Cô gái hành khất trở thành thạc sĩ y khoa

Khi Nguyễn Thị Hiên - cô gái của gia đình hành khất ấy báo tin đã nhận bằng thạc sĩ y khoa, tôi lặng người. Vậy là câu chuyện cổ tích ấy lại được viết tiếp sang trang mới. Tôi biết Hiên kể từ ngày vừa đi kiếm củi vừa học ở cái xóm Đồng Luốc, xã Kim Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An để thoát khỏi “truyền thống”... ăn mày của nhà mình. Hiên từng lê la đầu đường xó chợ ăn xin cùng bố mẹ, đến trong mơ cũng không ngờ một ngày được đến trường...

Nguyễn Thị Hiên thời cấp 2 vừa đi kiếm củi vừa đi học. Ảnh: TIẾN DŨNG
Nguyễn Thị Hiên thời cấp 2 vừa đi kiếm củi vừa đi học. Ảnh: TIẾN DŨNG

Học trò nhỏ trong gia đình hành khất

Vào ngày đông lạnh giá của hơn 10 năm trước, khi đến một túp lều ở dưới chân đồi sỏi đá, hoang vu của xóm Đồng Luốc, tôi thấy một ông già quần áo rách rưới đang tay bị tay gậy sắp xuất hành. Trong túp lều chỉ có ba chiếc giường tre, chiếu rách, chăn tả tơi, nền đất rêu xanh bốc lên mùi ẩm mốc, một bà già ngồi trong góc mắt đờ đẫn nhìn ra. Đó là vợ chồng ông Nguyễn Ngọc Diêu và bà Nguyễn Thị Đông vẫn thường dắt díu nhau đi ăn xin. Ông Diêu dựng gậy vào phên, mời tôi ngồi trên chiếc giường tre và kể về gia cảnh - điều mà ông vẫn thường nói mỗi khi đi ăn mày: “Cả nhà lên vùng rừng Kim Thành định cư, khai hoang. Năm 1973, tui bị một trận ốm nặng, khi khỏi bệnh thì có triệu chứng của bệnh tâm thần. Hai năm sau vợ tui cũng bị như tui. Cha tui đưa vợ chồng tui đi khắp nơi chữa chạy nhưng không khỏi, cuối cùng ông cũng bị... tâm thần”.

Ông Diêu nói đến đây thì bỗng ngồi im, một lúc sau ông nói những điều mà tôi không thể nào hiểu được, lẫn lộn lung tung, không đầu, không cuối. Gió lạnh rít qua mái tranh, thổi tung cả chiếc chiếu rách nát trên giường, gương mặt của vợ chồng ông càng héo úa.

Có tiếng ngoài sân, tôi thấy một cô bé gầy guộc chở bó củi vào. Hiên - con gái thứ tư của vợ chồng ông Diêu đi lấy củi về bán để đỡ đần giúp bố mẹ.

Cô học trò lớp 8 này gầy guộc, xanh xao có lúc đã không cầm được nước mắt khi kể cho tôi nghe về gia đình mình: “Nhà em có bốn anh chị. Anh lớn vì nhà nghèo quá phải theo chú đi vào nam làm thuê kiếm sống. Người chị thứ hai đã 24 tuổi nhưng bị thiểu năng trí tuệ và bị một kẻ xấu làm cho có bầu rồi đi mất. Con chị ấy đã một tuổi, nhưng chị ấy cứ bỏ mặc con đi chơi với lũ trẻ trong xóm. Em còn một em trai út nữa. Bố mẹ em lúc mê lúc tỉnh, từ khi bị bệnh thì không làm được ruộng vườn nữa, không có cách nào khác phải đi ăn xin. Lúc mới sinh, em phải sống cảnh màn trời chiếu đất, mẹ buộc em trên lưng phiêu bạt ăn xin khắp mọi nơi. Em ngủ đầu đường xó chợ, ăn bất cứ thứ gì mà bố mẹ xin được. Nhớ lại em vẫn sợ...”.

Tôi thấy nỗi hoảng sợ chạy trên gương mặt Hiên như một luồng điện khi kể về những năm tháng theo bước chân hành khất của bố mẹ. Cho đến năm bảy tuổi, cô bé này đã chất chứa quá đủ tủi nhục của đời ăn mày. Cô bé nói với bố mẹ: “Con muốn được đi học. Bố mẹ đừng bắt con đi ăn mày nữa. Con xin!”.

Đầu năm học 1993, cô giáo Bùi Thị Hà, chủ nhiệm lớp 1A Trường tiểu học Đồng Thành thấy một cô bé rách rưới đứng ở cửa nhìn vào với ánh mắt vừa khao khát vừa tự ti. Cô Hà ra hỏi thăm thì cô bé xin được vào học và kể lại hoàn cảnh của mình. Cô Hà đến nhà bố mẹ Hiên xin cho em được đến trường. Và Hiên được đi học, từ giã những hành trình theo bố mẹ đi ăn xin.

Biết gia cảnh của Hiên - bố mẹ đi ăn xin - nghèo nhất xã, nên trường miễn học phí. Hiên đi xin sách giáo khoa cũ để học nên cũng không tốn kém của bố mẹ một đồng nào. Nhưng vào lớp, học trò này phải đối mặt với sự kỳ thị của chúng bạn.

Hiên kể: “Anh không biết cảm giác của đứa trẻ ăn xin hay có cha mẹ ăn xin thế nào đâu. Em đi đâu, làm gì, ăn gì, thậm chí mặc gì cũng bị chế nhạo. Em ghét cảm giác đó. Nếu em mặc cái ào lành, sẽ bị nói “Ăn mày mà có áo lành à”. Nếu em mặc áo rách đến lớp lại bị dè bỉu kiểu: “Ăn mày áo rách mà cũng đi học à”. Nhiều lúc tủi thân muốn khóc, lại nhớ đến câu: “Ăn mày là ai, ăn mày là ta; Đói cơm rách áo, hóa ra ăn mày”. Nhưng chúng bạn cũng không ghét được em lâu vì em học giỏi. Xóm em có gần 20 đứa đi học lớp 1 cùng, thì em học giỏi nhất. Chúng nó mà ghét em, xa lánh em thì không hỏi bài được”.

Cô chủ nhiệm Bùi Thị Hà đã rất vui lẫn ngạc nhiên khi con gái của vợ chồng ăn mày xã Đồng Luốc lại học giỏi nhất lớp và hát rất hay. Những năm học cấp 1, năm nào Hiên cũng đạt danh hiệu học sinh xuất sắc. Nhưng cuộc sống gia đình Hiên lại ngày càng khốn khó. Bố mẹ đau yếu đến mức không thể đi ăn xin được nữa. Đứa em trai út cũng đang đi học.

Gánh củi đang dựng ở kia là công sức nửa ngày vào rừng Kim Thành chặt những cành khô đến bật máu tay của Hiên. Nhưng có hôm gặp gia đình cùng cảnh ngộ, người mẹ bị mù dắt díu hai đứa con, Hiên rơi nước mắt nhớ lại ký ức hành khất của mình. Hiên giúi vào tay bà mẹ mù 10 nghìn đồng - số tiền bán củi của cả ngày hôm ấy.

Làm thuê học lên thạc sĩ y khoa

Hiên đi cấy thuê, gặt thuê mãi rồi chợt nghĩ tại sao không nhận lại ruộng của bố mẹ để làm? Hiên đến nhà ông Trương Ngọc Long, đội trưởng xóm Đồng Luốc để nhận lại ruộng. Ông Long nhìn cô học trò gầy gò bảo: “Cháu đi học, tiền mô mà làm”. Hiên nói: “Chú cho cháu vay giống má, xong mùa sẽ trả”. Hiên làm thật, giống má được cho vay, việc cày bừa bà con giúp không lấy tiền, đến mùa gặt bạn bè xúm vào giúp. Nhờ đó cuộc sống cũng bớt gieo neo. Nhưng bố mẹ bệnh tật khiến Hiên phải chạy vạy tiền thuốc thang, có những lúc tưởng chừng phải bỏ học. Dân làng lại góp tiền góp gạo giúp, quỹ khuyến học của huyện cũng cấp học bổng cho cô học trò của gia đình ăn mày ba năm cấp 2, mỗi năm ba trăm nghìn. Nhà Hiên lúc bây giờ vẫn chưa có điện, đêm đêm bà con lối xóm vẫn thấy đốm lửa đèn dầu sáng đến tận khuya trong túp lều của vợ chồng hành khất. Lên cấp 3, nhà cách trường 10 km đường rừng, có những hôm chiếc xe đạp cà tàng bị hỏng, Hiên phải gửi xe chạy bộ cho kịp giờ. Hiên có năng khiếu đặc biệt về môn sinh học, đoạt giải học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh về môn học này. Hiên dự định thi vào Trường đại học Y thực hiện mơ ước trở thành bác vì hồi còn nhỏ đã chứng kiến cảnh dịch tả cướp đi nhiều mạng sống của người dân xóm nghèo Đồng Luốc.

Cô gái hành khất trở thành thạc sĩ y khoa ảnh 1

Ảnh cưới của Hiên và chồng.

Bị gậy ăn mày của bố mẹ Hiên đã xếp lại, trong ngôi nhà mới, có tấm ảnh cô gái nhận bằng cử nhân và bằng thạc sĩ y khoa.

Thế rồi, cô gái của gia đình hành khất thi đỗ vào Đại học Y Thái Nguyên với 23 điểm. Sáu năm bươn chải vừa học vừa phải làm thêm để tự túc mọi chi phí, Hiên tốt nghiệp Đại học Y với tấm bằng loại khá và được kết nạp Đảng ngay ở trong trường. Về quê, Bệnh viện Cửa Đông ở thành phố Vinh sẵn sàng nhận Hiên vào làm nhưng với điều kiện phải làm việc lâu dài. Nhưng Hiên muốn học lên cao hơn nữa nên đã lặn lội vào TP Hồ Chí Minh để thi cao học.

Những ngày Hiên vào TP Hồ Chí Minh, gọi điện cho cô tôi thường nghe tiếng còi xe inh ỏi. Hiên bảo đang lơ ngơ giữa thành phố rộng lớn này, chiếc bản đồ cầm tay đã sờn, điện thoại cùi bắp thì lúc hết pin, lúc hết tiền... Hiên xin vào một bệnh viện tư để làm thêm, sau khi nộp đơn vào học lớp định hướng chuyên khoa mắt tại Trường đại học Y Phạm Ngọc Thạch, tháng 3-2011, Hiên thi đỗ chương trình đào tạo thạc sĩ.

Cũng thời gian ấy, một chàng trai cùng quê, biết hoàn cảnh của Hiên từ ngày xưa đã đem lòng yêu thương cô gái này. Gánh nặng mưu sinh bươn chải từ nhỏ, tưởng như Hiên đã “quên” yêu, nhưng ở đất khách quê người gặp được tình cảm chân thành, trái tim nữ bác sĩ trẻ cũng đã rung động. Họ cưới nhau. Nhìn tấm ảnh cưới của đôi trẻ: Chàng trai áo sơ-mi trắng, cô gái áo dài trắng dắt tay nhau đi giữa cỏ, mắt cùng nhìn về một hướng, tôi có cảm giác như Hiên đã bỏ lại ký ức tủi nhục phía sau. Tấm ảnh ấy được Hiên lấy làm hình đại diện trên Facebook, và chẳng hiểu sao mỗi lần nhìn vào, tôi lại có cảm giác như đang chứng kiến hình ảnh trong truyện cổ tích. Cảm giác đó lại đến khi Hiên báo tin đã bảo vệ thành công luận án thạc sĩ và được Bệnh viện Thống Nhất mời về làm. Dù cuộc sống đang nhiều khó khăn nhưng vợ chồng Hiên đã về quê xây cho bố mẹ ngôi nhà mới thay thế túp lều tranh của gia đình ngày nào. Bị gậy ăn mày của bố mẹ Hiên đã xếp lại, trong ngôi nhà mới, có tấm ảnh cô gái nhận bằng cử nhân và bằng thạc sĩ y khoa. Có thời gian, Hiên lại về quê khám bệnh phát thuốc cho những cụ già trong xóm và muốn về lại nơi mình ra đi để làm việc. Nhưng giờ thạc sĩ y khoa ở bệnh viện lớn này muốn xin về Nghệ An làm việc lại đang gặp khó vì “không quen biết”.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh | NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

Không bao giờ thỏa hiệp với chính mình

Trước một ngày show nhạc “Khúc hát phiêu ly” diễn ra ở Nhà hát Lớn Hà Nội, tôi vào viện thăm Nhạc sĩ Phó Đức Phương đang nằm điều trị tại Vinmec, có ý xem ông có thể xuất hiện trên sân khấu vào hôm sau không.

Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến cùng đoàn công tác Bộ Y tế thăm hỏi bác sĩ Lê Quang Dương. Ảnh: Thái Bình

Khi áo blouse đẫm máu

“Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại bị đánh?”, bác sĩ Hoàng Đức Trung chia sẻ với tôi khi đang nằm trên giường bệnh, vết thương ở đầu phải khâu 20 mũi vẫn còn làm anh choáng... Đầu năm mới, tin hai bác sĩ ở Yên Bái bị hành hung đã làm nhức nhối hơn thực trạng đã đến mức báo động...

Những xe đạn phế liệu như thế này sẽ còn mãi ám ảnh người dân Quan Độ.

Bóng ma chết chóc ở Quan Độ

Vụ nổ kho phế liệu khiến hai cháu bé thiệt mạng và chín người khác bị thương tại thôn Quan Độ (xã Văn Môn, Yên Phong, Bắc Ninh) có lẽ chính là câu trả lời đau xót cho sự bất chấp “phát triển” bằng mọi giá! Một nỗi đau lớn đã đi qua nhưng liệu Quan Độ sẽ thay đổi?

Ông Nguyễn Đăng Chế nhớ lại những năm tháng ở “túi bom” Bến Thủy.

Gặp người hùng từng tổ chứctruy điệu chính mình

Những ngày này khi cả nước đang kỷ niệm 45 năm chiến thắng Ðiện Biên Phủ trên không thì ông Nguyễn Ðăng Chế lại bồi hồi nhớ về một thời khói lửa ở “túi bom” phà Bến Thủy - nơi mà ngay cả một ngọn cỏ cũng bị cắt lìa bởi bom B52. Ở tuổi gần 80, dáng người cao lớn, giọng nói trầm ấm, ông Nguyễn Ðăng Chế kể cho tôi nghe về ngày ông làm lễ truy điệu sống mình, bước lên chuyến phà cảm tử để rà phá bom từ trường cho người và xe qua tiến vào chi viện chiến trường miền nam...

Đồn Biên phòng Bắc Sơn, BĐBP Quảng Ninh bắt giữ hai đối tượng mua bán người qua biên giới.

Ảo vọng đổi đời nơi xứ người

Nằm khuất nẻo trên bản vắng giữa chân mây, những con đường mòn giáp biên, dòng suối phân định lãnh thổ giáp nương ngô, bìa rừng những năm qua là nơi biết bao phụ nữ dân tộc các tỉnh Hà Giang, Lai Châu, Lào Cai... dứt bỏ gia đình đi tìm hạnh phúc mới bên kia biên giới. Nhưng sự thật chờ đón họ là những tháng ngày khổ cực, tủi nhục. Nhẹ dạ, cả tin vào những điều ngon ngọt không có thực từ kẻ thủ ác, họ đã tự biến mình thành món hàng.

Đại diện đoàn từ thiện Báo Nhân Dân và Công ty Beegreen trao quà cho anh Đặng Văn Tư, thân nhân liệt sĩ (thôn Bản Bó, xã Thượng Sơn, huyện Vị Xuyên, Hà Giang).

Trên những cung đường thơm thảo

Khi những cơn gió mùa đông bắc đầu tiên ào ạt tràn về cũng là lúc đoàn trao quà từ thiện của Báo Nhân Dân và Công ty cổ phần Beegreen lên đường đến với đồng bào các thôn, bản nghèo đang gặp nhiều khó khăn thuộc hai huyện cực bắc Tổ quốc là Vị Xuyên và Hoàng Su Phì (tỉnh Hà Giang). Vượt qua đèo dốc, núi cao, vực sâu với những cua tay áo thót tim, nhưng để đến với người dân nghèo, thì nẻo đường nào cũng đều tha thiết như nhau...

Ngày nhà văn Kim Lân về làng

Ngày nhà văn Kim Lân về làng

Lần ấy, nhà văn dịch giả Thúy Toàn - khi vừa được Tổng thống Nga Dimitry Medvedev tặng huân chương Hữu nghị - đã mời tôi về làng Phù Lưu ở Từ Sơn (Bắc Ninh) mà ông dù đi khắp thế giới vẫn thấy nơi này đẹp và có nhiều điều kỳ lạ nhất. Ông đứng từ xa, chỉ tay về phía làng mình: “Phù Lưu có bốn công trình lớn, trong đó có ba công trình được công nhận di tích lịch sử cấp quốc gia là đình làng, chùa và đền Phù Lưu. Di tích Hương Hiền từ được dựng lên để tôn vinh những nhà khoa bảng và người hiền trong làng”.

Người lính già Đỗ Xuân Cường nhớ lại những ngày chiến đấu ở Huế.

Chuyện người lính trở về nơi mình "hy sinh"

Cuộc họp mặt đơn vị K8 ở Huế bỗng lặng phắc đi khi người lính già Ðỗ Xuân Cường xuất hiện. Tất cả vẫn đinh ninh người lính này đã hy sinh, thậm chí đồng đội đã tự tay chôn cất Ðỗ Xuân Cường, vậy mà giờ đây, ông đứng giữa hội trường, bằng xương thịt. Ít ai biết, phía sau sự trở về ấy là cả một câu chuyện dài đầy máu, nước mắt và những điều khó tin tưởng chỉ có trong tiểu thuyết...

Nhà báo Kim Hoa giới thiệu về kỷ vật của nhà báo Hoàng Tùng.

Những kỷ vật kể chuyện nghề báo

Tôi bước vào căn phòng lúc nào cũng bật điều hoà ấy và cảm giác mình đang lạc vào một thế giới khác, giữa rất nhiều máy quay phim, máy ảnh, máy chữ, sổ ghi chép và những chồng báo cũ.

Võ Tiếng giữa đồng lúa Tâm Việt ở Hồng Ngự (Đồng Tháp).

Võ Tiếng, người miền Tây làm nông nghiệp tử tế

Sau hai năm đi theo chí hướng trồng lúa sạch, Võ Tiếng gầy đến vài cân dù trước đó cậu cũng chẳng to lớn gì. Nước da vốn đã ngăm ngăm giờ đen nhẻm đi vì nắng gió. Gương mặt còn trẻ nhưng có nét khắc khổ. Chỉ có nụ cười miền Tây luôn tươi tắn, khiêm nhường.

Ông Tam Lang giới thiệu cho Huy cách trồng tiêu theo hướng thuận tự nhiên.

Nông nghiệp công nghệ cao “đánh thức” Tây Nguyên

Tôi đến Tây Nguyên tháng 3 - mùa đẹp nhất của xứ này - dưới cái nắng chói chang đã thấy bạt ngàn hoa cà-phê nở trắng xóa. Những vườn điều bắt đầu chín và hạt tiêu xanh đã cay nồng trĩu trịt trên những tầng đất đỏ bazan.

“Ma rượu” methanol và lời cảnh báo

“Ma rượu” methanol và lời cảnh báo

Tám người tử vong và cả trăm người phải cấp cứu ở xã Ma Ly Chải (Phong Thổ, Lai Châu) đều vì uống nhiều rượu có chứa methanol (cồn công nghiệp). Trong khi đó, Trung tâm Chống độc, Bệnh viện Bạch Mai đang quá tải vì ngày càng nhiều nạn nhân cấp cứu do ngộ độc rượu. Tìm về Ma Ly Chải và tận thấy những gì đang diễn ra ở khoa cấp cứu, Trung tâm Chống độc này, tôi thật sự choáng váng bởi mức độ nguy hiểm của thứ “ma rượu” chứa methanol...

Những học viên của KOTO gói bánh chưng tặng người nghèo.

Chuyện cổ tích về người đàn ông chưa vợ đông con

Jimmy Phạm - người đàn ông chưa vợ nhưng có hàng trăm đứa con trong ngôi nhà mang tên KOTO luôn tất bật. Mang trong mình hai dòng máu Việt -
Hàn, sinh ra ở Việt Nam nhưng lớn lên ở Sydney (Australia), Jimmy Phạm đã đón 20 cái Tết ở Hà Nội cùng đàn con. Kể cho tôi nghe về cuộc đời như cổ tích của mình, người đàn ông vốn sắt đá có lúc rưng rưng nước mắt...

Craft Link tham gia các hội chợ quốc tế tại Đức.

“Ngọn gió” thổi bớt đói nghèo

Nước Anh. Một ngày lạnh giá, David Platt khoe với tôi vừa mua được một chiếc khăn thổ cẩm ở thành phố LonDon với những đường nét hoa văn thêu tay độc đáo của dân tộc Mông vùng Tây Bắc Việt Nam. Chiếc khăn thêu chỉ đỏ ánh lên mầu sặc sỡ mang đến cho tôi cảm giác thật khó tả, giống như “giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh” vậy. “Ngọn gió” nào đưa những chiếc khăn thổ cẩm của người Mông ở tận Tây Bắc nước Việt lại có thể xuất hiện ở thủ đô Anh quốc? Tôi cất công tìm hiểu và biết “ngọn gió” ấy mang tên Craft Link (Trung tâm nghiên cứu, liên kết và phát triển thủ công mỹ nghệ) - một tổ chức phi lợi nhuận của những người Việt trẻ hoạt động với mục đích giúp các nhóm dân tộc thiểu s

Đường đến Trường tiểu học Kim Bon.

Giáo viên vùng cao và những đường đi khó

Thầy giáo Trần Đình Phi buộc xích vào hai lốp xe máy, chuẩn bị sẵn bộ đồ nghề vá xe và đôi ủng cao cổ để đi đến trường ở huyện Simacai tỉnh Lào Cai để bắt đầu năm học mới. Đó là hành trang quen thuộc của nhiều thầy cô giáo vùng cao. Tháng 9.

Những cô gái ăn mặc hở hang trong những nhà hàng không thực đơn.

“Bí ẩn” trong những nhà hàng không thực đơn

Treo biển nhà hàng nhưng bên trong không bếp, không thực đơn, treo biển công ty nhưng không hề có bàn giấy văn phòng, bước vào gặp toàn những “cô đào” ăn mặc hở hang, sẵn sàng chiều khách tới bến... Đó là một kiểu “lầu xanh” trá hình núp bóng doanh nghiệp để kinh doanh mại dâm ngay giữa TP Hồ Chí Minh nhưng cơ quan chức năng không dễ gì triệt phá bởi những chiêu “lách luật” chưa từng có tiền lệ.

Con đường của cô gái Mông được tạp chí Forbes vinh danh

Con đường của cô gái Mông được tạp chí Forbes vinh danh

Lịch của Tẩn Thị Su khá kín: bay vào TP Hồ Chí Minh tham dự sự kiện “30 Under 30” của tạp chí Forbes tôn vinh 30 gương mặt trẻ Việt Nam dưới 30 tuổi của năm 2016, hôm sau qua Thái-Lan dự một hội nghị quốc tế về du lịch. Su cố gắng sắp xếp gặp tôi giữa hai sự kiện ấy, ở văn phòng công ty tại phố Hàng Tre (Hà Nội), với bộ váy thổ cẩm truyền thống của người Mông. Hôm qua, Su đã trở nên đặc biệt với bộ váy không lẫn vào đâu được ấy, giữa những người trẻ được Forbes tôn vinh và khi bằng tiếng Anh, khi bằng tiếng Việt, đôi chỗ cả tiếng Mông, cô gái đến từ Sa Pa (Lào Cai) này đã kể cho mọi người nghe câu chuyện cổ tích về cuộc đời mình...

Thảo Vân và Công Hùng trong một buổi giao lưu với các bạn trẻ năm 2012. Ảnh do nhân vật cung cấp

Hành trình cổ tích của cô gái ngồi xe lăn

Thảo Vân - Cô gái bị teo cơ bẩm sinh, chân liệt và hai bàn tay chỉ cử động được mấy ngón yếu ớt, những tưởng như cuộc đời chỉ quẩn quanh ở một xóm nghèo xứ Nghệ nhưng đã vào tận miền Tây sông nước, sống cùng những người dưới đáy xã hội, rồi ra Hà Nội kiếm sống ở nơi bến chợ. Cố gắng học để được vào làm cho một công ty lớn của Đan Mạch, hành trình cổ tích của Thảo Vân tiếp tục khi trở thành giám đốc của trung tâm Nghị lực sống, dạy nghề và tạo việc làm miễn phí cho hằng trăm người khuyết tật, rồi nhận giải thưởng “Nhân tài đất Việt”...

Rừng lạ ở thủ đô & người đưa cây về phố

Rừng lạ ở thủ đô & người đưa cây về phố

Đầu xuân - Tết trồng cây, tôi ngỡ ngàng vì một khu rừng lạ ngay ở đại lộ Thăng Long - Hà Nội. Cánh rừng “lạ” bởi giữa thủ đô lại có nhiều cây quý hàng trăm năm tuổi: tùng, sanh, bồ đề, ngọc trâm, vối, lộc vừng... Ai đưa những cây này hội tụ về đây? Hoàng Lam - chủ nhân của sơn trang này hãy còn rất trẻ và khi trò chuyện tôi mới biết những hành trình “giải cứu” cây về, phận cây cũng lắm nỗi éo le.

Chấp nhận mọi sự nhọc nhằn vì áp lực mưu sinh.

Thân phận lao động chui trên đất Thái

Những bất trắc, rủi ro và cả những cái chết thương tâm nơi đất khách, quê người vẫn chưa làm hạ nhiệt cơn sốt lao động chui tại Thái-lan. Lúc cao điểm Hà Tĩnh có hơn 10 nghìn lao động sống chui, làm chui trên đất Thái. Cuộc sống ở nhiều làng quê bị xáo trộn, nhiều giá trị truyền thống bị thách thức. Sự bất lực của các cơ quan quản lý, sự bế tắc của một bộ phận lao động nông thôn...

“Truyện Kiều là tấm danh thiếp văn hóa của Việt Nam”

“Truyện Kiều là tấm danh thiếp văn hóa của Việt Nam”

Giáo sư Phong Lê (ảnh bên) - Chủ tịch Hội Kiều học Việt Nam - ở tuổi ngoài 70 - trở nên say sưa, sôi nổi khi trao đổi về Nguyễn Du - Truyện Kiều nhân sự kiện kỷ niệm 250 ngày sinh Đại thi hào Nguyễn Du - Danh nhân văn hóa thế giới (1765 - 2015) đang cận kề.

“Của tin còn một chút này...”

“Của tin còn một chút này...”

Trên chuyến xe về Tiên Điền, Xuân Liên, Cương Gián - mấy xã ven biển của huyện Nghi Xuân, cái đau ê ẩm do ngồi xe đường dài gặp đoạn đường đang làm dở xóc nảy liên hồi dường như tan biến, khi chúng tôi nghe bà Phan Thư Hiền cất giọng ru Kiều: “Trăm năm trong cõi người ta/Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”... Bà Hiền có nhiều năm điền dã gắn bó vùng đất này khi còn là cán bộ quản lý của Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, hiện là Chi Hội trưởng chi hội Văn nghệ dân gian Việt Nam Hà Tĩnh. Vì vậy, chẳng mấy ngạc nhiên khi mọi người ở Xuân Liên, Tiên Điền đón bà như người đi xa lâu ngày trở về. Cảm giác thực thực, mơ mơ vụt hiện hữu trước mắt chúng tôi, khi bước

LM (nhân vật che mặt) gặp nhà báo Thu Trang và Mr Man ở Việt Nam sau khi được giải cứu.

Cạm bẫy buôn người trên mạng và cuộc giải cứu cô dâu qua Facebook

Cô gái có gương mặt vẫn còn in hằn nỗi sợ hãi tôi gặp ở công an tỉnh Quảng Ninh ấy vừa trải qua một cuộc chạy trốn từ bên kia biên giới về đây. Trong thời gian chờ gặp công an để trình báo, cô kể cho tôi nghe trong nước mắt câu chuyện bị lừa bán của mình. Tất cả bắt đầu bằng một tin nhắn làm quen trên Facebook của một nick name có tên “Lãng Tử” với hình đại diện khá đẹp trai. Cô gái này trở thành một trong rất nhiều nạn nhân của tội phạm buôn người sử dụng mạng xã hội như một cạm bẫy. Ngày càng có nhiều người sập bẫy, tuy nhiên bên cạnh đó vẫn có chuyện Facebook đã giúp giải cứu cô dâu Việt dù những người trong cuộc chưa hề quen biế

Tỷ giá và niềm tin thị trường

Tỷ giá và niềm tin thị trường

Tâm điểm chú ý trong tháng 8-2015 là sự kiện Trung Quốc phá giá đồng nhân dân tệ mạnh nhất trong vòng hai thập kỷ qua khiến một loạt nước trong khu vực phải phá giá đồng nội tệ của mình và Việt Nam cũng không ngoại lệ.

Bác sĩ Nguyễn Chí Thành đang trò chuyện với bệnh nhân.

“Bỗng dưng” muốn... tâm thần

Dãy nhà hai tầng được sơn xanh, được cách ly bởi bức tường thép gai nhiều lớp, bên trong có một số kẻ đang bình thường nhưng lại muốn trở thành... tâm thần. Dãy nhà có lúc chứa cả trăm người điên hoặc giả điên, nhưng đều phạm tội hình sự và công an phải canh gác cẩn mật 24/24 giờ. Tôi nhìn khoảng rợp bóng cây của dãy nhà xanh, thấy nhiều người đang “nhặt lá đá ống bơ”... Những hình ảnh đó trở nên quen thuộc ở Viện Giám định pháp y tâm thần Trung ương (GĐPYTTTƯ) nằm trong Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1 ở huyện Thường Tín (Hà Nội). Những tội phạm hình sự ở đây có bị tâm thần hay không sẽ phải trải qua một quy trình giám định ngặt nghèo với đầy những cuộc đấu trí că