Sống đẹp

Những nẻo đường của “Trái tim nhân ái”

Hơn hai mươi năm qua, từ những nồi cháo tình thương ở Viện Bỏng quốc gia cho đến những chuyến xe hàng trĩu nặng vượt lũ về miền trung, dấu chân của chị Hồ Phương Thảo chưa từng dừng lại.

Chị Hồ Phương Thảo phát cháo cho bệnh nhân nghèo.
Chị Hồ Phương Thảo phát cháo cho bệnh nhân nghèo.

Không ồn ào, không phô trương, chị chọn cách âm thầm đồng hành cùng những mảnh đời bất hạnh. Từ một con ngõ nhỏ ở Hà Nội, hạt mầm thiện nguyện chị gieo đã tỏa bóng tới nhiều vùng đất khốn khó.

Nồi cháo tình thương trong cơn hồng thủy

Trận đại hồng thủy năm 2008 đã nhấn chìm nhiều con phố Hà Nội, giao thông gần như tê liệt. Sáng hôm đó, mưa vẫn rơi như trút, nhưng chị Hồ Phương Thảo - một phụ nữ vóc dáng mảnh mai, ra khỏi nhà không chút đắn đo. Tôi cùng chị đến chùa Thanh Nhàn trong một con ngõ sâu ở phố Đê La Thành- ở đó có nồi cháo lớn đang bốc khói. Chúng tôi cần đưa nồi cháo ấy đến bệnh viện Bỏng mạn Hà Đông- một nhiệm vụ có vẻ bất khả thi khi các nhiều ngả đường đều đã trắng xóa nước lũ. “Đi thôi”, chị Thảo nói dứt khoát.

Nồi cháo được đưa lên chiếc xe ba gác của một bác thương binh- tôi cùng chị và bạn Bàn Thái Hưng - sinh viên tình nguyện Đại học Văn hóa rẽ nước hướng về phía Hà Đông. Chiếc xe ba gác đi qua những con phố trắng nước, lúc khựng lại, lúc chênh chao nhưng cứ thể lầm lũi tiến lên. Chúng tôi đều ướt, nhưng nồi cháo vẫn khô và ấm nóng.

Cuối cùng Viện Bỏng đã hiện ra trước mặt, nhưng con đường đi vào ngập rất sâu. Chúng tôi xắn quần, đẩy xe vể biển nước, bánh cứ ngập dần...

Sau 3 tiếng lội nước thì nồi cháo đã đến, lúc đó đã gần 1 giờ chiều. Nhiều bệnh nhân xếp hàng ngồi chờ. Tôi không thể quên được ánh mắt của họ khi cầm trên tay bát cháo bốc khói, có gì đó hơn cả sự biết ơn, lẫn kinh ngạc.

Đã gần hai mươi năm kể từ ngày mưa trắng trời ấy, gần đây tôi mới gặp lại chị Hồ Phương Thảo. Tôi nghĩ sau từng ấy năm, chắc hẳn chị đã mỏi gối trên con đường thiện nguyện, nào ngờ những câu chuyện mới của chị lại dày thêm...

“Sự tích” nồi cháo tình thương ấy đến từ một lần chị đi mua vàng mã. Lúc đó, bà chủ bán hàng mã đã nói về hoàn cảnh thương tâm của một bệnh nhân chạy thận ở Bệnh viện Bạch Mai. Chị tìm đến tận nơi thăm và giúp đỡ người đó. Những cảnh đời éo le của các bệnh nhân chạy thận đã thổi bùng lên ngọn lửa nhân ái trong người phụ nữ vốn quen với cuộc sống êm ấm này. Chị bắt đầu lên mạng, tìm những thông tin về các tổ chức làm từ thiện.

Đó là vào năm 2007, internet vẫn đang chưa phát triển, chị mày mò vào trang “Web trẻ thơ”, ở đó có danh sách một số nhóm làm từ thiện và trong đó hiện lên một cái tên “Hoàng Hà”. Chị gọi cho Hoàng Hà - chàng trai trẻ gắn bó với nhiều hoạt động thiện nguyện. Hai người hẹn gặp ở ngã tư Điện Biên Phủ, đúng lúc mưa lớn. Ướt sũng trong mưa, họ vẫn đứng trò chuyện hơn một giờ về việc làm từ thiện. Từ đó, Hoàng Hà trở thành cầu nối, giới thiệu những hoàn cảnh khó khăn để chị giúp đỡ.

Từ những ngày đầu giản dị ấy, nồi cháo tình thương ở Viện Bỏng quốc gia đã ra đời. Sư thầy chùa Thanh Nhàn giúp thêm tiền và “đăng cai” địa điểm nấu; chị em trong ngõ nhỏ phố Hào Nam -nơi chị Thảo sống- thì mỗi người một tay, đúng nghĩa “góp gạo thổi cháo chung”. Nồi cháo được nấu bằng củi, khói ám đen cả mặt mũi. Các chị tiết kiệm đến mức, đi ngoài đường thấy mẩu gỗ cũng nhặt mang về. Đêm, gạo đã được sư thầy ngâm sẵn, sáng sớm năm giờ nhóm lửa. Rồi nhờ bác thương binh với chiếc xích lô cũ, nồi cháo được chở thẳng vào Viện Bỏng. Về sau, Phòng Công tác xã hội của Viện Bỏng đề nghị đưa nồi cháo vào bếp ăn của bệnh viện để duy trì đều đặn và thuận tiện hơn.

Có lần, chị đến thăm một cô gái bị hiếp dâm tập thể năm 17 tuổi, từ đó không nói, chỉ còn la hét. Mùa đông, cô nằm co ở góc nhà, trần trụi, hôi hám. Suốt 10 năm, tháng nào chị Thảo cũng gửi 300 nghìn đồng. Khi cô gái mất, chị lại tiếp tục gửi giúp bà mẹ cho đến ngày bà qua đời.

Nhiều người nghĩ bỏ tiền của giúp người dưng như chị chắc hẳn gia đình phải giàu có lắm? Tốt nghiệp Đại học Xây dựng, chị công tác ở công ty Máy - phụ tùng thuộc Bộ Công thương, cuộc sống có chút dư dả, vẫn tất bật với chồng con, với những nỗi lo cơm áo gạo tiền thường nhật, nhưng chị “đa mang”, chọn việc cứu giúp cả người dưng.

Tấm lòng vàng trong ngõ nhỏ

Ngày ấy, thông tin về những mảnh đời khó khăn còn rất ít, chị Thảo phải tự mình lần mò tìm hiểu. Có lần chị đến Trung tâm nuôi dưỡng người già và trẻ khuyết tật Hà Nội. Không kêu gọi, không vận động, chị tự bỏ tiền túi mua đồ ăn, đường, sữa mang đến. Hình ảnh ám ảnh nhất với chị là mùi nước tiểu hăng hắc lẫn mùi sả trong những căn phòng chật hẹp, nơi các hộ lý phải trực đêm với thù lao vỏn vẹn năm nghìn đồng một ca. Trẻ bại não nằm chen chúc, những gương mặt xanh xao khiến chị không thể nguôi lòng. Chị chuẩn bị quà nhỏ cho các hộ lý, chỉ mong họ vơi bớt nhọc nhằn. Toàn bộ tiền lương của mình, chị dành để giúp đỡ.

nha-tinh-thuong-chi-ho-phuong-thao.jpg
Chị Hồ Phương Thảo (thứ 3 từ phải sang) đại diện nhóm “Trái tim nhân ái” trao kinh phí xây nhà Đại đoàn kết cho người dân nghèo.

Chị lập một blog mang tên “Trái tim nhân ái”, coi đó như nhịp cầu để kết nối những tấm lòng. Nhờ vậy, nhiều sinh viên đã tìm đến, đồng hành cùng chị trong những chuyến thiện nguyện. Những buổi nấu cháo, những chuyến xe về vùng lũ hay vào bệnh viện, lúc nào cũng rộn ràng tiếng cười của tuổi trẻ. Từ một blog cá nhân, “Trái tim nhân ái” đã trở thành tên gọi của nhóm từ thiện do chị gây dựng - một nhóm mà tất cả thành viên đều đến với nhau bằng sự tự nguyện.

Năm 2007, sau trận lũ lịch sử ở Nghệ An, chị Thảo vượt đường xa hiểm trở lên Quỳ Châu - vùng đất biên viễn còn nhiều gian khó. Trường tiểu học Châu Thắng khi ấy sách vở ướt hết, chị không đủ tiền, không có xe lớn, phải nhờ một giám đốc bất động sản hỗ trợ chuyến xe chở gạo, sách vở, bánh kẹo. Trong lớp học tồi tàn, khi chị hỏi một em nhỏ về ước mơ, em đáp: “Ước mơ của em là được ăn thịt lợn”. Cô giáo mở chiếc cặp lồng cơm của cậu bé, bên trong chỉ vẻn vẹn một con nhái bén khô. Bữa cơm của lũ trẻ trong trường cũng chỉ được gói bằng lá chuối, không có thìa đũa, và hầu như chẳng bao giờ có thịt.

Chị Thảo nhìn xa xăm: “Câu nói của cậu bé ám ảnh tôi đến bây giờ. Sau câu nói đó, tôi quyết định làm bữa ăn học đường. Chỉ với 5 triệu đồng, tôi lo được mỗi tuần hai bữa cơm có thịt cho học sinh. Toàn bộ lương tôi gửi qua bưu điện vì khi ấy chưa có tài khoản. Các cô giáo không cố định ngày nấu, nên lũ trẻ háo hức đi học đều đặn hơn, bởi chúng tin rằng đến lớp sẽ được ăn cơm có thịt”.

Nhờ sự hỗ trợ của một doanh nghiệp, chị Thảo còn mở rộng bữa ăn học đường ra thêm 2-3 trường khác ở Nghệ An. Chị vẫn nhớ lời cô Trưởng phòng Giáo dục huyện Quỳ Châu (cũ) chia sẻ: Trước đây, địa phương hầu như không có tên trên bản đồ thành tích của tỉnh, vậy mà sau một thời gian, đã có tới 30 học sinh vươn lên đạt danh hiệu học sinh giỏi. Câu nói “có thực mới vực được đạo” trở thành minh chứng rõ ràng nhất. Những bữa ăn học đường ấy duy trì trong nhiều năm, cho đến mãi sau này, khi chương trình “Cơm có thịt” được khởi xướng, người ta mới thấy đó không còn là chuyện riêng của chị nữa.

Gần đây, chị Thảo cùng nhóm “Trái tim nhân ái” đã về những vùng quê nghèo, chung tay xóa nhà dột nát, xây nhà Đại đoàn kết theo lời kêu gọi của Thủ tướng. Nhiều doanh nghiệp tin tưởng đồng hành, nhờ vậy chỉ trong thời gian ngắn, hàng trăm mái nhà ở Thanh Hóa và Nghệ An đã được dựng lại vững chãi.

Năm ngoái, nhóm của chị xây một ngôi nhà không có người ở nhưng ai cũng thấy ấm lòng. Đó là ngôi nhà thờ một gia đình có Mẹ Việt Nam Anh hùng, hai liệt sĩ và một chiến sĩ Điện Biên - tất cả đều đã mất. Căn nhà cũ nhỏ bé, tàn tạ, không xứng để đặt bàn thờ bốn người có công với nước. Nhóm chị góp 100 triệu đồng, bà con thấy người dưng còn lo, nên cũng xúm tay góp sức. Cuối cùng, ngôi nhà mới trị giá 500 triệu đồng được dựng lên, thành chốn thờ tự.

Các hoạt động cứu trợ lũ lụt chị Thảo tham gia nhiều đến mức chính chị cũng không nhớ nổi. Năm ngoái, chị còn lên Yên Bái, Lào Cai cứu trợ sau bão Yagi. Ở ngõ nhỏ Hào Nam, từ thiện đã thành thói quen. Nhớ năm kia lũ lớn ở Quảng Bình, cả ngõ thức tới 2-3 giờ sáng giã vừng làm muối gửi miền trung, tiếng chày rộn ràng như hội. Trận bão số 5 gây lũ lịch sử ở Kỳ Sơn (Nghệ An), kinh phí nhóm Trái tim nhân ái được nhiều doanh nghiệp chung tay hỗ trợ, tổng cộng lên tới 900 triệu đồng. Cả con ngõ quen thuộc ấy, nhà nào cũng sẵn sàng tiếp nhận, phân loại đồ, hàng cứu trợ. Đứng giữa cảnh tượng đó, tôi thấy rõ sức mạnh của một cộng đồng nhỏ bé nhưng gắn kết, nơi tình người lan tỏa từ căn ngõ hẹp tới tận những vùng lũ xa xôi. Nhờ chị Thảo lo liệu, đã có ba chuyến xe 2,5 tấn đầy ắp hàng hóa lăn bánh lên Kỳ Sơn, trao tận tay bà con vùng lũ.

Mấy chục năm làm từ thiện, từ ngày còn thanh xuân, giờ đây tóc chị cũng có nhiều sợi bạc, nhưng khi tôi hỏi: “Có khi nào chị muốn dừng việc làm từ thiện”. Chị trả lời chẳng chút suy nghĩ: “Không”. Trong chuyến vào nấu cháo từ thiện ở Bệnh viện đa khoa Yên Định (Thanh Hóa), chị em ngõ nhỏ Hào Nam đã cùng nhau đóng góp để giúp cấy ốc tai cho một em bé. Nhờ đó, lần đầu tiên trong đời, em bé nghe được âm thanh cuộc sống. Chị cười, nói với tôi: “Làm từ thiện vui thế sao dừng được?”.

Trong cơn mưa xám xịt do hoàn lưu bão số 6 tràn về từ Trung Quốc, miền núi phía bắc thấp thỏm nguy cơ lũ quét, sạt lở. Tôi ngồi cùng chị, linh cảm rõ ràng: nếu lũ về ngõ nhỏ Hào Nam sẽ sáng đèn thâu đêm đóng hàng, và chị Thảo lại vội vã lên đường.

Có thể bạn quan tâm

Cô Lô Thị Minh Huế, giáo viên Trường PTDTBT Tiểu học Mậu Long (Tuyên Quang) dạy tiếng Anh cho học sinh.

Lớp học “trong mây” & giấc mơ hội nhập

Giữa đêm vùng cao, ánh đèn lớp học tiếng Anh ở Mèo Vạc (Tuyên Quang) vẫn le lói trong sương núi. Từ Mậu Long, Tà Lủng đến Sà Phìn, những tiếng “How are you?” vang lên giữa núi rừng - giản dị mà chất chứa khát vọng vươn ra thế giới.

Lễ ra mắt Trang thông tin điện tử chuyên đề "Đảng Cộng sản Việt Nam-Đại hội XIV" tại Trụ sở Bộ Biên tập Báo Nhân Dân.

Nhịp sống

Ra mắt Trang thông tin điện tử “Đảng Cộng sản Việt Nam - Đại hội XIV”

Minh họa | LÊ TRÍ DŨNG

Chí Phèo thời 4.0

Nếu chọn một truyện ngắn hay nhất thế kỷ XX, cá nhân tôi và có lẽ không chỉ mình tôi đều xướng tên “Chí Phèo” của cụ Nam Cao và nếu chọn một nhân vật “tiêu biểu, xuất sắc” nhất, tôi cũng không ngần ngại mà gọi tên: Chí Phèo.

Chương trình đi bộ toàn quốc “Cùng Việt Nam tiến bước”.

1 tỷ bước chân cùng Việt Nam tiến bước

Nhân kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám, Quốc khánh 2/9 và Ngày Truyền thống Công an Nhân dân, Báo Nhân Dân phối hợp Bộ Công an tổ chức lễ phát động chương trình đi bộ toàn quốc “Cùng Việt Nam tiến bước”.

Đường làng khang trang, sạch đẹp.

“Làng tôi dáng một câu ca”

“Trẻ nhớ nhà, già nhớ làng”. Từ khi bước vào tuổi lục tuần, tôi thường nhớ về làng mình, một nỗi nhớ mơ hồ, man mác nhưng sâu lắng dù tôi chỉ sống ở làng 14 năm thời thơ ấu. Từ khi xa làng đi học rồi đi làm, thỉnh thoảng tôi mới về mà lần dài nhất cũng chỉ 2-3 ngày.

Nhịp sống

Nhiều hoạt động kỷ niệm 80 năm Cách mạng Tháng Tám và Quốc khánh 2/9

Sư Thích Đàm Ngoan và các bé ở Trung tâm Từ thiện xã hội chùa Hồi Long.

Sống là cho đâu chỉ nhận riêng mình

Với tấm lòng bao dung, nhân hậu, sư thầy Thích Ðàm Ngoan, trụ trì chùa Hồi Long (Thanh Hóa) đã viết nên một câu chuyện đẹp về lòng nhân ái cứu giúp những đứa trẻ bất hạnh, bị bỏ rơi, hướng tới tương lai tươi sáng.

Cuốn sách “Tinh hoa cách mạng Việt Nam” được trưng bày tại buổi lễ.

Nhịp sống

Chiều 5/6, Báo Nhân Dân phối hợp cùng Ban Tuyên giáo và Dân vận Trung ương, Nhà xuất bản Chính trị quốc gia Sự thật, Tạp chí Cộng sản và Hội Nhà báo Việt Nam tổ chức Lễ ra mắt cuốn sách “Tinh hoa cách mạng Việt Nam”.

Anh Sùng A Cải chia sẻ trải nghiệm, nâng cao nhận thức về trồng, chăm sóc bảo vệ cây xanh tại Trường Liên cấp Wellspring Hà Nội.

Bền bỉ góp sức vì một Việt Nam xanh

Sau nhiều nỗ lực, như sức sống của những mầm non bật lên từ hốc núi, từ một vài cá nhân đơn lẻ như Sùng A Cải, người dân tộc Mông ở xã Suối Bu (Văn Chấn, Yên Bái) giờ đây đã có một cộng đồng chuyên trồng cây gây rừng được hình thành, ngày một lớn mạnh. Những người sống với triết lý, rằng rừng là cha, đất là mẹ, rừng che chở ta khi ta còn sống, đất đón ta về khi ta lìa đời, họ vẫn bền bỉ kiên trì trồng cây mỗi ngày để có những cánh rừng xanh trong tương lai. “Mỗi ngày một cây, 365 ngày 365 cây, mỗi người một cây, triệu người triệu cây”, như điều A Cải vẫn tâm niệm và không ngừng truyền thông mỗi ngày.

Bứt phá tiềm năng tại Giải vô địch Bóng bàn quốc gia Báo Nhân Dân lần thứ 43

Từ ngày 17 đến ngày 26/5 tại Cung thể thao Tiên Sơn (thành phố Đà Nẵng), Giải vô địch Bóng bàn quốc gia Báo Nhân Dân lần thứ 43 tranh Cúp PetroVietnam-PVCFC với gần 200 VĐV đến từ 21 đoàn bóng bàn chuyên nghiệp, trong đó có các trung tâm bóng bàn mạnh như: Hà Nội, Hải Dương, TP Hồ Chí Minh, Khánh Hòa, Quân đội, Công an T&T...
Hẻm 181 đường Bình Thới (Phường 9, Quận 11, TP Hồ Chí Minh).

Sài Gòn nghĩa tình từ những con hẻm nhỏ

Vùng đất mà nhân dân Sài Gòn-Chợ Lớn xưa vun đắp và bảo vệ trăm năm qua, đã chứng kiến bao cuộc kháng chiến huyền thoại. Vùng đất sản sinh những con người không bao giờ biết khuất phục nhưng luôn bao dung, nhân ái, nghĩa tình, chở che những phận người nghèo khó, những mảnh đời tha hương. Vùng đất hun đúc và hình thành rõ tính cách của người Nam Bộ, người Sài Gòn-Chợ Lớn-TP Hồ Chí Minh.
Đoàn đại biểu QĐND Việt Nam do Trung tướng Phạm Trường Sơn, Phó Tổng tham mưu trưởng làm trưởng đoàn thăm và chúc Tết Trung tâm Điều dưỡng thương binh Thuận Thành ngày 20/1/2025.

NƠI ÁM ẢNH CHIẾN TRANH CHƯA BAO GIỜ KẾT THÚC

Tròn nửa thế kỷ đã qua, kể từ thời khắc hào hùng non sông liền một dải, đất nước trọn niềm vui. Những thương binh nặng của Trung tâm Ðiều dưỡng thương binh Thuận Thành (Bắc Ninh) vẫn khôn nguôi ám ảnh về cuộc chiến. Trong từng cơn đau nhức nhối nơi mỏm cụt hay hốc mắt, trong từng cơn co giật, tê buốt hay bỏng buốt dây thần kinh…mỗi khi “trái gió, trở trời”. Với những người đã không tiếc máu xương cho ngày thống nhất, đã gửi lại cả tuổi thanh xuân cùng sức trẻ nơi chiến trường ác liệt này, dường như chiến tranh chưa bao giờ kết thúc!
Phối cảnh Dự án nhà ở xã hội tại ô đất NO1 khu đô thị Hạ Đình (Hà Nội) cung cấp 440 căn hộ cho người thu nhập thấp vừa được khởi công hồi đầu tháng 12/2024. Ảnh: TTXVN

Nhịp sống

UBND thành phố Hà Nội cho biết, 8 dự án nhà ở xã hội (NƠXH) sẽ được triển khai trong năm 2025
Giám đốc Vương Thị Thương.

Người phụ nữ Nùng bán hồng thành tỷ phú

Thời gian gần đây trong các hội chợ, các sự kiện kết nối giao thương nông sản, các cuộc thi, nhiều người ấn tượng với hình ảnh một người phụ nữ Nùng trong bộ trang phục mầu chàm truyền thống, tóc vấn gọn gàng, cổ đeo kiềng bạc, lưng quấn xà tích, mặt tươi như hoa, nhũn nhặn trò chuyện, giao lưu với khách hàng. Sản phẩm giới thiệu chủ yếu được làm từ quả hồng vành khuyên, vốn là giống cây ăn quả đặc hữu của đất Lạng Sơn quê hương cô. Từ quả hồng nguyên bản, cô cùng bà con đã cho ra đời những thứ quà thơm thảo là hồng treo gió, hồng sấy dẻo, trà hồng, dấm hồng... Cô là Vương Thị Thương, Giám đốc HTX nông sản Toàn Thương (Na Sầm, Văn Lãng, Lạng Sơn).
Ông Nguyễn Lâm Thanh.

“Nghệ thuật xuyên biên giới sẽ là trào lưu tiếp theo”

Ông Nguyễn Lâm Thanh - Giám đốc chính sách TikTok Việt Nam chia sẻ về xu hướng thưởng thức nghệ thuật hoàn toàn mới trên nền tảng số và những cách thức để bảo tồn bản sắc văn hóa dân tộc trong thời đại nghệ thuật xuyên biên giới.
Làng Nủ mới trên đồi Sim, cách làng Nủ cũ khoảng 2 km. Ảnh | THÁI BÌNH

Ngôi làng từ triệu trái tim

Sát Tết, tôi trở lại Làng Nủ. Cái tên đã từng nhói sâu trong tâm can đồng bào cả nước bởi thiên tai tàn khốc đã ập xuống nơi này. Con đường từ thị trấn Phố Ràng ngoằn ngoèo vắt qua dốc cao, uốn xuống thung sâu, qua những bản làng người Tày thấp thoáng hoa đào bung nở… Kia rồi, Làng Nủ mới sáng mái lợp những ngôi nhà sàn trên đồi cao, như bàn tay thân thương vẫy chào ngày mới.
Tập làm nông dân ở Trà Quế.

Hương rau nhớ đất

Buổi sáng chớm xuân ở làng rau Trà Quế. Một không khí an bình, giữa ngan ngát hương thơm dậy lên của hơn 40 loại rau thơm.
Tổ tàu xem lại hình ảnh đỡ đẻ sản phụ Nguyễn Thị Nhâm trên tàu

“Bình minh” trên những chuyến tàu

Hơn ba năm trước, em bé sinh ra trên “chuyến tàu giải cứu” được tổ tàu âu yếm gọi là Bình Minh, ghép tên quê mẹ Quảng Bình và TP Hồ Chí Minh nơi mầm sống lớn lên từng ngày và gửi gắm niềm hy vọng một bình minh, tương lai tươi sáng sau chuỗi ngày dịch bệnh u ám. Đã có hàng chục đứa trẻ sinh ra trên chuyến tàu Thống Nhất và bà đỡ “bất đắc dĩ” là những nhân viên tận tâm, hết lòng vì hành khách.
Một ca trực đêm ở Trạm radar 625. Ảnh | Quang Tiến

Bám trụ nơi đầu sóng

Đến thăm các đảo của vùng biển Tây Nam cùng đoàn công tác của Quân chủng Hải quân, chúng tôi vô cùng cảm phục những người bám trụ ở vùng biển này để gìn giữ sự bình yên cho đất nước.
Vườn rau của các cô giáo trên đảo Bạch Long Vĩ đã hồi sinh sau bão.

Dành cả thanh xuân nơi đảo xa dạy trẻ

Ở đảo Thanh niên Bạch Long Vĩ, mỗi người dân đều toát lên khí chất kiên cường, mạnh mẽ, phẩm chất đặc trưng của những con người nơi đầu sóng ngọn gió. Thầy cô giáo, phụ huynh, học sinh - người trên đảo sống và đối đãi với nhau như người thân trong một gia đình lớn. Bởi thế, chẳng có gì lạ, hòn đảo xa xôi này đã trở thành ngôi nhà thứ hai của các thầy cô.