Những bông hoa nở lúc trời chiều

Cuối tuần tôi hay đưa con ra khỏi thành phố. Đi dọc theo triền đê, xuôi về phía Hưng Yên. Không xa lắm, chỉ tầm hơn chục kilomet thôi thì đã sang hẳn một không gian khác. Những vườn cây ăn quả, rau, những thửa ruộng đầy hoa và cây cảnh, những nếp nhà thấp và ngõ xóm chằng chịt, ngay cả khúc sông cũng khác. Thật lạ là vẫn dòng sông chảy bên ngoài đê ấy, về đến đây nó như thể có ngay một diện mạo mới, khoáng đạt hơn, tự do hơn, reo vui hơn...
Minh họa: Lê Thiết Cương
Minh họa: Lê Thiết Cương

Tôi vẫn nghĩ, dù đôi khi đi xa tôi có chút nhớ nhung cái thành phố đông nghịt mà mình đã nương náu hơn hai thập kỷ, tôi vẫn không thể thuộc về nó. Cũng như nó mãi mãi không thuộc về tôi. Nhưng mà, chúng ta vẫn phải sống thôi chứ làm gì có nhiều lựa chọn. Thế nên tôi hay đưa con rời đi, dù chỉ có một ngày hay nửa ngày rảnh rỗi. Và còn một điều nữa, lúc quay về, chúng tôi hòa cùng dòng người từ ngoại thành, từ các tỉnh lân cận đổ về thành phố, chuẩn bị cho ngày hôm sau bắt đầu một tuần làm việc mới. Tôi muốn trải qua cái tâm trạng ấy.

Thành phố này rốt cuộc là nơi trú ngụ, dừng chân, ở tạm của bao nhiêu phận người?

Tôi không thích sống ở thành phố dù bao nhiêu tinh hoa hội tụ ở đấy, bao nhiêu trường học và bệnh viện tốt, bao nhiêu cơ hội làm việc kiếm sống, cơ hội để xây dựng những cái gọi là sự nghiệp. Không có chúng thì cuộc đời rất nhiều trong số chúng ta sẽ trở nên khó khăn chật vật hoặc là vô vị. Và bởi vì chúng ta không thể tìm thấy những điều đó ở các tỉnh lẻ, nên cứ phải đổ về thành phố này. Nó đang quá tải bởi chúng ta, và chúng ta thì đang quá tải bởi áp lực của chính mình.

Con gái tôi, một đứa bé sinh ra ở thành phố này. Trong nó có dòng máu của rất nhiều thế hệ sinh tồn bằng nhiều nghề trên một con phố cũ. Ông nội là thợ may, một thợ may có tiếng. Em trai ông cũng là thợ may, mà cái thời đó, để may được một chiếc quần âu ở tiệm của ông thì phải là công tử con nhà giàu. Mỗi lần nhà có đám thì họ hàng đều đến từ những con phố rất cũ, những "phố Hàng", những ngõ nhỏ, những ngôi nhà ống ít ánh sáng, lối đi ướt át, chất chứa vô vàn những hồi ức về cái ngày gì xa xưa lắm, kể hết đêm nọ qua đêm kia chưa hề vơi. Nhưng bên trong con gái tôi còn pha trộn một dòng máu khác. Một dòng máu đến từ vùng cao, với những cơn gió hoang vu bất tận thổi mòn núi đá, với một tâm hồn khoáng đạt và mơ mộng và giản đơn. Tôi thấy tôi ở trong con, tôi cũng thấy hồn cốt Hà Nội ở trong con. Tôi luôn tự hỏi con có thấy hạnh phúc không trong cái thân thể và tinh thần được pha trộn bởi hai vùng không gian quá khác biệt ấy? Đôi khi tôi thấy một em bé Hà Nội, tinh tế và tỉ mỉ, một chút kiêu hãnh thầm kín trong bề ngoài khiêm nhường; đôi khi tôi cũng thấy một em bé miền núi, đầy khát khao và ngập tràn hạnh phúc trước thiên nhiên, cỏ cây, sông hồ, những cung đường cheo leo ngoạn mục. Một em bé mộng mơ và thực tế, một em bé cẩn trọng và liều lĩnh, một em bé nhạy cảm và bản lĩnh. Tôi không mong gì hơn ở các con. Tôi luôn nghĩ rằng các con là món quà mà số phận đã ban cho mình. Một món quà khiến tôi nghẹt thở vì hạnh phúc và biết ơn.

Vậy thì, cuộc đời này dù có khó khăn đến mấy cũng thật là đáng sống.

Chúng tôi đi chậm chậm giữa hai mảnh ruộng, xa xa là một cái hồ trong trẻo. Vốn định đi vào tận hồ để cùng ngồi xuống vạt cỏ, ngắm những bông xuyến chi lao xao trong chiều muộn, nhưng mấy con chó xồ ra vì thấy người lạ nên chúng tôi quay đi. Con ôm trong lòng con chó nhỏ của nó. Thằng bé, bọn tôi vẫn gọi như vậy, giương to đôi mắt tròn xoe màu hạt dẻ, lúc nào cũng đầy ánh buồn bã và rất ướt át, nhìn ra không gian rộng lớn ngoài ô cửa. Tôi hạ cửa kính xuống, "thằng bé" vươn người bám lấy thành cửa xe và thò hẳn cổ ra ngoài.

"Có mùi gì đó thơm quá mẹ ơi!", con tôi thốt lên khe khẽ. Ừ, quả là có mùi thơm quá là thơm. Mùi của những bông hoa quất. Hai bên là những luống trồng cây quất cảnh, bây giờ đang ra hoa. Chẳng biết bây giờ ra hoa thì chúng có kịp đậu quả vào dịp Tết Nguyên đán không. Năm nay Tết còn đến sớm nữa chứ. Tôi dừng xe. Chúng tôi ngồi im lặng, tuyệt đối im lặng. Cái mùi thơm của đồng nội, của những bông hoa quất trắng tinh như mơ ấy, đang phả vào xe. Sự yên tĩnh của cánh đồng lúc mặt trời đã lặn và một ngôi sao le lói ở chân trời, khi những người nông dân đã về nhà hết, thực sự là một món quà quá bất ngờ. Trên mặt đê, xe cộ vẫn chạy qua chạy lại lấp lóa ánh sáng của những cặp đèn pha.

"Con thích mùi hoa quất nhất mẹ ạ!".

Con tôi tiếp tục thì thào. Dường như nói to thì mùi hương sẽ bay đi mất vậy.

Tôi nghĩ rằng mình đã biết cách làm mẹ thật rồi, là bởi vì tôi có thể cùng với con chạm vào một niềm phấn khích vô cùng giản dị trong cuộc sống này. Tôi trân trọng điều này, trong hiện tại này. Con người ta thường có hai xu hướng: Muốn kéo dài hiện tại khi đang hạnh phúc và muốn tìm kiếm những hạnh phúc mới ở tương lai. Tôi không có ước ao gì cả. Đôi khi tôi nhận ra mình thực sự không có ước ao gì đáng để kể ra. Hầu như ý nghĩa cuộc đời tôi nằm ở các con, và những trang sách. Tôi không thuộc về chúng, chúng cũng không thuộc về tôi, dù ta luôn nói con của mẹ, mẹ của con. Nhưng chúng tôi luôn ở bên cạnh nhau, rất gần, luôn ở trong trái tim của nhau. Trái tim chúng ta đủ lớn để chứa đựng mọi yêu thương trong cuộc đời, nhưng lại quá chật hẹp để chứa đựng dù chỉ một mối hận thù.

Bọn tôi có hôm cùng đi xem một bộ phim, kiểu phim siêu anh hùng. Cái kết của bộ phim hay đến nỗi mọi người đều ngồi im đến mấy phút khi đã kết thúc. Tha thứ để hóa giải hận thù, chứ không phải trả thù để hóa giải. Một cái kết không thể nhân văn hơn, hợp lý và thuyết phục, và làm cho mọi trái tim phải ngân lên những run rẩy đẹp đẽ. Tôi thích bộ phim ấy, nhưng tôi còn thích hơn vì các con tôi thích nó. Dù cuộc sống này đầy những cam go, đầy những rủi ro và quá nhiều thách thức, rồi nó sẽ dạy các con những bài học lớn. Nhưng bài học đầu tiên mà tôi muốn các con thật thấm thía, đấy là hãy luôn chọn con đường tử tế để đi, dù có gặp bất kỳ ngang trái đau thương nào. Hãy làm những đứa trẻ nhân ái và trở thành những người lớn nhân ái.

"Nếu có người ở đây thì mình sẽ hỏi mua một cây quất mẹ nhỉ?". Tôi gật đầu trong lúc lách bánh xe thoát khỏi một hố sâu đầy nước. "Tất nhiên chúng ta sẽ làm thế. Chúng ta sẽ đặt cây quất ở trong phòng khách và mỗi sáng sớm con sẽ thức dậy và thấy hương thơm tràn ngập căn phòng". Nhưng mà chẳng có ai ngoài cánh đồng để hỏi mua. Tôi kể với con về khu vườn của ông bà ngoại khi xưa, khi mẹ bằng tuổi con. À không, khi mẹ bé hơn con nhiều nữa chứ. Khu vườn đầy cây, nhiều nhất là cam. Ông bà trồng nhiều cam lắm. Cứ vào thời điểm này trong năm thì cam chín đỏ ối cả vườn. Từ xa xa nhìn vào thung lũng thấy cái màu đỏ ấy như những đốm màu vẽ ai đó chấm vào bức tường cây màu xanh trên ngọn núi sau nhà. Mùa xuân tới, mỗi buổi sáng tinh mơ, mẹ thức dậy thật sớm và đi chân đất ra vườn. Mẹ đây này, đứng dưới gốc cây và ngửa cổ lên. Bầu trời còn mờ mờ hơi sương, những cái lá non đã bật ra đầu cành, và miên man là hoa. Hoa cam thơm lắm. Cam và quất cùng họ đấy. Nhưng mùi hương thì khác nhau một chút. Nếu có một cơn gió ngang qua, con biết không, những cành cây rùng mình và hoa rụng lả tả trên vai mẹ. Cả đầu tóc, quần áo ướp trong cái mùi hương hoa cam ấy, thật là tinh khiết.

Đi qua mấy cái hố, tôi dừng xe nhìn sang con. Con bé vẫn đang nhoài người ra phía cửa xe. Tôi cứ nghĩ nãy giờ tôi huyên thuyên một mình và con chẳng nghe được câu gì, nhưng không phải. Nó hỏi: "Nếu cho mẹ chọn giữa một cây cam và một cây quất thì mẹ sẽ chọn cam phải không?". Tôi bật cười. Nó nói thêm: "Còn con sẽ chọn cây quất đấy, mẹ ạ!".

Bọn tôi, tôi biết, dù chọn cam hay quất cũng chỉ để đợi đến lúc chúng ra hoa mà thôi dù cuối cùng thế nào những bông hoa cũng rụng đi hết.

Trời đã tối hẳn rồi, những bông quất nhỏ xíu màu trắng đã lẫn vào trong tán lá thẫm màu, lẫn vào cánh đồng. Bọn tôi quyết định trở về nhà. Con tôi khe khẽ nói lời tạm biệt. Có thể cuối tuần sau trở lại thì trên cành đã là những quả li ti.

Cánh đồng lùi lại phía sau, thành phố đã ở trước mặt rồi.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Bí mật quê hương

Lê là một phóng viên trẻ mới ra trường, được phân công theo dõi miền núi. Hàng tháng, anh bắt xe khách lên vùng cao viết bài. Những chuyến xe chở đầy hàng hóa miền xuôi và khi trở về sẽ ngổn ngang sản phẩm núi rừng.

Minh họa | NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Ánh sáng huyền

Làng nằm trọn trong thung lũng, tách biệt với các làng khác trong xã, bao quanh là những ngọn núi, nhà dân nằm rải rác chung quanh cái vòng cung tầm hơn hai trăm hộ. Muốn ra khỏi làng chỉ có một con đường duy nhất là vòng lên đèo hướng ngọn núi phía Tây.

Minh họa | BÙI TIẾN TUẤN

Xa mãi cao nguyên

Nơi Lam làm việc là một trung tâm cứu hộ động vật hoang dã nằm biệt lập trên cao nguyên, sóng điện thoại chập chờn còn đi đường bộ từ thị trấn vào phải mất cả ngày mới tới. Đêm hôm đó, cô nhận được cuộc gọi từ mẹ khi trời đã rất khuya.

Minh họa | Lê Anh Vân

Sống lại những ngày xưa cũ

Tôi trở lại với nghề may sau bốn năm đứt gãy - bốn năm mà tôi vẫn thường gọi là “khoảng mù của đời mình”. Khoảng thời gian ấy, tôi mất tất cả: Công việc, gia đình, sức khỏe... và cả niềm tin.

Minh họa | TRẦN XUÂN BÌNH

Cho tôi về nhà

Cảm giác râm ran như có con gì trườn bò khắp khoang bụng, lúc nổi cục bên phải, lúc nó lại phập phồng sang trái.
Minh họa | PHẠM HÀ HẢI

Chuyến đò đêm xuân

Chàng mê đàn sách từ nhỏ và mỗi khi đọc sách, chơi đàn chàng lại nghe văng vẳng tiếng ông bà kể về một làng quê nơi xa lắc nơi sương mờ bao phủ và tiếng hò da diết khôn nguôi. “Sau này lớn khôn con hãy tìm về làng ta con nhé” - Bà thường dặn như thế.
Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Lòng tốt

Ánh mắt đứa nhỏ hiền queo như nắng buổi sớm, trong vắt và ấm. Vừa gợi người ta nhớ về những yêu thương xa vắng, vừa khiến người ta muốn đưa tay đón lấy.
Minh họa: VŨ ĐÌNH TUẤN

Mưa sao băng

Ngàn ngàn lớp lớp bóng mây trên bầu trời / Vụt qua một thiên thạch nhỏ / Đẹp tựa mũi tên vàng
Minh họa | HẢI KIÊN

Bông tuyết hạnh phúc

Từ trước Noel, tuyết đã rơi trắng những đỉnh núi. Nhiệt độ vẫn xuống thấp nên tuyết cứ ở mãi đấy, không thể tan nổi, cho đến tận tết. Vì thế mà khách lên Sa Pa rất đông. Dòng xe nối nhau từ từ trôi ngược đèo Hoàng Liên.
Minh họa | PHẠM HÀ HẢI

Giọt mồ hôi trong xanh

- Em cho anh gửi giùm một người chú trong nhà em. Chú bệnh lao, ở nhà thuốc sợ lây cho những bệnh nhân khác. Đêm đêm em dòm ngó ổng giùm anh nghe.
Minh họa | NGUYỄN QUANG THIỀU

Dây cháy chậm

Buổi sáng khi đang ở nơi xa, tôi bỗng nhận được một tin nhắn. Thoạt nhiên, tôi định xóa vì tin được gửi từ số điện thoại lạ, bây giờ tin nhắn rác đầy rẫy ra, khéo lại bị lừa. Nhưng rồi đập vào mắt dòng chữ khiến tôi không thể hững hờ.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Đầu thú

Tôi đến đồn công an xin đầu thú. Tôi nói với những người ở đó là tôi đã phạm tội nay ra đầu thú rồi chờ đợi cho đến khi có người lấy lời khai.
Minh họa | ĐẶNG TIẾN

Những vệt bụi hoàng thổ

1. Giữa cái bàn đá rộng chừng ba mét, dài bảy mét, là một sa bàn biển. Thấy rõ hình ảnh và ghi chú nơi con tàu Titanic bị chìm nằm sâu dưới đáy biển ở độ sâu 3.800 mét. Xác tàu nằm ngẩn ngơ dưới đáy biển, cũ nát và cô độc. Một dấu hỏi chấm được đánh dấu ở khoảng sâu 2.000 mét, có nghĩa tàu thám hiểm Titan Xám đến khoảng ấy đã mất tích, không còn liên lạc với tàu mẹ.
Minh họa | PHẠM AN HẢI

Hoa suối

Cái thuở hai mươi người ta tràn trề sinh lực nhưng lại thiếu sự chín chắn, nói cho cùng thì ít người tính toán được đường đời về sau và tôi cũng vậy.
Minh họa | LÊ ANH VÂN

Ấm áp như nước

Trời mưa đã mấy hôm liền không dứt. Mưa phùn dày hạt. Không khí ẩm ướt rất khó chịu. Quần áo cất trong hòm lấy ra vẫn thấy ẩm ẩm.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Thầy

Tôi chờ chuyến xe cuối ngày để về thành phố. Tháng mười một, trời mưa như khát, hành khách bất tiện trong việc đón xe, nhà xe cũng không mặn mà gì đến hành khách.
Minh họa | NGUYỄN THỊ HIỀN

Tiếng gà tinh sương

Ở cái tuổi sắp về hưu bỗng dưng tính nết suy nghĩ của Nhuận thay đổi khác thường. Chẳng biết khi nào, anh trở nên bảo thủ đến mức ích kỷ, độc đoán tới mức bản thân cũng không chấp nhận được, nhưng ở khía cạnh nào đó anh lại coi trọng tình cảm hơn cả mọi tính toán logic và lý lẽ thông thường. Hay như ngọn nến sắp tắt, con người ta phải sáng lên một lần với giấc mơ bừng sáng, thức tỉnh?
Minh họa: ĐÀO HẢI PHONG

Giữa vật chất này

Bà nhớ vé tàu được gửi tới một xế trưa tháng Bảy, giữa hai cơn giông khô làm đổ tháo lá trong vườn, ổ chim rơi ngay giữa sân, một con dơi quờ quạng bay lạc vào nhà chính. Tay bưu tá giắt phong thư lên khe rào, cố định nó bằng cách nhồi một nhánh trang leo chẳng may rũ xuống gần đó. Hành động thô lỗ nọ làm rụng vài chùm bông đang độ.
Minh họa: HẢI KIÊN

Quyền lựa chọn

“Đường sáng sủa không chịu đi thì chỉ có cắm đầu vô bãi phân thôi, nghe rõ chưa Lành...”.
Minh họa | VŨ ĐÌNH TUẤN

Chợ ký ức

- Chạng vạng chiều hôm nọ đi ngang qua bãi Mọ Ho, tôi thấy một con ma cụt đầu ngồi khóc.
Minh họa | Hải Kiên

Thị trấn ngủ mưa

Tôi nói với T, em nhất định phải rời khỏi thị trấn vùng cao quạnh hiu này. Nỗi cô đơn đang gặm nhấm trái tim em, khiến em mòn mỏi nhớ thành phố phồn hoa, lấp lánh. T vẫn im lặng. Chúng tôi đứng bên hiên ký túc xá, nhìn màn mưa mịt mùng vây kín, nhấn chìm cả thị trấn trong một thứ sắc bạc hoang miên. Ngỡ đặt chân vào mưa là chìm lút trong khoảng không gian mơ hồ ảo giác.