Bếp lửa giờ ra chơi

Mùa đông bạn sẽ nhớ điều gì nhất? Hôm qua một người bạn đã hỏi tôi như vậy, lúc đó, lòng tôi dội lên những cảm xúc khó tả. Chẳng có gì thân thương, luyến nhớ hơn bếp lửa mùa đông đượm nồng, bên ngôi trường nhỏ, rực cháy suốt cả giờ ra chơi.

Ảnh: ANH QUÂN
Ảnh: ANH QUÂN

Ngày xưa còn nhỏ, tôi học trường làng. Ngôi trường nằm chênh vênh trên một quả đồi nhỏ. Mùa đông ở vùng cao xứ Nghệ lạnh thấu xương thịt, chẳng khác mùa đông ở miền bắc là bao. Nhà nghèo, chúng tôi không có quần áo mặc đủ ấm, có đứa không chịu được lạnh, đành luyến tiếc bỏ học ở nhà. Cũng chính vì thế, mùa đông hiếm khi sĩ số của lớp được đủ đầy.

Thương học sinh nhưng thầy cô cũng nghèo, chỉ giúp được phần nào đó trong khả năng hạn hẹp của mình. Lúc đó lớp học không theo khuôn khổ mà bàn ghế sẽ được kê sát lại thành cụm, cũng chỉ mong phần nào vơi đi chút lạnh. Giờ ra chơi, để sưởi ấm cơ thể, các thầy cô đã nghĩ ra việc tạo nên một bếp lửa ngay cạnh góc tường, nơi khuất gió nhất. Củi khô rất dễ kiếm, chỉ bỏ ra năm phút, mỗi học sinh có thể lượm về hun được một bếp lửa thật to. Học sinh lẫn thầy cô xúm xít vây quanh bếp lửa, giơ tay ra hơ trước ngọn lửa để sưởi ấm. Mới lúc trước, mặt ai cũng tím thâm vì lạnh, vậy mà ngọn lửa đã tô mầu ửng hồng trên những đôi má, vẽ thêm những nụ cười trên môi. Quanh bếp lửa thầy trò cùng hát, nói chuyện rôm rả.

Rồi không biết từ lúc nào, khi đến trường mỗi đứa mang theo một ít sắn, khoai, đợi giờ ra chơi, sẵn tiện bếp lửa đang cháy, vùi vào, chờ lúc lửa tàn, khui sắn, khoai ra ăn, chia mời thầy cô mỗi người một phần. Bên mầu lửa bập bùng quyện mùi hương của núi rừng, của khoai sắn, khi đó ai cũng hân hoan, tim đập rộn ràng và quên đi cái lạnh mùa đông.

Ký ức về những mùa đông với tôi, hiếm có một hình ảnh nào bình yên hơn thế. Những đói nghèo đã nuôi chúng tôi khôn lớn, bếp lửa trong giờ ra chơi đã sưởi ấm chúng tôi qua những bài học, đấy tình yêu thương của thầy cô, bè bạn. Đám học trò năm xưa giờ ai cũng đã làm cha, làm mẹ, ngôi trường cũng đã được xây dựng khang trang hơn rất nhiều, mùa đông mặc dù vẫn lạnh nhưng không thiếu thốn như thời chúng tôi học. Và cũng chẳng ai nhóm lửa trên sân trường giữa mùa đông giá lạnh nữa. Mỗi lần đứng trước một ngọn lửa bất chợt trong mùa đông, ký ức xưa thân thuộc lại ùa về trong tim tôi. Những vệt sáng trong tâm hồn lấp lánh ánh lửa đã nối đuôi nhau không biết bao nhiêu mùa đông lạnh giá, đi cùng tôi, sưởi ấm chúng tôi qua năm tháng cuộc đời.