêng Mường trong Lễ hội Lam Kinh. Ảnh: LÊ DUNG

2 Nhà sàn của người Mường là nơi diễn ra nhiều sự kiện quan trọng của đời người, vì vậy nó không những có ý nghĩa với mỗi người mà còn có ý nghĩa với cả cộng đồng. Việc dựng nhà sàn của người Mường là một quá trình đúc rút kinh nghiệm trong thời gian dài cư trú. Ðiều đó thể hiện rõ trong sử thi Ðẻ đất đẻ nước vĩ đại của dân tộc Mường. Sử thi viết rằng: Xưa, người Mường sinh ra chưa có nhà để ở mà phải cư trú trong các hang đá, hốc cây. Họ phải đối mặt với nhiều thiên tai, hiểm họa. Một hôm, ông Lang Mường là Lang Cun Cần bắt được một con rùa đen, đang định đem ra làm thịt thì con rùa lên tiếng van xin ông Lang tha thiết, và hứa nếu tha nó sẽ dạy cho người Mường cách làm nhà để ở. Lang Cun Cần bằng lòng, rùa bảo hãy nhìn vào thân hình tôi mà hình dung cách dựng nhà:

“Bốn chân tôi làm nên cột cái

Nhìn sườn dài sườn cụt mà xếp làm rui

Nhìn qua đuôi làm chái

Nhìn lại mặt mà làm cửa thang cửa sổ

Nhìn vào xương sống làm đòn nóc dài dài

Muốn làm mái thì trông vào mai

Vào rừng mà lấy tranh lấy nứa làm vách

Lấy chạc vớt mà buộc kèo”...

Từ đó người Mường biết làm cái nhà để ở, để yêu quý, gắn bó, để trở về sau những bươn bả núi nương nhọc nhằn. Từ đó người Mường có nhà sàn để tiếp bạn xa, khách gần đến thăm chơi kết giao cho gắn bó. Có gian buồng để đón người con gái Mường lạ về làm dâu, làm con cho thêm đông vui cửa nhà. Có gian bếp để đón tiếng đứa trẻ con cất tiếng khóc chào đời, có chín bậc cầu thang mà nghe trẻ nít nô nức nói cười nhịp bước lên xuống, có cửa voóng để ngồi ngóng bóng người thương yêu lẫn khuất đâu đó phía thung xa núi rộng. Từ đó, người Mường biết sống an cư và dần no ấm, đẹp giàu. Qua bao đời nối tiếp nhau, cùng nhiều phong tục, tập quán sinh hoạt ở ngôi nhà sàn của mình, người Mường đã làm nên một nền văn hóa khá đồ sộ và đáng tự hào như hôm nay.

Những năm trước, vì yêu vì nhớ mà tôi đi tìm, đi nhiều nơi, qua nhiều Mường lớn nhỏ, lòng hoang mang khi thấy đâu đâu người ta cũng dỡ nhà sàn bán để xây nhà đất. Thiếu bóng nhà sàn, linh hồn của Mường cứ như yếu ớt, mong manh và nhạt nhòa đi, không còn đủ sức gợi để người ta hình dung về một cộng đồng, một dân tộc với một nền văn hóa khác biệt, lớn đẹp như đã từng có. Vậy mà đến Thạch Lập bữa đó, niềm tin như được thắp lại trong tôi. Những ngôi nhà sàn xinh xắn nằm dưới những bóng cây, tán cọ già trông yên ả như thể cổ tích. Thật xúc động khi đứng trước một nơi còn giữ được nét nguyên sơ của bản Mường từ những ngôi nhà sàn như thế. Tôi nhờ bạn dẫn đi vài nhà thăm chơi. Trong bản còn nhiều ngôi nhà sàn cổ, làm bằng gỗ với kiến trúc nguyên bản, nhưng cũng có khá nhiều ngôi nhà được tu sửa hoặc làm mới bằng bê-tông, gạch đá với sự sáng tạo thêm, tạo nên những kiểu dáng đẹp khá mới mẻ và lạ mắt. Dù các ngôi nhà lớn bé khác nhau, nhưng tất cả vẫn giữ được hồn cốt của Mường ở đó. Ðặc biệt, có những ngôi nhà to đẹp, cổ kính tạo cho khách đến mà mường tượng ra nhà một vị quan lang Mường nào đó, ví như ngôi nhà của chú Phạm Văn Chiến. Các cột trụ chính đều làm bằng gỗ lim đen bóng và to phải cỡ hai người ôm mới hết, toàn bộ gỗ kèo cột, kang, vách cũng đều làm bằng các loại gỗ quý, chạm trổ cầu kỳ. Chú Chiến bảo, có nhiều lái buôn hỏi mua, gạ bán với giá đắt đủ để làm một cái nhà xây đẹp như dưới phố chợ, nhưng chú không bán, vì chú muốn giữ lại cho con cháu mình như một thứ hồi môn thiêng liêng, hơn thế muốn giữ ngôi nhà như giữ một phần linh hồn cho bản Mường mình.

Cạnh đó có nhà chú Phạm Tiền cũng là một ngôi nhà đã được làm từ những thập niên tám mươi. Tuy không phải là nhà lớn và được làm từ nhiều gỗ to, nhưng kiến trúc cổ nguyên bản lại có nhiều hoa văn tinh xảo, tạo cho ngôi nhà một sự sang trọng và quý phái rất Mường. Ấn tượng nhất của ngôi nhà này là mấy cây gỗ kang và cột ở gian chính đều làm từ cây ngù hương, chỉ cần chạm tay vào hoặc những hôm đổi thời tiết chúng cũng tỏa ra một mùi thơm mê dụ của đại ngàn.

3 Tôi mải miết theo những con dốc lên những bậc thang, mê đi trong những ngôi sàn như còn bắt gặp đâu đó bóng dáng tuổi thơ tôi bên ông bà nội. Gặp anh Phạm Văn Lý, cán bộ xã Thạch Lập ở một con dốc nhỏ giữa bản, tôi còn kịp níu lại hỏi han nhiều chuyện về nhà sàn. Anh Lý nói, xã anh là xã còn nhiều bản có nhà sàn nhất huyện. Nếu đi ngược lên những vùng xa hơn như bản Trốc, bản Coăn, Bốc Bát... thì còn gặp những bản làng đầy ắp bóng nhà sàn như thế. Anh Lý còn bảo tôi, tại em chưa đi hết chưa biết đấy thôi, các Mường trong huyện mình không những còn nhiều nơi vẫn giữ được nhà sàn, mà hai, ba năm gần đây phong trào làm nhà sàn kiểu mới từ bê-tông, gạch đá rầm rộ lắm. Những ngôi nhà vừa giữ được dáng dấp đất Mường, vừa đem được cái mới phù hợp đời sống mới cho bà con, đang là một xu thế trong xây dựng nhà cửa của người Mường đấy.

Tôi bỗng rạo rực vui, nhen nhén hy vọng một ngày nào đó trở về bản mình, những mái nhà sàn lại sừng sững mọc dưới bóng núi, bóng đồi mà chở che đời người, mà giữ lấy hồn Mường tươi đẹp mãi.

Có thể bạn quan tâm

Chưa bao giờ B. lại thấy nhà mình tràn ngập hoa cúc vàng dịp 20/11 như năm nay.

Chuyện của những đóa cúc vàng

"Năm nào, đến 20/11, ba mẹ em cũng mở cửa từ sáng tới chiều không kịp đóng vì cứ 15-20 phút lại có tốp trò cũ đến thăm. Hoa hồng nhiều lắm. Ba mẹ phải chuẩn bị sẵn hai cái thùng to dưới bếp để ngâm nước, sợ héo. Năm nay, nhà toàn hoa cúc vàng, nhìn lạ quá", N.Đ.B. (TP Thủ Đức) đưa mắt nhìn quanh nhà một lượt rồi lặng lẽ ra ghế ngồi. Ngoài trời, mưa tầm tã rơi.

Thành phố đã tỉnh lại, sau một cơn mê dài.

Một cuộc đời bình thường là hạnh phúc

Mẹ tôi bảo: "Giờ ra đường gặp lại ai cũng mừng. Thấy người đó còn khỏe mạnh là vui lắm rồi". Gần hai tháng sau khi TP Hồ Chí Minh hồi phục, dư chấn đại dịch vẫn in hằn. Song, nếu thành phố có phần nào "chậm" lại, thì cuộc đời lại có phần sâu sắc và gắn kết hơn.

Lãnh đạo tỉnh Yên Bái và ngành Y tế chia tay các thành viên Đoàn công tác lên đường hỗ trợ TP Hồ Chí Minh. Ảnh: Việt Dũng - TTXVN

Triệu triệu trái tim chung nhịp đập

TP Hồ Chí Minh đang trong những ngày giãn cách xã hội, khó khăn nhiều bề. Nhưng người dân nơi đây không đơn độc! Con cá ngon ở miệt biển, mớ rau xanh, cân gạo tận miền núi cao… được các tình nguyện viên, bà con chuyển đến vùng tâm dịch, các khu cách ly.

Không gian một thư viện hiện đại Utopia ở Bỉ.

Thư viện hiện đại và "bộ gene" chia sẻ

Biết tôi học nghề thư viện tại Bỉ, bạn bè gốc Việt lắc đầu "tranh nổi việc với dân bản xứ không". Học viên bản xứ cũng băn khoăn: "Bây giờ Google trả lời trong một nốt nhạc, đọc sách online, xem báo miễn phí. Ai vào thư viện?". Giảng viên dạy Nhập môn cười: "Ðấy, còn hỏi, còn băn khoăn nghĩa là còn cần thư viện".

Sau những bất đồng, cả hai lại thấu hiểu nhau hơn, cùng nhau vượt qua những chênh vênh.

Thể dục và "cái duyên không được bỏ lỡ"

10 năm yêu nhau và bảy năm nên duyên vợ chồng, chuyện tình đẹp như mơ giữa Trương Minh Sang - Nguyễn Thu Hà có lẽ luôn là ý niệm đầu tiên lóe lên trong suy nghĩ nhiều người, khi nhắc đến "những cặp đôi vàng" trong làng thể thao Việt Nam.

Cụ Giáo luôn mong muốn truyền thống tốt đẹp của gia đình được các cháu, chắt hiểu và gìn giữ.

Mạch nguồn bất tận

Liệu còn những kết cấu "tứ đại đồng đường" êm ấm, thuận hòa trong xã hội hiện đại đầy phức tạp ngày nay? Cũng chẳng khó để tìm câu trả lời, khi tôi tìm gặp được không ít gia đình có cách "quản trị" độc đáo, giúp các thành viên luôn duy trì được những mạch nguồn gắn kết.

Một người phụ nữ trong xưởng HTX cộng đồng.

Những lựa chọn ở Nậm Đăm

Lý Văn Quang nói đang hoàn thiện thêm một dãy nhà bungalow, ngoài bốn căn bungalow (kiểu nhà một tầng phổ biến ở các khu nghỉ dưỡng) đang hoạt động. Mô hình bungalow của cậu có vẻ hút khách. Cuộc khởi nghiệp của anh chàng người Dao làng văn hoá Nậm Đăm (huyện Quản Bạ, Hà Giang) có vẻ rất khả quan, ngay cả vào cái “năm Covid” đang khiến cả ngành du lịch điêu đứng.

Dzũ Kha, người giữ lửa thơ Hàn.

Thơ còn rực lửa bên đồi Thi nhân

Đã 80 năm thi sĩ Hàn Mặc Tử hết duyên trần (11-1940 - 11-2020). Thời gian ấy tưởng đâu xa lơ xa lắc so với 28 năm vụt sáng chốn dương gian này của người thơ. Nhưng không, như một câu của Hàn Mặc Tử, “một mai kia ở bên khe nước ngọc, với sao sương anh nằm chết như trăng”, thì cảnh ấy, người ấy, thơ ấy, thêm những mối lương duyên tuyệt đẹp của cả đời xưa lẫn đời nay đã thành bất tử. Gió Ghềnh Ráng - Quy Nhơn vẫn lồng lộng thổi, trăng vẫn sáng trong và thơ Hàn còn nguyên lửa ấm.

Chiến sĩ Trần Thành, đoàn viên Thanh niên cứu quốc Hoàng Diệu, ôm bom ba càng, sẵn sàng tiêu diệt xe tăng địch trên đường phố Thủ đô Hà Nội ngày 23-12-1946 - những ngày đầu Toàn quốc kháng chiến, với ý chí "Quyết tử cho Tổ quốc quyết sinh". Ảnh: Nguyễn Bá Khoản (TTXVN)

Nhiếp ảnh dân tộc từ Mùa thu Cách mạng

Cách mạng và các nhà nhiếp ảnh Việt Nam yêu nước tiền bối đã vạch cho nhiếp ảnh Việt Nam một sứ mệnh: Rời cửa hiệu xuống đường đấu tranh, trực tiếp viết sử bằng ống kính của mình. Và họ đã viết rất trung thực, sinh động bằng tất cả trí tuệ, tình cảm… thậm chí bằng máu và nước mắt của cả người cầm máy lẫn người trong ảnh.

Diều sáo phiêu du

Diều sáo phiêu du

Bá Dương Nội, xã Hồng Hà (Đan Phượng, Hà Nội) không chỉ nổi tiếng với thương hiệu làng của những đô vật nổi tiếng, mà còn được biết đến với thú chơi diều độc đáo đã trở thành nét văn hóa. Điều thú vị, cũng bắt đầu từ cánh diều ấy mà nghệ nhân ưu tú (NNƯT) Nguyễn Hữu Kiêm (bên phải) đã góp phần quảng bá đất nước, con người Việt Nam với bạn bè quốc tế.

Mộ ông Bửu Ðiềm.

Thắp một nén hương, lòng tưởng niệm

Ðiềm Phùng Thị (tên khai sinh Phùng Thị Cúc - sinh năm 1920) là một ngôi sao tỏa sáng của nghệ thuật tạo hình thế giới, đặc biệt về ngành điêu khắc. Bà được bầu làm Viện sĩ thông tấn Viện Hàn lâm Khoa học, Văn học và Nghệ thuật châu Âu, và là một trong hai người châu Á hiếm hoi có tên trong Từ điển Larousse: Nghệ thuật đương đại thế kỷ XX, xuất bản năm 1991.

Dòng Pô Kô, đoạn chảy qua địa phận huyện Ia Grai, tỉnh Gia Lai.

Qua tháng ngày hỏi sông ơi có nhớ...

Không nhớ là năm nào nữa, lâu lắm rồi, cái thời còn bao cấp ấy, một lần ghé Nha Trang, hẹn mấy anh em ngồi với nhau. Hồi ấy ngồi vui lắm. Là cứ hẹn thế còn... tiền đâu mà ngồi thì không biết. Trong một lần mấy anh em văn nghệ ngồi với nhau như thế thì ông nhà thơ Trần Chấn Uy chở tới một ông già khá hom hem và luộm thuộm nữa. Nghĩ chắc người nhà ông Uy ngoài quê mới vào, ổng chở tới chơi luôn. Nhưng khi vào, ổng mới trịnh trọng giới thiệu: “Nhạc sĩ Tố Hải, Đăk Rông mùa xuân về”.

Các con của chị Thanh cùng mẹ làm băng-rôn bằng ba thứ tiếng Hà Lan - Việt Nam - Anh, cảm ơn những người đang ngày đêm nỗ lực cứu chữa bệnh nhân, phục vụ cộng đồng.

Sự sống trong tầm tay

Những cô thợ may gốc Việt bé nhỏ ở Bỉ, Ðức cặm cụi làm khẩu trang miễn phí. Một Việt kiều tại Anh có bệnh lý nền nhắn tin “Tôi không về nước tránh dịch lúc này bởi nhiều lý do, trong đó có lý do nguy cơ lây nhiễm ở sân bay và trên máy bay”. Mỗi người dân đều có thể gìn giữ được sinh mạng quý giá cho nhau bằng những hành động có ý thức, ngay trong tầm tay lúc này.

Có rất nhiều nghịch lý ở câu chuyện tranh Đông Hồ. Ảnh: NGÔ VƯƠNG ANH

Số phận những dòng tranh dân gian Việt

Tranh dân gian Việt Nam có giá trị không? Câu trả lời, dĩ nhiên là có. Nó đã được khẳng định nhiều lần bởi các nhà khoa học, giới mỹ thuật. Nhưng có bao nhiêu người Việt hiện đại còn treo tranh dân gian để trang trí nhà cửa? Tưởng như nghịch lý, nhưng câu trả lời, dĩ nhiên là rất hiếm. Nếu không thể tìm ra phương thức để thích ứng với thị trường, với cuộc sống, thì tình trạng trên, chắc chắn, sẽ còn kéo dài.

Thu hoạch tầm vông.

Tầm vông xanh miền biên ải

Ðã cuối mùa mưa. Biên viễn Tây Nam khét khô mùi nắng. Những cung đường vùng Bảy Núi - từng là căn cứ oanh liệt trong các cuộc chiến đấu vệ quốc của quân và dân An Giang anh hùng, dường như được xoa dịu đôi phần bởi bạt ngàn tầm vông xuất hiện hai bên đường, trước ngõ nhà, đường lên núi... Bất chấp sự khô cằn, tầm vông vẫn vươn cao, thẳng tắp…

“Hoa của Mỷ” chụp năm 2018

Hoa của đá

Hà Giang, mùa hoa tam giác mạch. Khi nắng chớm đông rắc ánh sáng trên những ruộng hoa phớt tím, những đứa trẻ vùng cao đã biết phải tất bật cho một mùa vụ đón khách phương xa. Du lịch thay đổi sâu sắc đất và người nơi đây. Song, không có nhiều em nhỏ biết, chính những con chữ mới đủ sức đưa chúng đến với chân trời dài rộng, bên ngoài những vách đá dựng trập trùng.

Những mùa hoa ở lại...

Những mùa hoa ở lại...

“Hà Nội, thủ đô của hương, của hoa” như cách gọi của nhà văn Băng Sơn, cất giữ cho mình 12 mùa hoa theo vòng quay của năm. Dẫu có những khoảng thời gian thật dài, đâu đó những mùa hoa bị lạc nhịp trong đời sống đô thị, nhưng mạch chảy ký ức chưa bao giờ ngừng nghỉ trong tâm thức người Hà thành. Để rồi đâu đó, vẫn có những thế hệ tiếp nối kể câu chuyện về những mùa hoa.

Đón ánh bình minh đầu tiên trên dải đất hình chữ S.

Đón hừng đông ở cực đông Tổ quốc

Trước đây, mũi Đại Lãnh (Phú Yên) nổi tiếng với danh hiệu “Nơi đón ánh bình minh đầu tiên trên đất liền Việt Nam”. Tuy nhiên, sau khi tiến hành đo đạc chính xác, Cục Di sản văn hóa - Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch đã ghi nhận mũi Đôi (Khánh Hòa) ở vị trí 109 độ 27 phút 55 giây kinh độ đông, xa hơn mũi Đại Lãnh (109 độ 27 phút 06 giây), trở thành điểm cực đông của Tổ quốc - niềm khao khát khám phá mới với những người đam mê “xê dịch”.

Một góc B’lao - Bảo Lộc (Lâm Ðồng) hôm nay. Ảnh: Nguyễn Văn Thương

Một thuở B’lao

Đó là những năm từ 1964 đến 1967. Mỗi chiều về phố thị B’lao (Bảo Lộc, Lâm Ðồng) mang mang sương khói, người dân miền sơn cước này đã quen với hình ảnh một người trai trẻ ngậm điếu thuốc cháy dở trên môi, tay đút túi quần bước lững thững như vô định trên phố.

Ông Hồ Văn Lâm (thứ tư, từ trái qua) cùng bà con kiều bào đến thăm Khu tưởng niệm Chủ tịch Hồ Chí Minh ở tỉnh Udon Thani.

Hướng về nguồn cội

Luôn hướng về quê hương, đất nước, đoàn kết, chia sẻ, giúp đỡ nhau trong cuộc sống, nhiều năm trở lại đây, ông Hồ Văn Lâm sống ở tỉnh Udon Thani (Thái-lan) đã không ngừng phấn đấu, tích cực tham gia hoạt động của cộng đồng, trở thành một kiều bào gương mẫu, một doanh nhân thành đạt…

Mỗi khi có dịp, ông Vũ Văn Cảnh lại lên thắp hương cho đồng đội tại Nghĩa trang liệt sĩ Vị Xuyên (Hà Giang).

Lan tỏa nghị lực và tinh thần người lính

Trải qua muôn vàn gian khổ trong chiến đấu, nhiều thương binh trở về cuộc sống đời thường với những vết thương còn đau nhức. Song với phẩm chất cao quý của Bộ đội Cụ Hồ, những người lính ấy đã khắc phục khó khăn, sống tiếp phần đời sáng đẹp, làm chỗ dựa cho con cháu, giúp đỡ những hoàn cảnh khó khăn hơn.

Những cánh ruộng bậc thang tạo nên những cung bậc mềm mại cho cảnh sắc. Ảnh: ĐỖ MỸ LY

Trở lại Pù Luông

Pù Luông đây ư?

Tôi chẳng còn nhận ra những nét thân quen nào nữa. Ngày trước đến các bản phải len chân trên những lối mòn với cây cối rậm rạp, gặp khi mưa gió thì trơn lầy, không cẩn thận dễ sa xuống khe suối. Bây giờ đường trải nhựa, xe ô-tô chạy đến tận các bản, điện đã đến từng nhà, chỉ hai thứ ấy thôi đã mang lại sự thay đổi cho vùng đất này. Tôi ngẩn ngơ trước một Pù Luông mới, để mặc cho ký ức ùa về…

Trong 25 m2 nhỏ bé ấy, có tất cả những vật dụng cần thiết được chế tạo thân thiện với môi trường.

Hành trình sống "Không rác thải"!

Rác thải, đặc biệt là rác thải nhựa được nhận diện là thủ phạm gây nên những tổn thương sâu sắc đối với môi trường sống chung quanh ta. Ðang có những con người tiên phong từ bỏ sự tiện lợi của các loại bao bì nhựa, ni-lông để lựa chọn và theo đuổi cuộc sống không rác thải (Zero Waste). Cô chủ nhỏ của Go Eco HaNoi là một trong số đó.

Ngày một nhiều du khách muốn đến với làng cổ Phước Tích. Ảnh: NGUYỄN KHOA

Phước Tích trong giấc mơ trưa

Nắng chính ngọ chảy tràn xuống dòng Ô Lâu xanh ngắt, hong óng lên sắc nâu của mái ngói cổ cong cong theo năm tháng. Không tiếng gà gáy trưa, Phước Tích (huyện Phong Điền, tỉnh Thừa Thiên-Huế) như chìm vào cõi riêng. Bỏ quên câu hỏi: Đến bao giờ ngôi làng cổ thứ hai của Việt Nam được đánh thức để tạo nên điểm nhấn cho du lịch của đất Thần Kinh?

Họa sĩ Tô Ngọc Thành đam mê, giàu cá tính sáng tạo.

Tươi nguyên miền ký ức

Dường như tuổi càng cao càng hối thúc họa sĩ Tô Ngọc Thành (ông tuổi Thìn - 1940) trở đi trở lại với vùng rẻo cao biên cương phía bắc của Tổ quốc yêu thương. Chẳng quản đường sá xa xôi, thời tiết khắc nghiệt cùng thiên tai rình rập, sau những chuyến đi, ông đem về Thủ đô Hà Nội trưng bày liên tiếp những cung bậc sắc mầu về phong cảnh và con người vùng đại ngàn trùng điệp, trong đó có những bức vẽ trẻ em rất ấn tượng.

Biểu diễn Fado trong Bảo tàng thành phố Faro.

Nghe Fado ở Faro

Giữa các phố nhỏ quanh co thơm mùi bánh Nata rắc bột quế và trầm ấm ánh đèn dầu vàng ở quận Alfama của Thủ đô Lisbon (Bồ Đào Nha), chữ Fado được viết bằng phấn trên bảng nhiều quán ăn như thực đơn chính: “Ở đây có Fado”, “Fado bắt đầu lúc 20 giờ”. Âm nhạc Fado của người Bồ Đào Nha - di sản văn hóa nhân loại đang có một đời sống thuận tự nhiên đến cảm động.

Chợ phiên San Thàng mang đậm âm sắc của một phiên chợ vùng cao.

Hấp dẫn chợ phiên San Thàng

Nằm ngay đầu vào của thành phố Lai Châu, chợ phiên San Thàng là một phiên chợ vùng cao khá lý thú. Ở đó có đầy đủ, đa dạng các sắc mầu văn hóa của bà con đồng bào các dân tộc bản địa. Ðến chợ vừa có thể mua sắm, vừa có thể ăn, chơi; đồng thời có thể khám phá được cái riêng, độc đáo của vùng đất, con người Lai Châu.

Các bác sĩ phẫu thuật ghép gan cho người bệnh.

Thêm cơ hội sống cho người bệnh hiểm nghèo

Có mấy ai sẵn sàng hy sinh phần tốt đẹp nhất cho người khác, đặc biệt là cho đi một phần cơ thể của mình? Vậy mà, tại các bệnh viện (BV) lớn ở TP Hồ Chí Minh, rất nhiều những người lạ có, thân quen có… đã sẵn sàng hiến một phần cơ thể cho người bệnh (NB) đang trong cơn nguy kịch; hay hiến cả bản thân khi nằm xuống nhằm giúp người còn sống.