Dây cháy chậm

Buổi sáng khi đang ở nơi xa, tôi bỗng nhận được một tin nhắn. Thoạt nhiên, tôi định xóa vì tin được gửi từ số điện thoại lạ, bây giờ tin nhắn rác đầy rẫy ra, khéo lại bị lừa. Nhưng rồi đập vào mắt dòng chữ khiến tôi không thể hững hờ.
Minh họa | NGUYỄN QUANG THIỀU
Minh họa | NGUYỄN QUANG THIỀU

“Vợ anh đang trên xe một thằng cha nào đó”.

*

Tôi tin rằng dù vô tâm đến đâu, bất cứ ai cũng khó cưỡng lại sự tò mò khi đọc được dòng chữ ấy. Một quả tên lửa vừa được bắn từ thành phố này sang thành phố nọ ở châu lục xa xôi, có thể không làm ta lo lắng. Thậm chí nếu quỹ đạo của nó bay trên đầu ta, cũng chưa chắc nó rớt trúng ta. Nhưng đây, một dây cháy chậm đã dẫn tới nhà ta, một thứ bom thông tin đang chực nổ bất cứ lúc nào.

Những cảm xúc kỳ lạ dồn nén, tay chân tôi bắt đầu run lên, luống cuống. Tôi bấm điện thoại gọi cho vợ. Bên kia chuông đổ nhưng không có người nghe. Sự nghi ngờ càng nhân lên gấp bội. Thêm một cuộc gọi. Lại gọi thêm cuộc nữa. Vợ vẫn không bắt máy. Nghĩa là… Tôi lờ mờ nghĩ đến một sự giấu giếm nào đó ở phía bên kia. Có thể nàng quá bất ngờ và chưa kịp nghĩ được cách để trả lời. Được rồi, đợi một chút, thể nào nàng cũng sẽ gọi lại.

Tôi bật ứng dụng trên điện thoại xem camera ở nhà. Gần một tiếng đồng hồ trước, nàng đã rời khỏi nhà bằng xe máy. Tất cả những gì tôi quan sát được ở nhà nhờ chiếc camera lắp dưới mái hiên, nó chỉ quay trong khoảng hẹp từ cửa đến cổng.

Không thể biết được nàng đi ra cổng rẽ theo hướng nào. Chắc hẳn đến một ngày nào đó, camera sẽ được lắp khắp nơi, ta có thể quan sát được mọi ngóc ngách, giống như bản đồ vệ tinh google maps. Khi ấy, ai muốn theo dõi ai thật quá dễ. Những góc khuất của đời sống cũng sẽ được mở ra. Thật đúng như ai đó nói, nếu không muốn người khác biết thì đừng làm. Bí mật, tới lúc đó chỉ là thứ nằm trong đầu.

Viễn cảnh ấy không hề hão huyền, bằng chứng là sáng hôm nay, mạng xã hội đang phát tán nhanh chóng một đoạn phim ngắn cảnh đánh ghen. Tôi biết bạn đang nghĩ gì. Tôi cũng đang mơ hồ như bạn và biết đâu. Chúng ta rất có thể đều là nạn nhân trong cuộc phát triển vũ bão của công nghệ. Camera của ta chỉ có thể soi được trong nhà ta, nhưng vô vàn chiếc máy quay của thiên hạ đã cho ta biết. Chỉ cần một có chiếc điện thoại thông minh trong tay, bất cứ ai cũng thành nhà quay phim sẵn sàng tạo nên những cảnh nóng xôn xao.

Ai đó nói rằng điện thoại không minh có thể đọc được trong đầu ta đang nghĩ gì. Nếu đúng như thế, thì suy nghĩ cũng đã không còn là bí mật nữa rồi. Và chỉ còn cách đừng nghĩ ngợi. Có thể vì thế mà đoạn clip đánh ghen bỗng dưng hiện ra trước mắt ngay khi tôi lướt facebook.

Tôi chăm chú vào đoạn phim. Một cặp tình nhân đang quấn lấy nhau trong phòng tranh tối tranh sáng thì bị một người phụ nữ (vợ của người đàn ông) đạp cửa phòng xông vào. Một vài người cùng đi theo hỗ trợ cô vợ đánh ghen và quay phim. Đoạn clip nhìn rõ mặt anh chàng ăn vụng, cả thân hình anh ta cũng hiện ra đứng chặn giữa hai người phụ nữ. Phía sau lưng anh, cô nhân tình chỉ ẩn hiện lấp ló. Do phòng quá tối, không thể nhìn được rõ mặt cô ta. Một mớ giọng người chí chóe chửi um nhau lên, rõ ràng không phải giọng người quê tôi. Thật may, không hề có bóng dáng người quen trong đoạn phim.

Tôi lại bấm điện thoại gọi cho vợ, đầu kia vẫn không có ai bắt máy. Đã nửa giờ đồng hồ kể từ khi tin nhắn lạ gửi đến, không có một tín hiệu gì giúp tôi bình tâm trở lại.

Vợ chồng chúng tôi vẫn thường gọi cho nhau mỗi lúc xa nhau. Các ứng dụng liên lạc bây giờ miễn phí hoàn toàn, chỉ cần kết nối mạng là có thể nhìn thấy nhau và nói chuyện thoải mái. Cuộc gọi gần nhất là tối hôm qua, trước khi đi ngủ chúng tôi vẫn còn kể cho nhau nghe mấy chuyện lặt vặt trong ngày. Tôi kể cho vợ nghe về cái khách sạn nơi mình đang trú tạm trong chuyến công tác kéo dài một tuần.

- Hôm nay mới ngày thứ ba đã thấy nhớ vợ. - Tôi nói để vợ yên tâm.

- Nhớ thì gọi một em tới mà tâm sự. - Nàng vừa nói vừa cười khoái chí.

- Em không nhớ à?

- Nhớ thì gọi một anh mà tâm sự.

Rồi cả hai cùng cười oang qua điện thoại trước khi giục nhau ngủ thôi, khuya rồi.

Tôi đánh liều gọi cho số máy của người nào đó vừa nhắn tin, dù biết việc này cũng ẩn chứa nhiều rủi ro. Tiếng trả lời trong điện thoại là một giọng đọc tự động quen thuộc, “thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”.

Một giờ đồng hồ trôi qua, xem camera vẫn chưa thấy vợ về nhà, bụng dạ tôi càng nôn nao. Tôi đang đi dự tập huấn ở cách nhà cả ngàn cây số, giờ có muốn về ngay cũng không được. Chuyến bay sớm nhất hiện còn vé cũng phải tám giờ tối. Tính thêm thời gian bay và quãng đường di chuyển, phải mười hai giờ đêm mới tới được nhà.

Như thế thật phiền phức, mà chuyện đã thật quan trọng đến mức ấy chưa nhỉ, biết đâu, người ta nhắn nhầm? Không, nếu nhầm thì không cần phải khóa máy chặn sim như thế.

“Xin gọi lại giúp tôi được không”. Tôi soạn tin nhắn gửi đến số điện thoại người lạ đã báo tin và chờ đợi. Rất có thể một người quen nào đó nên mới biết số của tôi, họ muốn thông tin giúp tôi nhưng sợ bị phiền toái nên dùng một cái sim rác để nhắn, xong thì vứt sim đi.

Vợ chồng chúng tôi nắm thời gian biểu của nhau rất kỹ. Chẳng hạn nàng biết tôi làm việc giờ hành chính, sáng đi chiều về. Ngược lại, tôi cũng biết vợ chỉ làm việc vào buổi chiều ở một văn phòng nọ. Buổi sáng của nàng thường là đi chợ, dọn dẹp nhà cửa, nấu nướng, những việc rất bình thường một người phụ nữ có chồng phải làm trong ngày. Thời gian đi chợ của nàng chỉ vỏn vẹn chưa đầy một tiếng đồng hồ, rồi nhanh chóng về nhà lo nấu nướng bữa trưa.

Thường những khi tôi vắng nhà, vợ không đi chợ. “Ăn một mình, bày vẽ mất thời gian”, nàng nói. Những khi đó nàng sẽ dành để ngủ nướng, hoặc nằm ườn trên giường xem điện thoại. Hôm nay vợ không đi chợ, vì tay nàng chẳng xách theo giỏ. Thêm nữa, nàng diện váy cùng đôi giày cao gót, trang phục giống như đang đi chơi.

*

Khách ở quán cà-phê đã rời đi hết, chỉ còn lại tôi một mình. Quán vắng vẻ, bà chủ thỉnh thoảng đưa mắt nhìn tôi, xem có phải gọi thanh toán. Hồi lâu, như đoán được vị khách là tôi không vội vàng gì, bà đi khuất vào phía sau. Thành phố xa lạ, những người xa lạ, họ giữ cho tôi một sự yên tâm nhất định, rằng không có ai theo dõi mình làm gì. Chỉ có tôi là vẫn theo dõi tin tức của vợ.

Tôi đã ngồi đây ba tiếng đồng hồ, uống hết một ly nước chanh và đang nhẩn nha cốc cà-phê đen đắng ngắt. Nhìn camera, khoảnh sân trước nhà vẫn im phăng phắc. Ngoài quê nhà miền trung mùa này đang nắng gắt, buổi sáng trời thường đứng gió, cây lá bất động. Thi thoảng một con ong ruồi bay vờn qua trước camera.

Mở điện thoại xem vu vơ vài chuyện trên mạng là cách nướng thời gian dễ nhất. Trên nhóm mạng xã hội “tin nóng tỉnh nhà” hiện lên một vụ tai nạn. Ai đó đã chụp ảnh chiếc xe máy nát bét, bên cạnh là một tấm chiếu đắp trùm thi thể. Chiếu đắp không kín hết, để thòi chân mang giày da mầu đen, hoặc có thể người ta cố tình che hờ vậy để người thân nhận dạng. Kèm theo hình ảnh là thông tin nạn nhân nam xấu số chừng bốn mươi tuổi, đã không qua khỏi. Hình ảnh biển số méo mó nhưng vẫn đọc được khá rõ, tôi lướt nhanh trong đầu, biển số xe khá đẹp nhưng rất lạ, không phải người quen của mình.

Bản tin nóng còn cho biết thêm ngoài người đàn ông xấu số trên, còn một người phụ nữ đi cùng xe bị thương nặng, hiện đã được đưa tới bệnh viện cấp cứu.

Thông tin vừa đăng lên cách đây mười phút, đã có hàng chục lượt chia sẻ để tìm gấp người nhà. Chỉ cần nhìn chiếc xe kèm biển số, người thân hoặc bạn bè có thể biết mà đến. Lướt xem phía dưới, hàng chục bình luận hỏi thăm đã tìm ra người nhà chưa, biết người ở đâu không. Vài người nhìn biển số đoán được huyện nơi cấp. Thông tin về người xấu số chỉ chừng đó, chưa có thêm gì mới.

“Còn người phụ nữ thì sao, có bị nặng không, mong là ổn hơn”. Bình luận này được chú ý hơn cả, có vài lời hồi đáp.

“Nghe nói là không đến nỗi nguy kịch. Chẳng biết có phải vợ không, nhìn còn trẻ lắm”.

“Có ảnh không?”.

“Hỏi gì lắm thế, điều tra à?”.

“Đừng khẩu nghiệp”.

Lướt hết cả trăm bình luận, không thấy có thêm thông tin nào rõ ràng hơn về người phụ nữ đi cùng.

Gần một tiếng đồng hồ sau. Tin tức vụ tai nạn đã lan truyền khắp nhiều trang cá nhân. Phía dưới có một bình luận cho biết đã tìm được gia đình, nạn nhân xấu số ở làng X, xã Y, huyện Z, đã được đưa về nhà lo hậu sự. Còn người phụ nữ vẫn ở bệnh viện và không ai biết có phải vợ của người xấu số hay không.

Đến lúc này thì bản tin kia không còn được chú ý nhiều, chỉ sau một tiếng đồng hồ tin nóng thành tin nguội. Đã tìm được thân nhân thì vụ tai nạn coi như khép lại trên mạng xã hội. Còn người phụ nữ đi cùng chẳng được mấy ai để ý, chắc cũng là người thân trong gia đình đang có chuyện buồn kia thôi.

Tôi vẫn theo dõi phần bình luận mới ở tin tức vụ tai nạn với cảm giác lo lắng. Mọi liên lạc giữa tôi và vợ đến lúc này vẫn chưa được nối lại. Cộng thêm tin nhắn lấp lửng của kẻ nào đó đã gửi đến điện thoại lúc sáng, tôi không thể không mường tượng đến một chuyện tồi tệ. Biết đâu được, nói ra chỉ thêm dại miệng.

Mười hai giờ trưa, điện thoại tôi đổ chuông, một số máy lạ khác đang gọi đến. Bắt máy khẩn trương, đầu bên kia giọng nữ điềm đạm.

- Dạ xin hỏi có phải anh A không ạ.

Người gọi biết rõ tên tôi, nghĩa là không gọi nhầm.

- Đúng rồi, tôi đang nghe đây.

- Em xin phép làm phiền anh ít phút. Bên em đang có chương trình ưu đãi khuyến mãi cho khách hàng thân thiết…

Lại là một cuộc lải nhải của mấy dịch vụ quảng cáo vô thưởng vô phạt, cứ nhằm vào những lúc giữa đêm hoặc ban trưa mà gọi. Đấy là những khoảng thời gian nhạy cảm, người ta thường buồn ngủ không chủ động kiểm soát được và theo quán tính chỉ bấm nghe. Về mặt tâm lý, xác suất nghe máy khi ấy là cao nhất. Tôi tắt máy, thật bực mình, người cần không gọi, người gọi không cần.

Lẽ ra giờ này tôi đã đặt lưng trên nệm khách sạn cho mắt nghỉ ngơi, nhưng tôi không thể nhấc mình rời khỏi quán cà- phê, điện thoại chực sẵn trên tay chờ nhận một tín hiệu gì đó.

Tôi nói vống vào phía trong quán xin phép ngồi thêm một lúc. Bà chủ quán cười bảo vô tư đi, ngồi cả ngày cũng được, luôn tiện coi quán giúp. Nói xong bà há miệng ngáp một cái rồi nằm xuống chiếc võng. Tôi cũng tựa vào lưng ghế cho giãn gân cốt chút xíu.

Đang thiu thiu thì điện thoại lại vang lên, lần này hai chữ “vợ yêu” đã chịu hiện ra. Trái ngược với sự ngong ngóng suốt buổi sáng, bây giờ tôi lại không vội bắt máy.

Tôi mở camera xem, đúng là vợ tôi đã về nhà cách đây mấy phút. Bộ dạng nàng chẳng khác lúc đi, vẫn cái váy đó, vẫn giày cao gót, cả cách dừng xe trước sân cũng không có vẻ gì vội vàng gấp gáp. Đằng nào nàng cũng đã về tới nhà, nghĩa là một nửa sự lo lắng của tôi đã tan biến. Chuyện đâu còn có đó, còn người còn của, thôi thế cũng là… may.

Vợ gọi thêm vài cuộc nữa, tôi vẫn để chế độ im lặng. Lát sau nàng nhắn tin, rằng sáng nay có đứa bạn rủ đi uống cà-phê, xong khi về thì xe hỏng, phải đợi sửa lâu lắc, mà vợ lại để quên điện thoại ở nhà.

Tôi đọc xong tin nhắn, chẳng biết nên tin hay không, càng không muốn nói gì, cứ để cho nàng nghĩ tôi cũng đang quên điện thoại đâu đó.

*

Mấy ngày sau, tôi liên tục gọi cho số điện thoại lạ đã gửi tin nhắn, nhưng vẫn không liên lạc được. Nếu ai đó nhầm thì chỉ cần nhắn lại một lời xin lỗi là được thôi mà, sao cứ im thin thít. Vài tháng sau, thi thoảng tôi lại bấm gọi cho số máy lạ nhưng vẫn không có ai nghe máy. Chắc cái sim kia đã bị thủ tiêu.

Vợ chồng chúng tôi vẫn bình thường, hoặc mỗi người đều đang cố tỏ ra bình thường, như không có chuyện gì xảy ra sau sự cố mất liên lạc sáng hôm ấy. Nhiều lần tôi định hỏi thẳng vợ, nhưng rồi cứ lần lữa vì nghĩ liệu nàng có trả lời thật hay không.

Những tin nóng và video clip trên mạng kéo tôi đi triền miên từ chuyện này đến chuyện nọ và bao giờ xem chúng, tôi cũng mơ hồ một điều gì đó, như là dây cháy chậm đang sắp sửa chạm đến mình.

LỜI BÌNH CỦA NHÀ văn NGUYỄN QUANG THIỀU

Một tin nhắn gửi cho nhân vật đồng thời cũng gửi cho tôi - một bạn đọc. Và cái tin nhắn ấy cứ bám lấy tôi đúng như một cái dây cháy chậm cho dù không biết cái dây cháy chậm ấy có gắn với một khối thuốc nổ nào không, nhưng ai cũng sợ một tiếng nổ vang lên và làm tan tành mọi thứ.

Nhưng một điều tệ hại hơn tất cả là niềm tin của con người với nhau đã được đưa ra thử thách trong một thế giới quá nhiều thông tin giả. Nếu người chồng thật sự có niềm tin vào bạn đời của mình thì mọi chuyện đã kết thúc. Tuy nhiên, sự mất niềm tin đã trở thành cái “dây cháy chậm” trong trái tim người chồng. Có thể không hề có một khối thuốc nổ nào nhưng cái “dây cháy chậm” vẫn giết chết con người khi họ không còn đủ ý chí và tình yêu để tin vào con người nữa. Với hiện thực chúng ta đang sống, tôi nhận ra dường như có một cái “dây cháy chậm” đang cháy trong đời sống chúng ta.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa | NGUYỄN MINH

Trong cơn mưa chiều nay

Chị lặng lẽ bước đi trên con đường vắng ngắt, chiếc túi du lịch xách một bên tay trĩu xuống làm cho dáng chị trở nên nghiêng nghiêng, gió bấc thổi từng cơn táp vào người như muốn đẩy chị ra hai bên mép đường.

Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Bí mật quê hương

Lê là một phóng viên trẻ mới ra trường, được phân công theo dõi miền núi. Hàng tháng, anh bắt xe khách lên vùng cao viết bài. Những chuyến xe chở đầy hàng hóa miền xuôi và khi trở về sẽ ngổn ngang sản phẩm núi rừng.

Minh họa | NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Ánh sáng huyền

Làng nằm trọn trong thung lũng, tách biệt với các làng khác trong xã, bao quanh là những ngọn núi, nhà dân nằm rải rác chung quanh cái vòng cung tầm hơn hai trăm hộ. Muốn ra khỏi làng chỉ có một con đường duy nhất là vòng lên đèo hướng ngọn núi phía Tây.

Minh họa | BÙI TIẾN TUẤN

Xa mãi cao nguyên

Nơi Lam làm việc là một trung tâm cứu hộ động vật hoang dã nằm biệt lập trên cao nguyên, sóng điện thoại chập chờn còn đi đường bộ từ thị trấn vào phải mất cả ngày mới tới. Đêm hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ khi trời đã rất khuya.

Minh họa | Lê Anh Vân

Sống lại những ngày xưa cũ

Tôi trở lại với nghề may sau bốn năm đứt gãy - bốn năm mà tôi vẫn thường gọi là “khoảng mù của đời mình”. Khoảng thời gian ấy, tôi mất tất cả: Công việc, gia đình, sức khỏe... và cả niềm tin.

Minh họa | TRẦN XUÂN BÌNH

Cho tôi về nhà

Cảm giác râm ran như có con gì trườn bò khắp khoang bụng, lúc nổi cục bên phải, lúc nó lại phập phồng sang trái.
Minh họa | PHẠM HÀ HẢI

Chuyến đò đêm xuân

Chàng mê đàn sách từ nhỏ và mỗi khi đọc sách, chơi đàn chàng lại nghe văng vẳng tiếng ông bà kể về một làng quê nơi xa lắc nơi sương mờ bao phủ và tiếng hò da diết khôn nguôi. “Sau này lớn khôn con hãy tìm về làng ta con nhé” - Bà thường dặn như thế.
Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Lòng tốt

Ánh mắt đứa nhỏ hiền queo như nắng buổi sớm, trong vắt và ấm. Vừa gợi người ta nhớ về những yêu thương xa vắng, vừa khiến người ta muốn đưa tay đón lấy.
Minh họa: VŨ ĐÌNH TUẤN

Mưa sao băng

Ngàn ngàn lớp lớp bóng mây trên bầu trời / Vụt qua một thiên thạch nhỏ / Đẹp tựa mũi tên vàng
Minh họa | HẢI KIÊN

Bông tuyết hạnh phúc

Từ trước Noel, tuyết đã rơi trắng những đỉnh núi. Nhiệt độ vẫn xuống thấp nên tuyết cứ ở mãi đấy, không thể tan nổi, cho đến tận tết. Vì thế mà khách lên Sa Pa rất đông. Dòng xe nối nhau từ từ trôi ngược đèo Hoàng Liên.
Minh họa | PHẠM HÀ HẢI

Giọt mồ hôi trong xanh

- Em cho anh gửi giùm một người chú trong nhà em. Chú bệnh lao, ở nhà thuốc sợ lây cho những bệnh nhân khác. Đêm đêm em dòm ngó ổng giùm anh nghe.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Đầu thú

Tôi đến đồn công an xin đầu thú. Tôi nói với những người ở đó là tôi đã phạm tội nay ra đầu thú rồi chờ đợi cho đến khi có người lấy lời khai.
Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Những vệt bụi hoàng thổ

1. Giữa cái bàn đá rộng chừng ba mét, dài bảy mét, là một sa bàn biển. Thấy rõ hình ảnh và ghi chú nơi con tàu Titanic bị chìm nằm sâu dưới đáy biển ở độ sâu 3.800 mét. Xác tàu nằm ngẩn ngơ dưới đáy biển, cũ nát và cô độc. Một dấu hỏi chấm được đánh dấu ở khoảng sâu 2.000 mét, có nghĩa tàu thám hiểm Titan Xám đến khoảng ấy đã mất tích, không còn liên lạc với tàu mẹ.
Minh họa | PHẠM AN HẢI

Hoa suối

Cái thuở hai mươi người ta tràn trề sinh lực nhưng lại thiếu sự chín chắn, nói cho cùng thì ít người tính toán được đường đời về sau và tôi cũng vậy.
Minh họa | LÊ ANH VÂN

Ấm áp như nước

Trời mưa đã mấy hôm liền không dứt. Mưa phùn dày hạt. Không khí ẩm ướt rất khó chịu. Quần áo cất trong hòm lấy ra vẫn thấy ẩm ẩm.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Thầy

Tôi chờ chuyến xe cuối ngày để về thành phố. Tháng mười một, trời mưa như khát, hành khách bất tiện trong việc đón xe, nhà xe cũng không mặn mà gì đến hành khách.
Minh họa | NGUYỄN THỊ HIỀN

Tiếng gà tinh sương

Ở cái tuổi sắp về hưu bỗng dưng tính nết suy nghĩ của Nhuận thay đổi khác thường. Chẳng biết khi nào, anh trở nên bảo thủ đến mức ích kỷ, độc đoán tới mức bản thân cũng không chấp nhận được, nhưng ở khía cạnh nào đó anh lại coi trọng tình cảm hơn cả mọi tính toán logic và lý lẽ thông thường. Hay như ngọn nến sắp tắt, con người ta phải sáng lên một lần với giấc mơ bừng sáng, thức tỉnh?
Minh họa: ĐÀO HẢI PHONG

Giữa vật chất này

Bà nhớ vé tàu được gửi tới một xế trưa tháng Bảy, giữa hai cơn giông khô làm đổ tháo lá trong vườn, ổ chim rơi ngay giữa sân, một con dơi quờ quạng bay lạc vào nhà chính. Tay bưu tá giắt phong thư lên khe rào, cố định nó bằng cách nhồi một nhánh trang leo chẳng may rũ xuống gần đó. Hành động thô lỗ nọ làm rụng vài chùm bông đang độ.
Minh họa: HẢI KIÊN

Quyền lựa chọn

“Đường sáng sủa không chịu đi thì chỉ có cắm đầu vô bãi phân thôi, nghe rõ chưa Lành...”.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Chợ ký ức

- Chạng vạng chiều hôm nọ đi ngang qua bãi Mọ Ho, tôi thấy một con ma cụt đầu ngồi khóc.
Minh họa | Hải Kiên

Thị trấn ngủ mưa

Tôi nói với T, em nhất định phải rời khỏi thị trấn vùng cao quạnh hiu này. Nỗi cô đơn đang gặm nhấm trái tim em, khiến em mòn mỏi nhớ thành phố phồn hoa, lấp lánh. T vẫn im lặng. Chúng tôi đứng bên hiên ký túc xá, nhìn màn mưa mịt mùng vây kín, nhấn chìm cả thị trấn trong một thứ sắc bạc hoang miên. Ngỡ đặt chân vào mưa là chìm lút trong khoảng không gian mơ hồ ảo giác.