Võ Tiếng, người miền Tây làm nông nghiệp tử tế

Sau hai năm đi theo chí hướng trồng lúa sạch, Võ Tiếng gầy đến vài cân dù trước đó cậu cũng chẳng to lớn gì. Nước da vốn đã ngăm ngăm giờ đen nhẻm đi vì nắng gió. Gương mặt còn trẻ nhưng có nét khắc khổ. Chỉ có nụ cười miền Tây luôn tươi tắn, khiêm nhường.

Võ Tiếng giữa đồng lúa Tâm Việt ở Hồng Ngự (Đồng Tháp).
Võ Tiếng giữa đồng lúa Tâm Việt ở Hồng Ngự (Đồng Tháp).

“Robinson của Đồng Tháp Mười”, “chàng nông dân truyền lửa” hay thậm chí Tiếng “khùng” - có người gọi cậu như vậy, những danh hiệu dường như quá kêu so với tính cách khiêm nhường của Tiếng. Cậu chỉ nhận mình là “ngựa ô can trường” (tên gọi của cậu trong hướng đạo sinh), luôn là chú ngựa miệt mài bền bỉ đi khắp nơi để giúp ích cho đời.

Ước vọng hạt gạo sạch

Năm 2015, Tiếng quyết định đi xuyên Việt. Cậu đạp xe từ TP Hồ Chí Minh ra Hà Nội, rồi mượn bạn chiếc xe máy Minsk rong ruổi lên miền núi phía bắc. Với chàng thanh niên 25 tuổi, chuyến xuyên Việt đó không phải là một chuyến đi phượt vô định.

Tiếng kể, cậu quyết định đi xuyên Việt sau khi đọc cuốn sách “Chuyện nhỏ Sài Gòn” của tác giả Đàm Hà Phú, một người gốc miền Tây lập nghiệp ở Sài Gòn. Cuốn sách kể về lòng tốt, những sự tử tế nhỏ nhắn ta luôn nhặt được ở đâu đó trong cuộc đời nếu chịu khó mở miệng và trò chuyện, hoặc bước chân lên đường và ngắm nhìn. Thế là Tiếng lên đường. Khi đi, cậu đi đường núi. Khi về, cậu đi đường biển. Tất cả sừng sững trước mắt cậu. Nếu ai đó đang loay hoay không biết làm sao để yêu đất nước, có lẽ người đó nên làm như cậu. Việt Nam đẹp quá, phải tận mắt chạm vào mới cảm nhận hết được. Mỗi nơi đi qua, Tiếng đều gặp những con người cậu không thể quên.

Tiếng nhớ miền Tây. Miền Tây bây giờ cũng không hiền hòa như xưa. Những năm ấu thơ ở miền Tây hoa trái ngọt lành bốn mùa, ăn cơm xong mẹ đặt mâm bát xuống đáy hồ cá đến rỉa sạch bong - những hình ảnh giờ chỉ còn là quá khứ. Đồng ruộng cây cối ao hồ miền Tây giờ cũng ngập trong hóa chất nông nghiệp. Thứ vị ngon độc hại nhuộm kín từng hạt gạo dân mình ăn. Cậu nói đau xót.

Sau chuyến đi đó, ước vọng trồng lúa sạch đến với cậu một cách tự nhiên, khi cậu chứng kiến cuộc sống của người Việt Nam trên mọi nẻo đường. Người ta tìm cách cho gia đình mình có nông sản sạch để tiêu dùng, nhưng lại bán nông sản độc hại ra thị trường cho người khác. Có lẽ chỉ khi đến các bản làng Tây Bắc, Tiếng mới được ăn hạt gạo sạch đúng nghĩa. Nhưng nông sản ở đó cũng không có đường phân phối, khiến cuộc sống người dân khổ cực. Cậu muốn giúp họ, nhưng chưa tìm ra cách. Vì vậy, trước hết cậu quay về miền Tây, tìm đường làm nông sản sạch ngay trên chính quê hương mình.

Vậy là sau nhiều năm rong ruổi tìm lẽ sống, Tiếng trở lại quê nhà làm nông dân.

Tháng 4-2015, Tiếng bắt tay ngay vào trồng lúa gạo sạch với dự án thử nghiệm mô hình 2 hec-ta ruộng kết hợp trồng lúa và thả cá, tuyệt đối không dùng phân bón hóa học. Đây là phần ruộng nhỏ bé mà mẹ Tiếng cho con trai khởi nghiệp. Còn bố cậu kịch liệt phản đối ý tưởng này, khi năng suất lúa của gia đình đang là 200 tấn/năm (do dùng đến 20 tấn phân bón hóa học và một tấn thuốc trừ sâu).

Sau này Tiếng nuôi thêm đàn vịt và mới đây, cậu thử nghiệm nuôi tôm. Cá, vịt, tôm hợp thành thiên địch diệt các loài sinh vật hại lúa, một biện pháp để thay thế phân bón hóa học và thuốc trừ sâu đang được dùng vô tội vạ trên các cánh đồng. Đồng thời, đây cũng là nguồn thu nho nhỏ để cậu cải thiện cuộc sống cho anh em nông dân. Để làm được như vậy, Tiếng phải biến ruộng lúa thành ao thả cá và vịt. Nước được bơm đầy để làm thành môi trường sống cho cá. Nghe tả thì đơn giản nhưng công việc rất cực nhọc. Đến cả nhổ cỏ cho ruộng lúa, Tiếng cũng bỏ tiền thuê người nông dân quê cậu làm bằng tay. Người ta hỏi sao không xịt thuốc diệt cỏ cho đỡ tốn sức người, Tiếng trả lời: “Nông dân quê mình còn nghèo lắm, cho nông dân việc làm để thoát nghèo, chứ Út (cậu là con út trong gia đình nên luôn xưng là Út - PV) không dư dả gì để dùng thuốc hóa học làm hại quê mình”.

Gian khổ là vậy, nhưng năng suất lúa rất thấp, dù điều này Tiếng đã dự tính từ trước. Ban đầu, năng suất lúa của Tiếng chỉ bằng 60% các thửa ruộng bên cạnh. Giá bán đắt hơn 18%. Cậu nhắn tin đến từng bạn bè trong mạng lưới mối quan hệ của mình để mời mua lúa. Việc vận chuyển lúa đến Hà Nội, TP Hồ Chí Minh cùng việc lưu trữ lúa cũng được bạn bè hỗ trợ.

Nhưng khi bán được lúa rồi, lại phát sinh thêm vấn đề vì gạo sạch nên thời gian bảo quản ít hơn và có côn trùng chui vào (một điều trái khoáy là chính vì gạo sạch nên côn trùng mới... dám ăn). Cậu khắc phục bằng cách sử dụng bao bì chân không. Sau đó, cậu cải tạo luôn mẫu mã bao bì để bao gạo Tâm Việt trông bắt mắt hơn.

Cứ có khó khăn lại tìm cách giải quyết, bên Tiếng luôn là những người bạn cùng chí hướng.

Gạo không đủ bán, ruộng không đủ trồng

Để theo con đường mình đã chọn, Tiếng phải đánh đổi khá nhiều. Ban đầu là sự hoài nghi và phản đối của tất cả mọi người: cha mẹ, xóm giềng, các chủ ruộng lúa lân cận (đặc biệt phản đối vì cho rằng cách canh tác của Tiếng ảnh hưởng đến ruộng của họ), dư luận xã hội. Cậu cũng phải đánh đổi cả sản lượng để lấy sự an toàn cho hạt lúa: mỗi năm chỉ được trồng hai vụ cho đất kịp phục hồi, không bị “đầu độc”. Vì thế, sản lượng của Tâm Việt khá thấp và không đủ quay vòng vốn nhanh. Trước mỗi vụ mùa luôn là lo âu trăm mối.

Nay, Tâm Việt của Tiếng đã trải qua năm vụ mùa. Diện tích ruộng cũng tăng lên thành 14 hec-ta, cùng với niềm tin của cha mẹ và cộng đồng đặt vào nơi Tiếng. Nhưng cha mẹ Tiếng cũng là nông dân nghèo, không có nhiều vốn để ủng hộ con tiếp tục mở rộng ruộng và tăng sản lượng, để Tâm Việt thoát khỏi cảnh tồn tại lay lắt. Tiếng lên báo đài nhiều, nhưng với cậu, truyền thông mạnh quá cũng phản tác dụng. Trong khi đó, thứ người làm nông nghiệp sạch cần là những khoản đầu tư ổn định và lâu dài.

Trước vụ mùa năm nay, Tiếng băn khoăn nhiều lắm. Gạo mùa trước đã sạch trong kho. Ruộng đang cấy dở chưa kịp gieo trồng. Số người biết đến Tâm Việt và đặt mua gạo ngày càng tăng, dẫn đến cung thiếu trầm trọng. Muốn mở rộng sản xuất nhưng chưa đủ tiền đầu tư. Ôm ngổn ngang trăm mối, cậu bước vào vụ mới. Ngày 11-5 vừa qua, 14 hec-ta đã cày xong chuẩn bị để gieo mạ. Cuộc hành trình lại bắt đầu.

“Bao ngày vất vả đã qua, những hạt giống mang niềm tin và nghị lực đã được gieo vào lòng đất mẹ. Sẽ chờ đợi những ngày đất mẹ nuôi dưỡng và bảo bọc cho cây lớn lên mà không cần hóa chất độc hại” - Tiếng ghi vào “nhật ký” Facebook tháng 5-2017. Giấu những lo toan vào trong, trên Facebook, cậu luôn thể hiện sự lạc quan để làm chỗ dựa cho những người bạn khác và cộng đồng những người làm nông sản sạch ở Việt Nam.

Người ta thường nghĩ nông dân là những người an phận. Nhưng an phận không phải từ dành cho cậu. Máu phiêu lưu trong cậu vẫn rần rật chảy. Không phải theo cách rong ruổi trên những nẻo đường hiểm trở ngày xưa, mà là tiên phong khởi nghiệp trồng lúa sạch. Nông dân, nhưng nổi tiếng. Một điều trái khoáy. Nếu một đứa trẻ nói mơ ước của cháu là nổi tiếng, chẳng bao giờ ta hình dung nghề nghiệp tương ứng lại là nông dân.

Thế mà sau hai năm, Tiếng và Nông trại Tâm Việt ở Hồng Ngự, Đồng Tháp đã lên khắp báo đài, cùng lý tưởng về việc trồng lúa gạo sạch bằng phương pháp thuận theo tự nhiên, tạo ra một hệ sinh thái chăn nuôi quanh cây lúa. Báo viết bài sâu. Truyền hình làm phóng sự. Cậu được mời ra Hà Nội và TP Hồ Chí Minh tham gia các hội chợ nông sản sạch, làm diễn giả trong những buổi hội thảo về nông nghiệp sạch, đoạt giải nhất một cuộc thi khởi nghiệp.

Nếu có điều gì gắn chặt với Tiếng thì đó là lòng vị tha. Cậu khởi nghiệp trồng lúa với ý định làm việc thiện. Hơi lãng mạn so với một kế hoạch kinh doanh. Nhưng với một bộ óc thực tế, có khi lại không thành. Trồng lúa sạch thật sự khó, thiếu sự lãng mạn đó, có lẽ Tiếng đã bỏ cuộc lâu rồi.

Cuộc phiêu lưu giúp ích của chàng hướng đạo sinh vẫn chưa dừng lại.

Bao ngày vất vả đã qua, những hạt giống mang niềm tin và nghị lực đã được gieo vào lòng đất mẹ. Sẽ chờ đợi những ngày đất mẹ nuôi dưỡng và bảo bọc cho cây lớn lên mà không cần hóa chất độc hại.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh | NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

Không bao giờ thỏa hiệp với chính mình

Trước một ngày show nhạc “Khúc hát phiêu ly” diễn ra ở Nhà hát Lớn Hà Nội, tôi vào viện thăm Nhạc sĩ Phó Đức Phương đang nằm điều trị tại Vinmec, có ý xem ông có thể xuất hiện trên sân khấu vào hôm sau không.

Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến cùng đoàn công tác Bộ Y tế thăm hỏi bác sĩ Lê Quang Dương. Ảnh: Thái Bình

Khi áo blouse đẫm máu

“Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại bị đánh?”, bác sĩ Hoàng Đức Trung chia sẻ với tôi khi đang nằm trên giường bệnh, vết thương ở đầu phải khâu 20 mũi vẫn còn làm anh choáng... Đầu năm mới, tin hai bác sĩ ở Yên Bái bị hành hung đã làm nhức nhối hơn thực trạng đã đến mức báo động...

Những xe đạn phế liệu như thế này sẽ còn mãi ám ảnh người dân Quan Độ.

Bóng ma chết chóc ở Quan Độ

Vụ nổ kho phế liệu khiến hai cháu bé thiệt mạng và chín người khác bị thương tại thôn Quan Độ (xã Văn Môn, Yên Phong, Bắc Ninh) có lẽ chính là câu trả lời đau xót cho sự bất chấp “phát triển” bằng mọi giá! Một nỗi đau lớn đã đi qua nhưng liệu Quan Độ sẽ thay đổi?

Ông Nguyễn Đăng Chế nhớ lại những năm tháng ở “túi bom” Bến Thủy.

Gặp người hùng từng tổ chứctruy điệu chính mình

Những ngày này khi cả nước đang kỷ niệm 45 năm chiến thắng Ðiện Biên Phủ trên không thì ông Nguyễn Ðăng Chế lại bồi hồi nhớ về một thời khói lửa ở “túi bom” phà Bến Thủy - nơi mà ngay cả một ngọn cỏ cũng bị cắt lìa bởi bom B52. Ở tuổi gần 80, dáng người cao lớn, giọng nói trầm ấm, ông Nguyễn Ðăng Chế kể cho tôi nghe về ngày ông làm lễ truy điệu sống mình, bước lên chuyến phà cảm tử để rà phá bom từ trường cho người và xe qua tiến vào chi viện chiến trường miền nam...

Đồn Biên phòng Bắc Sơn, BĐBP Quảng Ninh bắt giữ hai đối tượng mua bán người qua biên giới.

Ảo vọng đổi đời nơi xứ người

Nằm khuất nẻo trên bản vắng giữa chân mây, những con đường mòn giáp biên, dòng suối phân định lãnh thổ giáp nương ngô, bìa rừng những năm qua là nơi biết bao phụ nữ dân tộc các tỉnh Hà Giang, Lai Châu, Lào Cai... dứt bỏ gia đình đi tìm hạnh phúc mới bên kia biên giới. Nhưng sự thật chờ đón họ là những tháng ngày khổ cực, tủi nhục. Nhẹ dạ, cả tin vào những điều ngon ngọt không có thực từ kẻ thủ ác, họ đã tự biến mình thành món hàng.

Đại diện đoàn từ thiện Báo Nhân Dân và Công ty Beegreen trao quà cho anh Đặng Văn Tư, thân nhân liệt sĩ (thôn Bản Bó, xã Thượng Sơn, huyện Vị Xuyên, Hà Giang).

Trên những cung đường thơm thảo

Khi những cơn gió mùa đông bắc đầu tiên ào ạt tràn về cũng là lúc đoàn trao quà từ thiện của Báo Nhân Dân và Công ty cổ phần Beegreen lên đường đến với đồng bào các thôn, bản nghèo đang gặp nhiều khó khăn thuộc hai huyện cực bắc Tổ quốc là Vị Xuyên và Hoàng Su Phì (tỉnh Hà Giang). Vượt qua đèo dốc, núi cao, vực sâu với những cua tay áo thót tim, nhưng để đến với người dân nghèo, thì nẻo đường nào cũng đều tha thiết như nhau...

Ngày nhà văn Kim Lân về làng

Ngày nhà văn Kim Lân về làng

Lần ấy, nhà văn dịch giả Thúy Toàn - khi vừa được Tổng thống Nga Dimitry Medvedev tặng huân chương Hữu nghị - đã mời tôi về làng Phù Lưu ở Từ Sơn (Bắc Ninh) mà ông dù đi khắp thế giới vẫn thấy nơi này đẹp và có nhiều điều kỳ lạ nhất. Ông đứng từ xa, chỉ tay về phía làng mình: “Phù Lưu có bốn công trình lớn, trong đó có ba công trình được công nhận di tích lịch sử cấp quốc gia là đình làng, chùa và đền Phù Lưu. Di tích Hương Hiền từ được dựng lên để tôn vinh những nhà khoa bảng và người hiền trong làng”.

Người lính già Đỗ Xuân Cường nhớ lại những ngày chiến đấu ở Huế.

Chuyện người lính trở về nơi mình "hy sinh"

Cuộc họp mặt đơn vị K8 ở Huế bỗng lặng phắc đi khi người lính già Ðỗ Xuân Cường xuất hiện. Tất cả vẫn đinh ninh người lính này đã hy sinh, thậm chí đồng đội đã tự tay chôn cất Ðỗ Xuân Cường, vậy mà giờ đây, ông đứng giữa hội trường, bằng xương thịt. Ít ai biết, phía sau sự trở về ấy là cả một câu chuyện dài đầy máu, nước mắt và những điều khó tin tưởng chỉ có trong tiểu thuyết...

Nhà báo Kim Hoa giới thiệu về kỷ vật của nhà báo Hoàng Tùng.

Những kỷ vật kể chuyện nghề báo

Tôi bước vào căn phòng lúc nào cũng bật điều hoà ấy và cảm giác mình đang lạc vào một thế giới khác, giữa rất nhiều máy quay phim, máy ảnh, máy chữ, sổ ghi chép và những chồng báo cũ.

Ông Tam Lang giới thiệu cho Huy cách trồng tiêu theo hướng thuận tự nhiên.

Nông nghiệp công nghệ cao “đánh thức” Tây Nguyên

Tôi đến Tây Nguyên tháng 3 - mùa đẹp nhất của xứ này - dưới cái nắng chói chang đã thấy bạt ngàn hoa cà-phê nở trắng xóa. Những vườn điều bắt đầu chín và hạt tiêu xanh đã cay nồng trĩu trịt trên những tầng đất đỏ bazan.

“Ma rượu” methanol và lời cảnh báo

“Ma rượu” methanol và lời cảnh báo

Tám người tử vong và cả trăm người phải cấp cứu ở xã Ma Ly Chải (Phong Thổ, Lai Châu) đều vì uống nhiều rượu có chứa methanol (cồn công nghiệp). Trong khi đó, Trung tâm Chống độc, Bệnh viện Bạch Mai đang quá tải vì ngày càng nhiều nạn nhân cấp cứu do ngộ độc rượu. Tìm về Ma Ly Chải và tận thấy những gì đang diễn ra ở khoa cấp cứu, Trung tâm Chống độc này, tôi thật sự choáng váng bởi mức độ nguy hiểm của thứ “ma rượu” chứa methanol...

Những học viên của KOTO gói bánh chưng tặng người nghèo.

Chuyện cổ tích về người đàn ông chưa vợ đông con

Jimmy Phạm - người đàn ông chưa vợ nhưng có hàng trăm đứa con trong ngôi nhà mang tên KOTO luôn tất bật. Mang trong mình hai dòng máu Việt -
Hàn, sinh ra ở Việt Nam nhưng lớn lên ở Sydney (Australia), Jimmy Phạm đã đón 20 cái Tết ở Hà Nội cùng đàn con. Kể cho tôi nghe về cuộc đời như cổ tích của mình, người đàn ông vốn sắt đá có lúc rưng rưng nước mắt...

Nguyễn Thị Hiên thời cấp 2 vừa đi kiếm củi vừa đi học. Ảnh: TIẾN DŨNG

Cô gái hành khất trở thành thạc sĩ y khoa

Khi Nguyễn Thị Hiên - cô gái của gia đình hành khất ấy báo tin đã nhận bằng thạc sĩ y khoa, tôi lặng người. Vậy là câu chuyện cổ tích ấy lại được viết tiếp sang trang mới. Tôi biết Hiên kể từ ngày vừa đi kiếm củi vừa học ở cái xóm Đồng Luốc, xã Kim Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An để thoát khỏi “truyền thống”... ăn mày của nhà mình. Hiên từng lê la đầu đường xó chợ ăn xin cùng bố mẹ, đến trong mơ cũng không ngờ một ngày được đến trường...

Craft Link tham gia các hội chợ quốc tế tại Đức.

“Ngọn gió” thổi bớt đói nghèo

Nước Anh. Một ngày lạnh giá, David Platt khoe với tôi vừa mua được một chiếc khăn thổ cẩm ở thành phố LonDon với những đường nét hoa văn thêu tay độc đáo của dân tộc Mông vùng Tây Bắc Việt Nam. Chiếc khăn thêu chỉ đỏ ánh lên mầu sặc sỡ mang đến cho tôi cảm giác thật khó tả, giống như “giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh” vậy. “Ngọn gió” nào đưa những chiếc khăn thổ cẩm của người Mông ở tận Tây Bắc nước Việt lại có thể xuất hiện ở thủ đô Anh quốc? Tôi cất công tìm hiểu và biết “ngọn gió” ấy mang tên Craft Link (Trung tâm nghiên cứu, liên kết và phát triển thủ công mỹ nghệ) - một tổ chức phi lợi nhuận của những người Việt trẻ hoạt động với mục đích giúp các nhóm dân tộc thiểu s

Đường đến Trường tiểu học Kim Bon.

Giáo viên vùng cao và những đường đi khó

Thầy giáo Trần Đình Phi buộc xích vào hai lốp xe máy, chuẩn bị sẵn bộ đồ nghề vá xe và đôi ủng cao cổ để đi đến trường ở huyện Simacai tỉnh Lào Cai để bắt đầu năm học mới. Đó là hành trang quen thuộc của nhiều thầy cô giáo vùng cao. Tháng 9.

Những cô gái ăn mặc hở hang trong những nhà hàng không thực đơn.

“Bí ẩn” trong những nhà hàng không thực đơn

Treo biển nhà hàng nhưng bên trong không bếp, không thực đơn, treo biển công ty nhưng không hề có bàn giấy văn phòng, bước vào gặp toàn những “cô đào” ăn mặc hở hang, sẵn sàng chiều khách tới bến... Đó là một kiểu “lầu xanh” trá hình núp bóng doanh nghiệp để kinh doanh mại dâm ngay giữa TP Hồ Chí Minh nhưng cơ quan chức năng không dễ gì triệt phá bởi những chiêu “lách luật” chưa từng có tiền lệ.

Con đường của cô gái Mông được tạp chí Forbes vinh danh

Con đường của cô gái Mông được tạp chí Forbes vinh danh

Lịch của Tẩn Thị Su khá kín: bay vào TP Hồ Chí Minh tham dự sự kiện “30 Under 30” của tạp chí Forbes tôn vinh 30 gương mặt trẻ Việt Nam dưới 30 tuổi của năm 2016, hôm sau qua Thái-Lan dự một hội nghị quốc tế về du lịch. Su cố gắng sắp xếp gặp tôi giữa hai sự kiện ấy, ở văn phòng công ty tại phố Hàng Tre (Hà Nội), với bộ váy thổ cẩm truyền thống của người Mông. Hôm qua, Su đã trở nên đặc biệt với bộ váy không lẫn vào đâu được ấy, giữa những người trẻ được Forbes tôn vinh và khi bằng tiếng Anh, khi bằng tiếng Việt, đôi chỗ cả tiếng Mông, cô gái đến từ Sa Pa (Lào Cai) này đã kể cho mọi người nghe câu chuyện cổ tích về cuộc đời mình...

Thảo Vân và Công Hùng trong một buổi giao lưu với các bạn trẻ năm 2012. Ảnh do nhân vật cung cấp

Hành trình cổ tích của cô gái ngồi xe lăn

Thảo Vân - Cô gái bị teo cơ bẩm sinh, chân liệt và hai bàn tay chỉ cử động được mấy ngón yếu ớt, những tưởng như cuộc đời chỉ quẩn quanh ở một xóm nghèo xứ Nghệ nhưng đã vào tận miền Tây sông nước, sống cùng những người dưới đáy xã hội, rồi ra Hà Nội kiếm sống ở nơi bến chợ. Cố gắng học để được vào làm cho một công ty lớn của Đan Mạch, hành trình cổ tích của Thảo Vân tiếp tục khi trở thành giám đốc của trung tâm Nghị lực sống, dạy nghề và tạo việc làm miễn phí cho hằng trăm người khuyết tật, rồi nhận giải thưởng “Nhân tài đất Việt”...

Rừng lạ ở thủ đô & người đưa cây về phố

Rừng lạ ở thủ đô & người đưa cây về phố

Đầu xuân - Tết trồng cây, tôi ngỡ ngàng vì một khu rừng lạ ngay ở đại lộ Thăng Long - Hà Nội. Cánh rừng “lạ” bởi giữa thủ đô lại có nhiều cây quý hàng trăm năm tuổi: tùng, sanh, bồ đề, ngọc trâm, vối, lộc vừng... Ai đưa những cây này hội tụ về đây? Hoàng Lam - chủ nhân của sơn trang này hãy còn rất trẻ và khi trò chuyện tôi mới biết những hành trình “giải cứu” cây về, phận cây cũng lắm nỗi éo le.

Chấp nhận mọi sự nhọc nhằn vì áp lực mưu sinh.

Thân phận lao động chui trên đất Thái

Những bất trắc, rủi ro và cả những cái chết thương tâm nơi đất khách, quê người vẫn chưa làm hạ nhiệt cơn sốt lao động chui tại Thái-lan. Lúc cao điểm Hà Tĩnh có hơn 10 nghìn lao động sống chui, làm chui trên đất Thái. Cuộc sống ở nhiều làng quê bị xáo trộn, nhiều giá trị truyền thống bị thách thức. Sự bất lực của các cơ quan quản lý, sự bế tắc của một bộ phận lao động nông thôn...

“Truyện Kiều là tấm danh thiếp văn hóa của Việt Nam”

“Truyện Kiều là tấm danh thiếp văn hóa của Việt Nam”

Giáo sư Phong Lê (ảnh bên) - Chủ tịch Hội Kiều học Việt Nam - ở tuổi ngoài 70 - trở nên say sưa, sôi nổi khi trao đổi về Nguyễn Du - Truyện Kiều nhân sự kiện kỷ niệm 250 ngày sinh Đại thi hào Nguyễn Du - Danh nhân văn hóa thế giới (1765 - 2015) đang cận kề.

“Của tin còn một chút này...”

“Của tin còn một chút này...”

Trên chuyến xe về Tiên Điền, Xuân Liên, Cương Gián - mấy xã ven biển của huyện Nghi Xuân, cái đau ê ẩm do ngồi xe đường dài gặp đoạn đường đang làm dở xóc nảy liên hồi dường như tan biến, khi chúng tôi nghe bà Phan Thư Hiền cất giọng ru Kiều: “Trăm năm trong cõi người ta/Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”... Bà Hiền có nhiều năm điền dã gắn bó vùng đất này khi còn là cán bộ quản lý của Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, hiện là Chi Hội trưởng chi hội Văn nghệ dân gian Việt Nam Hà Tĩnh. Vì vậy, chẳng mấy ngạc nhiên khi mọi người ở Xuân Liên, Tiên Điền đón bà như người đi xa lâu ngày trở về. Cảm giác thực thực, mơ mơ vụt hiện hữu trước mắt chúng tôi, khi bước

LM (nhân vật che mặt) gặp nhà báo Thu Trang và Mr Man ở Việt Nam sau khi được giải cứu.

Cạm bẫy buôn người trên mạng và cuộc giải cứu cô dâu qua Facebook

Cô gái có gương mặt vẫn còn in hằn nỗi sợ hãi tôi gặp ở công an tỉnh Quảng Ninh ấy vừa trải qua một cuộc chạy trốn từ bên kia biên giới về đây. Trong thời gian chờ gặp công an để trình báo, cô kể cho tôi nghe trong nước mắt câu chuyện bị lừa bán của mình. Tất cả bắt đầu bằng một tin nhắn làm quen trên Facebook của một nick name có tên “Lãng Tử” với hình đại diện khá đẹp trai. Cô gái này trở thành một trong rất nhiều nạn nhân của tội phạm buôn người sử dụng mạng xã hội như một cạm bẫy. Ngày càng có nhiều người sập bẫy, tuy nhiên bên cạnh đó vẫn có chuyện Facebook đã giúp giải cứu cô dâu Việt dù những người trong cuộc chưa hề quen biế

Tỷ giá và niềm tin thị trường

Tỷ giá và niềm tin thị trường

Tâm điểm chú ý trong tháng 8-2015 là sự kiện Trung Quốc phá giá đồng nhân dân tệ mạnh nhất trong vòng hai thập kỷ qua khiến một loạt nước trong khu vực phải phá giá đồng nội tệ của mình và Việt Nam cũng không ngoại lệ.

Bác sĩ Nguyễn Chí Thành đang trò chuyện với bệnh nhân.

“Bỗng dưng” muốn... tâm thần

Dãy nhà hai tầng được sơn xanh, được cách ly bởi bức tường thép gai nhiều lớp, bên trong có một số kẻ đang bình thường nhưng lại muốn trở thành... tâm thần. Dãy nhà có lúc chứa cả trăm người điên hoặc giả điên, nhưng đều phạm tội hình sự và công an phải canh gác cẩn mật 24/24 giờ. Tôi nhìn khoảng rợp bóng cây của dãy nhà xanh, thấy nhiều người đang “nhặt lá đá ống bơ”... Những hình ảnh đó trở nên quen thuộc ở Viện Giám định pháp y tâm thần Trung ương (GĐPYTTTƯ) nằm trong Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1 ở huyện Thường Tín (Hà Nội). Những tội phạm hình sự ở đây có bị tâm thần hay không sẽ phải trải qua một quy trình giám định ngặt nghèo với đầy những cuộc đấu trí că