Giáo viên vùng cao và những đường đi khó

Thầy giáo Trần Đình Phi buộc xích vào hai lốp xe máy, chuẩn bị sẵn bộ đồ nghề vá xe và đôi ủng cao cổ để đi đến trường ở huyện Simacai tỉnh Lào Cai để bắt đầu năm học mới. Đó là hành trang quen thuộc của nhiều thầy cô giáo vùng cao. Tháng 9.

Đường đến Trường tiểu học Kim Bon.
Đường đến Trường tiểu học Kim Bon.

Cùng niềm hân hoan dự ngày khai giảng, thầy, trò vùng cao lại bắt đầu một hành trình đến trường đầy gian khó. Những con đường đến trường đã trở thành nỗi ám ảnh của giáo viên, học sinh vùng cao mà để vượt qua cần cả ý chí lẫn “mưu mẹo”. Máu đã đổ trên những con đường đến với cái chữ. Tôi đã chứng kiến những con đường như thế trên khắp vùng miền và đã từng rơi nước mắt vì cái chết của một cô giáo khi đang cố gắng đến trường...

Những “cuộc chiến” trên đường đến trường

Ngồi trong lớp tre nứa trống huơ trống hoác, cô giáo Liên tâm sự với tôi về đường tới trường. Hồi đó, huyện Simacai vừa tách khỏi huyện Bắc Hà của tỉnh Lào Cai nên nhiều con đường biến thành công trường. Trời mưa, đường lầy lội như ruộng, trời nắng thì mịt mù bụi. Rồi những con dốc vừa cao vừa nhỏ và tròn trơn như một chiếc đũa, khiến cô giáo Liên mỗi tháng chỉ về thăm nhà được một lần. Chiều nay, cô giáo Liên được về nhà và cô muốn mời tôi ghé qua chơi khi trên đường trở về từ Simacai. Trưa hôm sau, tôi tìm đến nhà cô giáo Liên. Vừa đến ngõ đã nhìn thấy cờ đám ma, bước vào nhà, tôi sững người khi thấy tấm ảnh chân dung của cô giáo Liên trên bàn thờ nghi ngút khói hương. Cô đã đập đầu vào đá khi chiếc xe máy bị đứt phanh khi xuống con dốc dài và tròn trơn như chiếc đũa. Đường vắng tanh, cô ngất đi và máu trên đầu cứ thế chảy. Mãi một tiếng sau, người ta mới nhìn thấy cô giáo và đưa lên xe máy đi cấp cứu. Xe máy trên đường đi cấp cứu lại bị nổ lốp khi đang leo lên một con dốc. Cô giáo lại đập đầu vào đá và hơi thở cứ lịm dần...

Cả tuần đó 30 học sinh lớp ba ngơ ngác vì cô giáo Liên không còn lên lớp nữa. Nhưng nhà trường chỉ dám nói với học sinh rằng cô giáo Liên bị ốm. Những đứa trẻ cứ ra ngoài con dốc ngóng cô, ngóng mãi... Các đồng nghiệp của cô nhìn xuống con đường thấy chờn rợn, nhưng hằng ngày họ vẫn cứ phải đến trường, về nhà, xe đứt phanh hay thủng lốp thì đành “may nhờ rủi chịu” bởi với những khúc cua, những dốc đèo như thế thì chẳng ai dám nói trước được điều gì.

Trời vừa đổ một cơn mưa và thầy Trần Đình Phi lắc đầu nói với tôi: “Mưa dầm kiểu này thì đường sẽ như ruộng, không buộc xích vào lốp thì không đi nổi, mà buộc vào thì chạy chậm như máy xúc, có khi đến trường thì trống đã tan học, thấy ngượng, thấy tội học sinh nhưng biết làm sao được”. Thầy mặc áo mưa, ngồi lên chiếc xe, nét mặt căng như sắp bước vào một trận đánh. Mà thầy bảo, mỗi ngày đến trường đều như một trận đánh, đến trường đúng giờ thì coi như mình thắng, đến muộn thì coi như bại. Chiếc xe rồ lên, giần giật đi vào làn mưa mỗi lúc một dày thêm. Liệu thầy có bại trận hôm nay?

Xe máy buộc xích tới trường.

Những dốc núi và những giọt nước mắt

Sau ngày khai giảng, tôi đến Trường tiểu học Kim Bon của huyện vùng cao Phù Yên – Sơn La. Cô hiệu trưởng Hoàng Thị Thư dặn đến thị tứ thì dừng lại để các thầy ra đón vì nếu không quen không thể đi được vào trường. Tôi dừng ở thị tứ, có hai thầy giáo đi xe win ra đón. Chở một người nhưng phải đi hai thầy để “xơ cua”, lỡ đâu có một xe chết máy, thủng lốp dọc đường. Thầy Thành bắt đầu chở tôi leo lên con dốc cao, càng lên độ dốc càng lớn. Xe đi số một, thỉnh thoảng lại chồm lên vì va phải tảng đá to. Đường ngày càng hẹp, nhìn sang là vực sâu hút. Thầy Thành nói to: “Nhà báo đừng nhìn xuống, ngợp lắm. Bọn em đi dạy cứ mắt nhìn thẳng, chứ liếc ngang thấy vực thẳm, chỉ cần lệch tay lái cái là có thể rơi xuống vực. Có lần em suýt rơi, may mà có cái cây chắn lại, cái cây cứu mạng đó, nhiều lần đi qua, em chắp tay vái cây”.

Xe cứ rồ lên leo dốc, đi một lúc tôi ngửi thấy mùi khét, thầy Thành dừng lại, bảo: “Xe nóng máy quá rồi, phải nghỉ một lúc”. Thầy chỉ lên điểm nhỏ như bàn tay gần đỉnh núi: “Trường Kim Bon đó, đường chim bay thì rất gần nhưng từ đỉnh núi lên trường phải đi như đánh vật vài ba tiếng. Giá mà thầy trò có cánh như chim”.

Cuối cùng thì tôi cũng đến được ngôi trường trên đỉnh núi, toàn thân đau ê ẩm. Cô hiệu trưởng Hoàng Thị Thư cười bảo: “Ngày nào các thầy cô cũng hai bận đi về như thế đấy, nắng cũng như mưa. Tiền lương đổ vào xe máy hơi nhiều, có tháng gần hết cả tiền”.

Khi gặp các giáo viên ở trường, tôi biết cô Thư không hề ngoa ngôn. Cô Vân Anh kể: “Ở đây, cứ khoảng hơn tháng, giáo viên bọn em lại phải thay nhông xích xe máy. Hai tháng thay phanh. Hơn ba tháng thay lốp, còn khoảng ba năm thì thay xe mới. Chi phí vào xe máy như vậy lương giáo viên nào kham được nhưng vẫn không thể bỏ dạy. Đường đi như vậy, xe nào chịu nổi. Mà thực ra không phải đường, đúng hơn là những con dốc. Lên dốc cũng khổ, xuống cũng khổ. Lên dễ cháy máy, xuống dễ cháy phanh”.

Để tránh bị cháy phanh, bó phanh, các giáo viên nhiều lúc phải buộc bụi cây vào sau xe, kéo lê trên đường, hạn chế tốc độ. Họ đã quen với con dốc, quen với từng ổ gà, tảng đá. Bàn tay họ đã đầy vết chai và chân đầy sẹo sau những lần ngã xe. Nhưng có những nỗi đau mà các cô giáo ở đây không thể nào quên được, mỗi lần nghĩ đến họ lại rơi nước mắt. Trường Kim Bon có nhiều cô giáo trẻ, phần lớn đều mới lập gia đình. Leo núi vượt đèo đến trường, nhiều giáo viên có thai đứa con đầu lòng nhưng đã bị sảy thai do đường quá xấu.

Cô Vân Anh cũng đã từng bị sảy thai khi đang trên đường tới trường. Không phải một lần. Nhưng cô không thể bỏ dạy hoặc xin nghỉ vì nhớ vì thương những đôi mắt học sinh đang chờ mình trên lớp. Khi có được tin cô có bầu, sáng chồng tiễn vợ đi mặt đầy lo lắng, chiều chồng đón vợ ở cổng, mặt đầy hồi hộp. Khi biết vợ an toàn trở về, mới thở phào. Ngày nào cũng thế. Thế rồi may thay chín tháng mười ngày cái thai phát triển tốt, bất chấp những con dốc không hề giảm đi sự khắc nghiệt. Có gì đó mừng đến rơi nước mắt khi đứa con cô chào đời - một điều rất bình thường mà được xem như “kỳ tích” ở đây. Biết là có thể sảy thai nhưng vẫn đến trường – một thực tế xót xa không chỉ của các cô giáo Trường Kim Bon.

Đoạn đường vào phân hiệu Trường Chống Chùa - điểm trường xa trung tâm và khó khăn nhất ở Tà Xi Láng (Trạm Tấu - Yên Bái) không dành cho người yếu tim, đặc biệt vào mùa đông khi nơi có độ cao 1.600m so với mặt nước biển này sương mù bao phủ và cái lạnh thấu xương nhiều khi xuống âm độ. Nhưng cô giáo Nguyễn Thị Hoa vẫn thường đi bộ cả một ngày đường để đến nhà học sinh. Mới vào năm học mới, nhiều học sinh mới bỗng dưng “quên” đi học vì phải ở nhà làm nương hay bị nạn bắt vợ phải đi làm dâu nhà người. Giáo viên phải vừa dạy vừa dỗ, có khi phải đến nhà dỗ. Đường đi trong sương mù, chỉ cần sảy chân là rơi xuống vực, ban ngày nhưng có lúc phải bật đèn pin. Có những hôm chưa tới trường thì trời sập tối, giữa rừng sâu hút, hoang lạnh, muỗi vắt lao vào đốt, cô Hoa bật khóc, nhưng chân vẫn dò dẫm bước về phía trước. Tính ra đi đã mòn không biết bao đôi dép (mà dép đi đường này rất mau mòn), nhưng cô Hoa vẫn không muốn dừng bước chân đến nhà học sinh để “dỗ” đi học. Vì cô biết, một học sinh đến trường là một cuộc đời có thể được thay đổi.

Tôi đã chứng kiến quá nhiều “đường đi khó” của giáo viên vùng cao như vậy, trèo đèo, lội suối, cõng xe máy qua đường lầy, bước qua những cây cầu tạm bằng tre nứa chênh vênh như làm xiếc, hay chui vào túi bóng qua sông... Nhưng các thầy cô đều không muốn “kể chi những nỗi dọc đường”, vì đơn giản họ biết có rất nhiều học sinh cũng đến trường vất vả như thế, hơn thế... Với giáo viên vùng cao, nhiều khi thầy trò có mặt ở lớp đúng giờ đã là một sự gắng gỏi ngoài sức hình dung của những người dưới xuôi, đã là một kỳ tích mà khi kể ra người thành phố vốn bon bon xe đạp điện, xe máy, ô-tô đến trường không thể hiểu được.

Tính ra đi đã mòn không biết bao đôi dép nhưng cô Hoa vẫn không muốn dừng bước chân đến nhà học sinh để “dỗ” đi học. Vì cô biết, một học sinh đến trường là một cuộc đời có thể được thay đổi.

Có thể bạn quan tâm

Ảnh | NGUYỄN ĐÌNH TOÁN

Không bao giờ thỏa hiệp với chính mình

Trước một ngày show nhạc “Khúc hát phiêu ly” diễn ra ở Nhà hát Lớn Hà Nội, tôi vào viện thăm Nhạc sĩ Phó Đức Phương đang nằm điều trị tại Vinmec, có ý xem ông có thể xuất hiện trên sân khấu vào hôm sau không.

Bộ trưởng Nguyễn Thị Kim Tiến cùng đoàn công tác Bộ Y tế thăm hỏi bác sĩ Lê Quang Dương. Ảnh: Thái Bình

Khi áo blouse đẫm máu

“Cho đến giờ tôi vẫn không hiểu sao mình lại bị đánh?”, bác sĩ Hoàng Đức Trung chia sẻ với tôi khi đang nằm trên giường bệnh, vết thương ở đầu phải khâu 20 mũi vẫn còn làm anh choáng... Đầu năm mới, tin hai bác sĩ ở Yên Bái bị hành hung đã làm nhức nhối hơn thực trạng đã đến mức báo động...

Những xe đạn phế liệu như thế này sẽ còn mãi ám ảnh người dân Quan Độ.

Bóng ma chết chóc ở Quan Độ

Vụ nổ kho phế liệu khiến hai cháu bé thiệt mạng và chín người khác bị thương tại thôn Quan Độ (xã Văn Môn, Yên Phong, Bắc Ninh) có lẽ chính là câu trả lời đau xót cho sự bất chấp “phát triển” bằng mọi giá! Một nỗi đau lớn đã đi qua nhưng liệu Quan Độ sẽ thay đổi?

Ông Nguyễn Đăng Chế nhớ lại những năm tháng ở “túi bom” Bến Thủy.

Gặp người hùng từng tổ chứctruy điệu chính mình

Những ngày này khi cả nước đang kỷ niệm 45 năm chiến thắng Ðiện Biên Phủ trên không thì ông Nguyễn Ðăng Chế lại bồi hồi nhớ về một thời khói lửa ở “túi bom” phà Bến Thủy - nơi mà ngay cả một ngọn cỏ cũng bị cắt lìa bởi bom B52. Ở tuổi gần 80, dáng người cao lớn, giọng nói trầm ấm, ông Nguyễn Ðăng Chế kể cho tôi nghe về ngày ông làm lễ truy điệu sống mình, bước lên chuyến phà cảm tử để rà phá bom từ trường cho người và xe qua tiến vào chi viện chiến trường miền nam...

Đồn Biên phòng Bắc Sơn, BĐBP Quảng Ninh bắt giữ hai đối tượng mua bán người qua biên giới.

Ảo vọng đổi đời nơi xứ người

Nằm khuất nẻo trên bản vắng giữa chân mây, những con đường mòn giáp biên, dòng suối phân định lãnh thổ giáp nương ngô, bìa rừng những năm qua là nơi biết bao phụ nữ dân tộc các tỉnh Hà Giang, Lai Châu, Lào Cai... dứt bỏ gia đình đi tìm hạnh phúc mới bên kia biên giới. Nhưng sự thật chờ đón họ là những tháng ngày khổ cực, tủi nhục. Nhẹ dạ, cả tin vào những điều ngon ngọt không có thực từ kẻ thủ ác, họ đã tự biến mình thành món hàng.

Đại diện đoàn từ thiện Báo Nhân Dân và Công ty Beegreen trao quà cho anh Đặng Văn Tư, thân nhân liệt sĩ (thôn Bản Bó, xã Thượng Sơn, huyện Vị Xuyên, Hà Giang).

Trên những cung đường thơm thảo

Khi những cơn gió mùa đông bắc đầu tiên ào ạt tràn về cũng là lúc đoàn trao quà từ thiện của Báo Nhân Dân và Công ty cổ phần Beegreen lên đường đến với đồng bào các thôn, bản nghèo đang gặp nhiều khó khăn thuộc hai huyện cực bắc Tổ quốc là Vị Xuyên và Hoàng Su Phì (tỉnh Hà Giang). Vượt qua đèo dốc, núi cao, vực sâu với những cua tay áo thót tim, nhưng để đến với người dân nghèo, thì nẻo đường nào cũng đều tha thiết như nhau...

Ngày nhà văn Kim Lân về làng

Ngày nhà văn Kim Lân về làng

Lần ấy, nhà văn dịch giả Thúy Toàn - khi vừa được Tổng thống Nga Dimitry Medvedev tặng huân chương Hữu nghị - đã mời tôi về làng Phù Lưu ở Từ Sơn (Bắc Ninh) mà ông dù đi khắp thế giới vẫn thấy nơi này đẹp và có nhiều điều kỳ lạ nhất. Ông đứng từ xa, chỉ tay về phía làng mình: “Phù Lưu có bốn công trình lớn, trong đó có ba công trình được công nhận di tích lịch sử cấp quốc gia là đình làng, chùa và đền Phù Lưu. Di tích Hương Hiền từ được dựng lên để tôn vinh những nhà khoa bảng và người hiền trong làng”.

Người lính già Đỗ Xuân Cường nhớ lại những ngày chiến đấu ở Huế.

Chuyện người lính trở về nơi mình "hy sinh"

Cuộc họp mặt đơn vị K8 ở Huế bỗng lặng phắc đi khi người lính già Ðỗ Xuân Cường xuất hiện. Tất cả vẫn đinh ninh người lính này đã hy sinh, thậm chí đồng đội đã tự tay chôn cất Ðỗ Xuân Cường, vậy mà giờ đây, ông đứng giữa hội trường, bằng xương thịt. Ít ai biết, phía sau sự trở về ấy là cả một câu chuyện dài đầy máu, nước mắt và những điều khó tin tưởng chỉ có trong tiểu thuyết...

Nhà báo Kim Hoa giới thiệu về kỷ vật của nhà báo Hoàng Tùng.

Những kỷ vật kể chuyện nghề báo

Tôi bước vào căn phòng lúc nào cũng bật điều hoà ấy và cảm giác mình đang lạc vào một thế giới khác, giữa rất nhiều máy quay phim, máy ảnh, máy chữ, sổ ghi chép và những chồng báo cũ.

Võ Tiếng giữa đồng lúa Tâm Việt ở Hồng Ngự (Đồng Tháp).

Võ Tiếng, người miền Tây làm nông nghiệp tử tế

Sau hai năm đi theo chí hướng trồng lúa sạch, Võ Tiếng gầy đến vài cân dù trước đó cậu cũng chẳng to lớn gì. Nước da vốn đã ngăm ngăm giờ đen nhẻm đi vì nắng gió. Gương mặt còn trẻ nhưng có nét khắc khổ. Chỉ có nụ cười miền Tây luôn tươi tắn, khiêm nhường.

Ông Tam Lang giới thiệu cho Huy cách trồng tiêu theo hướng thuận tự nhiên.

Nông nghiệp công nghệ cao “đánh thức” Tây Nguyên

Tôi đến Tây Nguyên tháng 3 - mùa đẹp nhất của xứ này - dưới cái nắng chói chang đã thấy bạt ngàn hoa cà-phê nở trắng xóa. Những vườn điều bắt đầu chín và hạt tiêu xanh đã cay nồng trĩu trịt trên những tầng đất đỏ bazan.

“Ma rượu” methanol và lời cảnh báo

“Ma rượu” methanol và lời cảnh báo

Tám người tử vong và cả trăm người phải cấp cứu ở xã Ma Ly Chải (Phong Thổ, Lai Châu) đều vì uống nhiều rượu có chứa methanol (cồn công nghiệp). Trong khi đó, Trung tâm Chống độc, Bệnh viện Bạch Mai đang quá tải vì ngày càng nhiều nạn nhân cấp cứu do ngộ độc rượu. Tìm về Ma Ly Chải và tận thấy những gì đang diễn ra ở khoa cấp cứu, Trung tâm Chống độc này, tôi thật sự choáng váng bởi mức độ nguy hiểm của thứ “ma rượu” chứa methanol...

Những học viên của KOTO gói bánh chưng tặng người nghèo.

Chuyện cổ tích về người đàn ông chưa vợ đông con

Jimmy Phạm - người đàn ông chưa vợ nhưng có hàng trăm đứa con trong ngôi nhà mang tên KOTO luôn tất bật. Mang trong mình hai dòng máu Việt -
Hàn, sinh ra ở Việt Nam nhưng lớn lên ở Sydney (Australia), Jimmy Phạm đã đón 20 cái Tết ở Hà Nội cùng đàn con. Kể cho tôi nghe về cuộc đời như cổ tích của mình, người đàn ông vốn sắt đá có lúc rưng rưng nước mắt...

Nguyễn Thị Hiên thời cấp 2 vừa đi kiếm củi vừa đi học. Ảnh: TIẾN DŨNG

Cô gái hành khất trở thành thạc sĩ y khoa

Khi Nguyễn Thị Hiên - cô gái của gia đình hành khất ấy báo tin đã nhận bằng thạc sĩ y khoa, tôi lặng người. Vậy là câu chuyện cổ tích ấy lại được viết tiếp sang trang mới. Tôi biết Hiên kể từ ngày vừa đi kiếm củi vừa học ở cái xóm Đồng Luốc, xã Kim Thành, huyện Yên Thành, Nghệ An để thoát khỏi “truyền thống”... ăn mày của nhà mình. Hiên từng lê la đầu đường xó chợ ăn xin cùng bố mẹ, đến trong mơ cũng không ngờ một ngày được đến trường...

Craft Link tham gia các hội chợ quốc tế tại Đức.

“Ngọn gió” thổi bớt đói nghèo

Nước Anh. Một ngày lạnh giá, David Platt khoe với tôi vừa mua được một chiếc khăn thổ cẩm ở thành phố LonDon với những đường nét hoa văn thêu tay độc đáo của dân tộc Mông vùng Tây Bắc Việt Nam. Chiếc khăn thêu chỉ đỏ ánh lên mầu sặc sỡ mang đến cho tôi cảm giác thật khó tả, giống như “giữa Mạc Tư Khoa nghe câu hò Nghệ Tĩnh” vậy. “Ngọn gió” nào đưa những chiếc khăn thổ cẩm của người Mông ở tận Tây Bắc nước Việt lại có thể xuất hiện ở thủ đô Anh quốc? Tôi cất công tìm hiểu và biết “ngọn gió” ấy mang tên Craft Link (Trung tâm nghiên cứu, liên kết và phát triển thủ công mỹ nghệ) - một tổ chức phi lợi nhuận của những người Việt trẻ hoạt động với mục đích giúp các nhóm dân tộc thiểu s

Những cô gái ăn mặc hở hang trong những nhà hàng không thực đơn.

“Bí ẩn” trong những nhà hàng không thực đơn

Treo biển nhà hàng nhưng bên trong không bếp, không thực đơn, treo biển công ty nhưng không hề có bàn giấy văn phòng, bước vào gặp toàn những “cô đào” ăn mặc hở hang, sẵn sàng chiều khách tới bến... Đó là một kiểu “lầu xanh” trá hình núp bóng doanh nghiệp để kinh doanh mại dâm ngay giữa TP Hồ Chí Minh nhưng cơ quan chức năng không dễ gì triệt phá bởi những chiêu “lách luật” chưa từng có tiền lệ.

Con đường của cô gái Mông được tạp chí Forbes vinh danh

Con đường của cô gái Mông được tạp chí Forbes vinh danh

Lịch của Tẩn Thị Su khá kín: bay vào TP Hồ Chí Minh tham dự sự kiện “30 Under 30” của tạp chí Forbes tôn vinh 30 gương mặt trẻ Việt Nam dưới 30 tuổi của năm 2016, hôm sau qua Thái-Lan dự một hội nghị quốc tế về du lịch. Su cố gắng sắp xếp gặp tôi giữa hai sự kiện ấy, ở văn phòng công ty tại phố Hàng Tre (Hà Nội), với bộ váy thổ cẩm truyền thống của người Mông. Hôm qua, Su đã trở nên đặc biệt với bộ váy không lẫn vào đâu được ấy, giữa những người trẻ được Forbes tôn vinh và khi bằng tiếng Anh, khi bằng tiếng Việt, đôi chỗ cả tiếng Mông, cô gái đến từ Sa Pa (Lào Cai) này đã kể cho mọi người nghe câu chuyện cổ tích về cuộc đời mình...

Thảo Vân và Công Hùng trong một buổi giao lưu với các bạn trẻ năm 2012. Ảnh do nhân vật cung cấp

Hành trình cổ tích của cô gái ngồi xe lăn

Thảo Vân - Cô gái bị teo cơ bẩm sinh, chân liệt và hai bàn tay chỉ cử động được mấy ngón yếu ớt, những tưởng như cuộc đời chỉ quẩn quanh ở một xóm nghèo xứ Nghệ nhưng đã vào tận miền Tây sông nước, sống cùng những người dưới đáy xã hội, rồi ra Hà Nội kiếm sống ở nơi bến chợ. Cố gắng học để được vào làm cho một công ty lớn của Đan Mạch, hành trình cổ tích của Thảo Vân tiếp tục khi trở thành giám đốc của trung tâm Nghị lực sống, dạy nghề và tạo việc làm miễn phí cho hằng trăm người khuyết tật, rồi nhận giải thưởng “Nhân tài đất Việt”...

Rừng lạ ở thủ đô & người đưa cây về phố

Rừng lạ ở thủ đô & người đưa cây về phố

Đầu xuân - Tết trồng cây, tôi ngỡ ngàng vì một khu rừng lạ ngay ở đại lộ Thăng Long - Hà Nội. Cánh rừng “lạ” bởi giữa thủ đô lại có nhiều cây quý hàng trăm năm tuổi: tùng, sanh, bồ đề, ngọc trâm, vối, lộc vừng... Ai đưa những cây này hội tụ về đây? Hoàng Lam - chủ nhân của sơn trang này hãy còn rất trẻ và khi trò chuyện tôi mới biết những hành trình “giải cứu” cây về, phận cây cũng lắm nỗi éo le.

Chấp nhận mọi sự nhọc nhằn vì áp lực mưu sinh.

Thân phận lao động chui trên đất Thái

Những bất trắc, rủi ro và cả những cái chết thương tâm nơi đất khách, quê người vẫn chưa làm hạ nhiệt cơn sốt lao động chui tại Thái-lan. Lúc cao điểm Hà Tĩnh có hơn 10 nghìn lao động sống chui, làm chui trên đất Thái. Cuộc sống ở nhiều làng quê bị xáo trộn, nhiều giá trị truyền thống bị thách thức. Sự bất lực của các cơ quan quản lý, sự bế tắc của một bộ phận lao động nông thôn...

“Truyện Kiều là tấm danh thiếp văn hóa của Việt Nam”

“Truyện Kiều là tấm danh thiếp văn hóa của Việt Nam”

Giáo sư Phong Lê (ảnh bên) - Chủ tịch Hội Kiều học Việt Nam - ở tuổi ngoài 70 - trở nên say sưa, sôi nổi khi trao đổi về Nguyễn Du - Truyện Kiều nhân sự kiện kỷ niệm 250 ngày sinh Đại thi hào Nguyễn Du - Danh nhân văn hóa thế giới (1765 - 2015) đang cận kề.

“Của tin còn một chút này...”

“Của tin còn một chút này...”

Trên chuyến xe về Tiên Điền, Xuân Liên, Cương Gián - mấy xã ven biển của huyện Nghi Xuân, cái đau ê ẩm do ngồi xe đường dài gặp đoạn đường đang làm dở xóc nảy liên hồi dường như tan biến, khi chúng tôi nghe bà Phan Thư Hiền cất giọng ru Kiều: “Trăm năm trong cõi người ta/Chữ tài chữ mệnh khéo là ghét nhau”... Bà Hiền có nhiều năm điền dã gắn bó vùng đất này khi còn là cán bộ quản lý của Sở Văn hóa, Thể thao và Du lịch, hiện là Chi Hội trưởng chi hội Văn nghệ dân gian Việt Nam Hà Tĩnh. Vì vậy, chẳng mấy ngạc nhiên khi mọi người ở Xuân Liên, Tiên Điền đón bà như người đi xa lâu ngày trở về. Cảm giác thực thực, mơ mơ vụt hiện hữu trước mắt chúng tôi, khi bước

LM (nhân vật che mặt) gặp nhà báo Thu Trang và Mr Man ở Việt Nam sau khi được giải cứu.

Cạm bẫy buôn người trên mạng và cuộc giải cứu cô dâu qua Facebook

Cô gái có gương mặt vẫn còn in hằn nỗi sợ hãi tôi gặp ở công an tỉnh Quảng Ninh ấy vừa trải qua một cuộc chạy trốn từ bên kia biên giới về đây. Trong thời gian chờ gặp công an để trình báo, cô kể cho tôi nghe trong nước mắt câu chuyện bị lừa bán của mình. Tất cả bắt đầu bằng một tin nhắn làm quen trên Facebook của một nick name có tên “Lãng Tử” với hình đại diện khá đẹp trai. Cô gái này trở thành một trong rất nhiều nạn nhân của tội phạm buôn người sử dụng mạng xã hội như một cạm bẫy. Ngày càng có nhiều người sập bẫy, tuy nhiên bên cạnh đó vẫn có chuyện Facebook đã giúp giải cứu cô dâu Việt dù những người trong cuộc chưa hề quen biế

Tỷ giá và niềm tin thị trường

Tỷ giá và niềm tin thị trường

Tâm điểm chú ý trong tháng 8-2015 là sự kiện Trung Quốc phá giá đồng nhân dân tệ mạnh nhất trong vòng hai thập kỷ qua khiến một loạt nước trong khu vực phải phá giá đồng nội tệ của mình và Việt Nam cũng không ngoại lệ.

Bác sĩ Nguyễn Chí Thành đang trò chuyện với bệnh nhân.

“Bỗng dưng” muốn... tâm thần

Dãy nhà hai tầng được sơn xanh, được cách ly bởi bức tường thép gai nhiều lớp, bên trong có một số kẻ đang bình thường nhưng lại muốn trở thành... tâm thần. Dãy nhà có lúc chứa cả trăm người điên hoặc giả điên, nhưng đều phạm tội hình sự và công an phải canh gác cẩn mật 24/24 giờ. Tôi nhìn khoảng rợp bóng cây của dãy nhà xanh, thấy nhiều người đang “nhặt lá đá ống bơ”... Những hình ảnh đó trở nên quen thuộc ở Viện Giám định pháp y tâm thần Trung ương (GĐPYTTTƯ) nằm trong Bệnh viện Tâm thần Trung ương 1 ở huyện Thường Tín (Hà Nội). Những tội phạm hình sự ở đây có bị tâm thần hay không sẽ phải trải qua một quy trình giám định ngặt nghèo với đầy những cuộc đấu trí că