Sống trong đời sống...

Trong buổi chiều ấy tôi đã rời xa

Bấy giờ tôi còn trẻ lắm, mới chỉ ngoài hai mươi. Quả là bây giờ tôi có thể nhớ rất nhiều thứ xảy ra chung quanh nhưng lại không nhớ khi hai mươi mấy tôi đã nghĩ gì về cuộc đời. Có lẽ là chẳng nghĩ gì mấy. Đời còn quá dài mà. Người ta sẽ chẳng phải bận tâm gì quá khứ, hiện tại và cả tương lai khi thời gian còn tràn trề phía trước.
Minh họa | LÊ THIẾT CƯƠNG
Minh họa | LÊ THIẾT CƯƠNG

Tôi hầu như ở trong các chuyến đi. Những chuyến đi dài đằng đẵng. Một chiếc ba-lô to trên vai, máy ảnh đeo lủng lẳng phía trước, mũ lưỡi trai ở trên đầu, chân đi giày vải. Mỗi tháng bọn tôi được ở thị xã tỉnh lị chừng một nửa thời gian, nửa còn lại là ở trên núi. Trên những con đường ngoằn ngoèo từ xa chỉ nhìn thấy trăng trắng, len lỏi vào trong những xóm, thôn chỉ vài nóc nhà, dầm mưa lạnh trên con đường mòn chỉ rộng chừng nửa mét, bên này là ta bên kia là họ.

Tôi nhớ đứa bé ấy.

Có một điều rất khó lý giải là trong những hồi ức sâu sắc của tôi, tôi thường ghim vào những người già và lũ trẻ con. Có lẽ họ là nhóm người mà bằng mọi cách, tôi luôn cố gắng không bao giờ làm tổn thương dù vô tình. Họ cũng là nhóm người khiến tôi luôn yên lòng khi tiếp xúc.

Lại nói về đứa bé.

Tôi nhìn thấy nó khi vừa cúi đầu qua cổng bước vào nhà ông trưởng thôn. Nó ngồi ở góc sân, đang lúi húi làm thịt một con gà trong cái chậu nhựa lấp xấp nước. Hai con gà khác loanh quanh bên cạnh. Đứa bé trai chừng bảy, tám tuổi, mặc một cái áo len đã thủng mấy chỗ và một cái quần cộc trên đầu gối. Nó làm thịt gà rất chăm chú.

Tôi chưa từng thấy đứa trẻ nào làm thịt một con gà chăm chú đến vậy. Đã vặt sạch lông, mổ bụng và trong chậu chính là mớ lòng gà lèo phèo. Nó dùng chiếc cật nứa để xiên ruột gà. Mùa này cả cao nguyên thiếu nước trầm trọng. Trung bình một tháng người ta mới đi tắm giặt một lần. Cả nhà đi, xuống chân núi, tắm gội, giặt giũ váy áo, phơi đầy một triền núi rồi ngồi đó đợi khô mang về. Mỗi lần đi tắm giặt như vậy hẳn phải sửa soạn lắm. Phải dẹp hết cả bao nhiêu công việc lại mà đi ấy chứ.

Thằng bé không ngẩng lên khi tôi hỏi nó học lớp mấy, như thể đang bận rộn quá không thể trả lời được. Từ trong hiên nhà, mẹ nó, đang lấy đậu tương từ trên dây phơi xuống, nói vọng ra: Đang đòi bỏ học về lấy vợ đấy. Ông bố, chắc gần bốn mươi tuổi cười cười: Theo anh nó đấy mà. Hóa ra, anh thằng bé sắp cưới vợ. Thằng anh mười sáu, thằng em lên mười. Mười tuổi mà bé tí. Dù sao, ở nhà lấy vợ cũng sướng hơn đi học. Trong đầu nó chỉ nghĩ đơn giản thế thôi.

Tôi ngồi trong nhà nhìn ra, chỉ mong nó làm nhanh nhanh con gà rồi đi vào cho đỡ rét. Cái rét ở trên núi cao toàn đá là đá thật khó tả sao cho thấu đáo. Rét một cách tàn nhẫn và quyết liệt, như thể không muốn cho bất kỳ cây cỏ nào ngóc lên, không muốn bất kỳ con người nào nở nụ cười. Đã thế, lại còn chẳng có đủ quần áo mà mặc.

Cuối cùng thì thằng bé cũng làm xong việc, một việc quan trọng. Mẹ nó bắc nồi lên kiềng, thả con gà vào luộc. Lòng thì thái ra để xào măng. Rau cải cắt ngoài vườn về để nấu canh bằng nước luộc gà. Một bữa tiệc thật sự, tôi đoán vậy qua cái vẻ trịnh trọng của thằng anh khi bê đĩa thịt gà bốc khói nghi ngút từ bếp lên.

Không thấy thằng bé đâu.

Tôi hỏi mẹ nó. Người mẹ tầm ngoài ba mươi tuổi trả lời:

- Nó không ăn đâu.

Thằng anh nói đế thêm:

- Nó buồn quá mà.

Bà mẹ lẩm bẩm:

- Buồn cái gì mà buồn. Con gà chỉ là con gà thôi.

Thằng anh gắp một cái đùi, quả tim, buồng gan vào cái bát, bê ra đầu hồi.

Tôi đi theo nó. Thằng bé em ngồi dựa lưng vào tường trình, mặt còn hơn cả buồn. Thằng anh đưa bát thịt gà, nó quay đi. Thằng anh nói thế nào cũng không ăn thua bèn bê bát thịt đi vào.

Tôi ngồi xổm trước mặt thằng bé.

- Sao không ăn thịt gà? Ngon thế mà.

Nó lắc đầu.

- Thương con gà quá à?

Nó mím môi lại. Tôi hỏi khẽ câu nữa:

- Phải không?

Thằng bé bật khóc. Nước mắt nó tuôn ra như suối, y như thể tôi vừa cầm cái kim chọc vào túi đựng nước mắt của nó.

Nhà nó chỉ có ba con gà, hai con mái, một con trống. Hai con mái đẻ trứng được mẹ nó giữ lại, mổ thịt con trống. Nhưng con gà trống ấy lại là bạn thằng bé. Nó chẳng có gì chơi ngoài con gà. Mỗi ngày nó đi một bước thì con gà theo một bước. Đến trường cũng cắp nách mang theo. Mẹ nó nhất định bắt nó phải làm thịt chính con gà ấy. Thằng bé có lẽ đã nhịn khóc suốt từ lúc nhúng con gà vào chậu nước sôi...

Tôi cảm thấy mình sụp xuống khi hình dung lại lúc trước thằng bé ngồi làm thịt gà, một cách đặc biệt cẩn trọng và tỉ mỉ.

Có lẽ trái tim nó đã rạn vỡ rồi.

Có lẽ nỗi đau đớn dày vò đã quá tải trong tâm hồn nó.

Tôi ngồi lên hè, sát bên cạnh nó. Tôi không biết nói gì. Mẹ nó chỉ đơn giản là không thích một đứa con trai quá yếu đuối mà thôi. Bà ấy ghét sự yếu đuối, có lẽ vậy...

Tôi đưa cho thằng bé một tờ tiền, nói hãy mua một con gà trống khác về nuôi nhé. Nó lắc đầu.

Khóc xong rồi, nó ngồi đăm chiêu nhìn xuống thung lũng phía trước mặt. Dưới đấy trống không một mầu đá xám, thảng hoặc lơ thơ vài đám cỏ dại gầy guộc. Tôi bị ám ảnh bởi vẻ đăm chiêu của một đứa bé. Hai vai gầy của nó buông xuôi. Mắt khô ráo sau cơn mưa nước mắt. Môi khẽ mím và trán nhăn lại. Những ngón tay bé xíu vẫn còn ám mùi của con gà bị làm thịt đang bấu bấu vào hai ống chân.

Tôi gần như bị mất khả năng ăn uống hai ngày sau đó. Những bữa cơm trên đường của tôi và đồng nghiệp thời kỳ đó hầu như là ở các trường học, với các thầy, cô giáo; hoặc bộ đội biên phòng. Thỉnh thoảng lắm mới vào nhà dân, đúng ra là vào nhà cán bộ xã, thôn như nhà thằng bé ấy.

Tôi không gặp lại nó sau này.

Rất khó để gặp lại một đứa bé ở trong một bản Mông nằm tít trên núi cao. Có lẽ chỉ vài năm sau đó nó đã kịp lấy vợ. Kể cả chưa kịp làm người lớn thì cũng đã kịp làm chồng rồi. Làm chồng một đứa bé gái khác.

Khi tôi viết cuốn Người yêu ơi thì thằng bé bất giác trở lại trong tâm trí tôi. Nó đi thẳng vào và ở lại trong nhân vật Hầu Mí Quả. Tôi đã cố lý giải hành vi bắt thằng bé phải làm thịt chính con gà mà nó yêu quý nhất ấy của người mẹ, sau hơn hai thập kỷ, khi tôi cũng đã làm mẹ. Thằng bé Hầu Mí Quả ấy cuối cùng cũng làm thịt được con gà, đương nhiên rồi, và tưới đẫm con gà trong nước mắt.

Hầu Mí Quả là thằng trai Mông si tình đến mụ mị, băng qua nỗi đau mất người yêu để sống tiếp, sai lầm khi lấy một người con gái làm vợ để mong lấp đầy cái hố đen sâu thẳm trong lòng mình. Sai lầm thêm lần nữa khi muốn kéo theo cả Sùng Pà Say xuống cái hố ấy. Hầu như tất cả các nhân vật trong cuốn sách ấy đều sống một cuộc đời đầy những sai lầm.

Sai lầm của người nọ làm suy kiệt tâm trí cảm xúc của người kia, gây ra những đau đớn liên hoàn và triền miên. Mà cuối cùng, thứ người ta mong đợi nhất, là tình yêu, thì nó đã trôi theo dòng sông mất rồi. Còn trên bờ thì người nọ cứ mải miết đuổi theo người kia.

Phải chăng, mỗi chúng ta trong suốt cuộc đời đều nhất thiết phải băng qua những sai lầm? Để đến cái điều gọi là đúng đắn, sẽ phải đi trên con đường trải bằng vô số những sai lầm, đổ vỡ, ân hận, nuối tiếc. Thế mà có thể chưa chắc điều tưởng là đúng ấy đã đúng thật. Người mà tôi muốn gặp lại nhất, không phải cậu bé, mà là bà mẹ. Có thể tôi sẽ có được từ bà ấy một bài học nào chăng?

Trong cái buổi chiều mưa bay mù giời ẩm ướt tột độ và lạnh giá như băng ấy, tôi cảm thấy thằng bé đã biến thành một người khác. Mỗi lần gặp một cậu bé Mông tôi lại nhớ đến nó. Có lẽ nó đã trưởng thành rồi, làm bố từ lâu rồi.

Không biết tôi có nghĩ quá đi không, nhưng tôi cảm thấy không phải thằng bé mà chính là mình đã rời xa con gà và trong lòng mình từ đấy có một khoảng trống bất lực không cách nào lấp đầy.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa | NGUYỄN MINH

Trong cơn mưa chiều nay

Chị lặng lẽ bước đi trên con đường vắng ngắt, chiếc túi du lịch xách một bên tay trĩu xuống làm cho dáng chị trở nên nghiêng nghiêng, gió bấc thổi từng cơn táp vào người như muốn đẩy chị ra hai bên mép đường.

Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Bí mật quê hương

Lê là một phóng viên trẻ mới ra trường, được phân công theo dõi miền núi. Hàng tháng, anh bắt xe khách lên vùng cao viết bài. Những chuyến xe chở đầy hàng hóa miền xuôi và khi trở về sẽ ngổn ngang sản phẩm núi rừng.

Minh họa | NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Ánh sáng huyền

Làng nằm trọn trong thung lũng, tách biệt với các làng khác trong xã, bao quanh là những ngọn núi, nhà dân nằm rải rác chung quanh cái vòng cung tầm hơn hai trăm hộ. Muốn ra khỏi làng chỉ có một con đường duy nhất là vòng lên đèo hướng ngọn núi phía Tây.

Minh họa | BÙI TIẾN TUẤN

Xa mãi cao nguyên

Nơi Lam làm việc là một trung tâm cứu hộ động vật hoang dã nằm biệt lập trên cao nguyên, sóng điện thoại chập chờn còn đi đường bộ từ thị trấn vào phải mất cả ngày mới tới. Đêm hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ khi trời đã rất khuya.

Minh họa | Lê Anh Vân

Sống lại những ngày xưa cũ

Tôi trở lại với nghề may sau bốn năm đứt gãy - bốn năm mà tôi vẫn thường gọi là “khoảng mù của đời mình”. Khoảng thời gian ấy, tôi mất tất cả: Công việc, gia đình, sức khỏe... và cả niềm tin.

Minh họa | TRẦN XUÂN BÌNH

Cho tôi về nhà

Cảm giác râm ran như có con gì trườn bò khắp khoang bụng, lúc nổi cục bên phải, lúc nó lại phập phồng sang trái.
Minh họa | PHẠM HÀ HẢI

Chuyến đò đêm xuân

Chàng mê đàn sách từ nhỏ và mỗi khi đọc sách, chơi đàn chàng lại nghe văng vẳng tiếng ông bà kể về một làng quê nơi xa lắc nơi sương mờ bao phủ và tiếng hò da diết khôn nguôi. “Sau này lớn khôn con hãy tìm về làng ta con nhé” - Bà thường dặn như thế.
Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Lòng tốt

Ánh mắt đứa nhỏ hiền queo như nắng buổi sớm, trong vắt và ấm. Vừa gợi người ta nhớ về những yêu thương xa vắng, vừa khiến người ta muốn đưa tay đón lấy.
Minh họa: VŨ ĐÌNH TUẤN

Mưa sao băng

Ngàn ngàn lớp lớp bóng mây trên bầu trời / Vụt qua một thiên thạch nhỏ / Đẹp tựa mũi tên vàng
Minh họa | HẢI KIÊN

Bông tuyết hạnh phúc

Từ trước Noel, tuyết đã rơi trắng những đỉnh núi. Nhiệt độ vẫn xuống thấp nên tuyết cứ ở mãi đấy, không thể tan nổi, cho đến tận tết. Vì thế mà khách lên Sa Pa rất đông. Dòng xe nối nhau từ từ trôi ngược đèo Hoàng Liên.
Minh họa | PHẠM HÀ HẢI

Giọt mồ hôi trong xanh

- Em cho anh gửi giùm một người chú trong nhà em. Chú bệnh lao, ở nhà thuốc sợ lây cho những bệnh nhân khác. Đêm đêm em dòm ngó ổng giùm anh nghe.
Minh họa | NGUYỄN QUANG THIỀU

Dây cháy chậm

Buổi sáng khi đang ở nơi xa, tôi bỗng nhận được một tin nhắn. Thoạt nhiên, tôi định xóa vì tin được gửi từ số điện thoại lạ, bây giờ tin nhắn rác đầy rẫy ra, khéo lại bị lừa. Nhưng rồi đập vào mắt dòng chữ khiến tôi không thể hững hờ.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Đầu thú

Tôi đến đồn công an xin đầu thú. Tôi nói với những người ở đó là tôi đã phạm tội nay ra đầu thú rồi chờ đợi cho đến khi có người lấy lời khai.
Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Những vệt bụi hoàng thổ

1. Giữa cái bàn đá rộng chừng ba mét, dài bảy mét, là một sa bàn biển. Thấy rõ hình ảnh và ghi chú nơi con tàu Titanic bị chìm nằm sâu dưới đáy biển ở độ sâu 3.800 mét. Xác tàu nằm ngẩn ngơ dưới đáy biển, cũ nát và cô độc. Một dấu hỏi chấm được đánh dấu ở khoảng sâu 2.000 mét, có nghĩa tàu thám hiểm Titan Xám đến khoảng ấy đã mất tích, không còn liên lạc với tàu mẹ.
Minh họa | PHẠM AN HẢI

Hoa suối

Cái thuở hai mươi người ta tràn trề sinh lực nhưng lại thiếu sự chín chắn, nói cho cùng thì ít người tính toán được đường đời về sau và tôi cũng vậy.
Minh họa | LÊ ANH VÂN

Ấm áp như nước

Trời mưa đã mấy hôm liền không dứt. Mưa phùn dày hạt. Không khí ẩm ướt rất khó chịu. Quần áo cất trong hòm lấy ra vẫn thấy ẩm ẩm.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Thầy

Tôi chờ chuyến xe cuối ngày để về thành phố. Tháng mười một, trời mưa như khát, hành khách bất tiện trong việc đón xe, nhà xe cũng không mặn mà gì đến hành khách.
Minh họa | NGUYỄN THỊ HIỀN

Tiếng gà tinh sương

Ở cái tuổi sắp về hưu bỗng dưng tính nết suy nghĩ của Nhuận thay đổi khác thường. Chẳng biết khi nào, anh trở nên bảo thủ đến mức ích kỷ, độc đoán tới mức bản thân cũng không chấp nhận được, nhưng ở khía cạnh nào đó anh lại coi trọng tình cảm hơn cả mọi tính toán logic và lý lẽ thông thường. Hay như ngọn nến sắp tắt, con người ta phải sáng lên một lần với giấc mơ bừng sáng, thức tỉnh?
Minh họa: ĐÀO HẢI PHONG

Giữa vật chất này

Bà nhớ vé tàu được gửi tới một xế trưa tháng Bảy, giữa hai cơn giông khô làm đổ tháo lá trong vườn, ổ chim rơi ngay giữa sân, một con dơi quờ quạng bay lạc vào nhà chính. Tay bưu tá giắt phong thư lên khe rào, cố định nó bằng cách nhồi một nhánh trang leo chẳng may rũ xuống gần đó. Hành động thô lỗ nọ làm rụng vài chùm bông đang độ.
Minh họa: HẢI KIÊN

Quyền lựa chọn

“Đường sáng sủa không chịu đi thì chỉ có cắm đầu vô bãi phân thôi, nghe rõ chưa Lành...”.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Chợ ký ức

- Chạng vạng chiều hôm nọ đi ngang qua bãi Mọ Ho, tôi thấy một con ma cụt đầu ngồi khóc.