Mùa hoa nở muộn

Trời có ấm hơn. Những hạt mưa bụi lất phất bay, như chiếc sàng rây lớp bột mịn bám lên mái nhà, bờ hiên, khoảng sân và mọi thứ không được che chắn. Trên cành hoa hồng, hạt mưa đọng lại trên chiếc lá xanh nhỏ xíu, tụ thành giọt nước tròn đầy, trĩu nặng, uốn cong sợi gân lá rồi lặng lẽ rơi xuống lớp đất mềm ẩm bên dưới.
Minh họa: THU HÀ
Minh họa: THU HÀ

Bà Thảo giậm mạnh đôi ủng vào gờ đá giữa mảnh vườn và khoảng sân, từng mảng bùn bám chặt lập tức bong ra. Bà tựa chiếc cuốc vào góc tường rồi bước ra sân giếng, múc từng gáo nước đổ vào chiếc chậu nhôm méo mó và mòn vẹt. Từng vục nước gột rửa lớp bùn đất bám chặt trên tay chân.

Một sào hoa hồng năm nay đủ nước, hứa hẹn những bông hoa rực rỡ kịp dịp lễ sắp tới. Nụ hoa đã bắt đầu hé, những chiếc lá non vươn xanh đón lấy khí trời, rễ cây bám sâu vào lòng đất, miệt mài hút chất dinh dưỡng để dồn nuôi nụ lớn lên từng ngày. Nếu vụ hoa này bán được giá, bà sẽ có đủ tiền sang cát cho chồng và con trai.

Mới đó mà đã bảy năm trôi qua. Chồng và con trai bà ra đi cũng vào một ngày mưa bụi bay. Buổi chiều định mệnh ấy, mỗi khi nghĩ tới, tim bà lại nhói buốt.

Chiếc xe container ở góc cua khuất lao tới, hất mạnh vào tay lái chiếc xe máy mà chồng bà đang chở con trai. Chiếc xe loạng choạng rồi đổ xuống đường, còn đuôi chiếc container vẫn trườn đi, vô cảm như số phận đã an bài. Hai bố con bị những chiếc lốp đen sì nghiệt ngã nghiền qua. Chiếc xe chỉ khựng lại khi người tài xế cảm thấy có điều gì đó bất thường dưới bánh xe.

Trên chiếc xe máy bẹp nát, chiếc túi nhỏ vẫn còn lủng lẳng ở móc treo phía trước. Bên trong, hộp quà mầu đỏ nguyên vẹn, món quà mà hai bố con, chỉ mấy chục phút trước, vừa háo hức vào tiệm vàng mua, dự định tạo bất ngờ cho bà.

Cứ đến ngày này hằng năm, khi bao người mẹ, người vợ hạnh phúc đón nhận những món quà, những bông hoa tươi thắm từ chồng, từ con, thì nhà bà Thảo lại quạnh hiu trong làn khói hương nghi ngút. Hai tấm di ảnh thấp thoáng mờ ảo sau lớp khói trắng, rắc xuống nỗi buồn thăm thẳm. Bàn tay bà run run cắm từng que hương lên bát nhang của chồng, của con.

Từ ngày đó, gia đình bà chia đôi hai nửa âm dương cách biệt. Trên dương thế chỉ còn bà với thằng Thành, đứa bé bốn tuổi ngơ ngác trong ngày bố và anh mất, chẳng hiểu vì sao nhà mình lại đông người đến vậy. Nó được các bác mặc cho chiếc áo tang trắng, bảo đứng ở góc bàn thờ, chống gậy, cúi lạy từng người đến thắp hương. Nó không hiểu vì sao hôm ấy bố và anh không về chơi với nó như mọi khi.

Bà Thảo vào nhà, rót một cốc nước chè nóng từ ấm giành tích, thong thả uống, tranh thủ nghỉ mệt. Một lát sau, Thành đi học về. Nó chào mẹ, đặt chiếc cặp vào góc bàn học, cẩn thận treo bộ đồng phục và chiếc khăn quàng đỏ lên móc, rồi thay bộ quần áo ở nhà trước khi xuống bếp.

Nhà chỉ có hai mẹ con, nên Thành đong vừa đủ một lon gạo. Cắm xong nồi cơm, nó ngồi xuống nhặt rau muống phụ mẹ. Bữa cơm trưa đơn giản với đĩa rau muống luộc, quả trứng gà dầm trong bát nước mắm, và nồi cá chuối kho lại từ chiều hôm qua. Bà Thảo gắp miếng cá cho con, dịu dàng nhìn nó đưa bát lên, và cơm ăn ngon lành.

Năm nay, Thành học lớp 5 ở trường tiểu học thị trấn. Vì mồ côi cha và gia cảnh khó khăn, Thành được nhà trường miễn giảm học phí. Nó ham học, lại siêng năng, biết đỡ đần mẹ việc nhà.

Năm nay nhà có việc, bà Thảo trông mong vào vụ hoa bán được giá để lo liệu chuyện sang cát. Bà nhẩm tính, cũng phải mươi triệu, không thể ít hơn. Phải đủ tiền mời thầy cúng, mua tiểu quách, rồi cát, xi-măng để xây hai ngôi mộ tươm tất cho chồng và con trai trong phần mộ dòng họ. Chưa kể mươi mâm cơm mời các bác, các chú đến thắp hương, rồi tiền công thợ, tiền đồ lễ, mỗi khoản một ít, gom lại thành cả một số tiền lớn. Nhưng bà Thảo thấy yên tâm. Tiền dành dụm từ vụ hoa cúc, cộng với hoa hồng vụ này, chắc sẽ vừa đủ.

Chiều nay, Thành được nghỉ học nên cũng ra vườn phụ mẹ chăm hoa. Con nhà nông, từ bé nó đã quen cầm cuốc, quen dõi theo trời đất để đoán xem hoa có kịp nở đúng độ, có cho bông to, có rực rỡ như mẹ mong đợi hay không. Khu vườn của mẹ còn được Thành đưa vào bài văn tả cảnh. Bài viết sinh động, chi tiết đến mức cô giáo chủ nhiệm tấm tắc khen hay. Mà có gì khó đâu, công việc làm vườn ra sao, bông hoa cành lá thế nào, tất cả đã in sâu trong tâm trí nó, chỉ cần để ngòi bút tuôn theo dòng suy nghĩ.

Sáng nay, bà Thảo cắt nửa sào hoa mang ra chợ đầu mối bán. Bà dự định nếu bán chạy, chiều sẽ cắt nốt nửa sào còn lại để bán tiếp vào chiều nay và sáng mai. Năm ngoái, hoa hồng được giá. Bà hy vọng năm nay cũng vậy. Thế nhưng, ngay từ sáng sớm, hoa hồng từ các xe container, xe tải đông lạnh từ Đà Lạt và nhiều nơi khác đã đổ về chợ thị trấn. Hoa tràn ngập khắp nơi, nhưng người mua vẫn chỉ có chừng đó, không đông hơn năm ngoái là bao.

Gần trưa, số hoa bà mang ra chợ mới vơi đi được một góc. Bao nhiêu hy vọng khi cắt vườn đem bán, giờ thành bấy nhiêu thất vọng. Cuối buổi chợ, bà thu dọn hoa mang về, xe hoa vẫn còn hơn một nửa.

Ngày mai, trường Thành sẽ tổ chức liên hoan văn nghệ. Ngoài các tiết mục múa hát, chương trình còn có phần thi “Hái hoa dân chủ”. Mỗi lớp sẽ cử một học sinh xuất sắc lên hái hoa và trả lời câu hỏi được đánh số trong mỗi bông hoa.

Là học sinh giỏi văn của lớp, Thành được cô giáo chủ nhiệm đề cử. Cả lớp đồng ý ngay, vỗ tay tán thành. Trước khi trả lời câu hỏi, mỗi thí sinh sẽ có một bài giới thiệu ngắn về bản thân, tên tuổi và lớp mình đại diện. Bài hùng biện trong phần thi “Hái hoa dân chủ” sẽ chiếm một nửa tổng điểm của liên hoan văn nghệ mỗi lớp.

Trước ngày thi, Thành cùng cô giáo tập dượt các câu hỏi tình huống. Tiết mục văn nghệ của lớp cũng rất đặc sắc, được dàn dựng công phu với sự hỗ trợ của một cô biên đạo múa. Chỉ còn buổi diễn tập ghép nhạc toàn trường vào chiều nay nữa là tất cả đã sẵn sàng. Thầy cô và các bạn ai cũng háo hức mong chờ. Không khí trong trường rộn ràng, ai nấy đều vui vẻ, háo hức với ngày hội lớn. Ai cũng mong lớp mình sẽ đạt giải cao trong cuộc thi.

Hào hứng là vậy, nhưng khi về tới sân nhà, Thành chợt khựng lại. Mẹ đang ngồi lặng lẽ trên bậu cửa, ánh mắt buồn bã dõi ra khu vườn.

Giữa khoảng sân rộng, trên chiếc xe thồ, ba bó hoa lớn vẫn còn đó, số hoa sáng nay mang ra chợ mà chưa bán hết. Vụ hoa năm nay tuy đẹp, nhưng lại ế ẩm. Bà Thảo không thể lường trước được hoa từ khắp nơi lại đổ về nhiều đến thế. Đường sá thuận tiện, xe cộ tấp nập, người bán ngoài chợ hoa ngày càng cạnh tranh khốc liệt hơn. Người nông dân như bà, dồn bao công sức, chăm chút từng nụ hoa suốt mùa mưa nắng, nhưng khi đến ngày thu hoạch lại chỉ biết trông chờ vào sự may rủi của thị trường.

Mẹ buồn thì làm sao Thành có thể vui?

Buổi chiều tổng duyệt, đến lượt mình, Thành vẫn đứng lên trả lời câu hỏi, nhưng ánh mắt cứ chùng xuống, khuôn mặt buồn rười rượi. Khi bước xuống khỏi sân khấu, cô giáo chủ nhiệm không khỏi lo lắng. Cô đoán cậu học trò nhanh nhẹn, hoạt bát mọi khi chắc hẳn đang có chuyện buồn.

Cô nhẹ nhàng lại gần, hỏi nhỏ: “Hình như có chuyện gì làm em buồn phải không, Thành?”.

Thành ngoan ngoãn đáp: “Dạ… Ngày mai là mùng 8 tháng 3 rồi mà vườn hoa của mẹ em vẫn chưa bán hết, cô ạ…”.

Hoàn cảnh nhà Thành, cô hiểu rõ. Cô khẽ trầm ngâm một lúc, rồi đặt hai tay lên đôi vai nhỏ bé của cậu học trò, dịu dàng nói: “Em cứ yên tâm tập luyện cùng các bạn cho tiết mục ngày mai nhé. Cô sẽ có cách giúp hai mẹ con em”.

Nói rồi, cô quay người bước về phía phòng giám hiệu. Thành thấy cô trò chuyện với cô hiệu trưởng, nét mặt hai cô giáo như đang cùng bàn bạc điều gì đó.

Khi Thành về đến nhà sau buổi tổng duyệt, cậu ngạc nhiên khi nghe tiếng nói cười rộn ràng vang lên từ trong nhà. Là giọng của cô giáo chủ nhiệm, thầy tổng phụ trách và cả cô hiệu trưởng. Các thầy cô đã đến từ lúc nào mà cậu không hề hay biết.

Thành vội khoanh tay lễ phép chào các thầy cô rồi nhanh chóng vào thay quần áo. Từ trong buồng, cậu loáng thoáng nghe tiếng mẹ đang trò chuyện với các thầy cô ở bàn nước:

“Mẹ con cảm ơn các thầy giáo, cô giáo nhiều lắm! Cảm ơn nhà trường! Thầy cô đã thương yêu cháu Thành như con em trong nhà, giờ lại còn thương cả tôi... Ơn này, tôi không biết nói sao cho đủ...”.

Cô hiệu trưởng nhẹ nhàng đáp lời: “Chị đã vất vả rồi! Ngày mai trường cũng cần có hoa tươi cho buổi lễ. Thay vì mua chỗ khác thì mua hoa vườn nhà mình thôi. Mà hoa đẹp thế này, rất hợp với chương trình văn nghệ ngày mai!”.

Một lát sau, thêm vài ba thầy cô giáo nữa ở những trường trong khu vực cũng ghé qua nhà Thành. Tất cả xắn tay áo, ra vườn phụ giúp mẹ Thành cắt hoa. Chẳng mấy chốc, cả vườn hoa đã được thu hoạch xong, gom lại một góc sân, rồi được sắp xếp cẩn thận để chở về trường, ra thị trấn… Thì ra, cô hiệu trưởng đã đưa thông tin về vườn hoa nhà Thành lên Facebook cá nhân... Sáng hôm sau, trong khuôn viên sân trường rực rỡ cờ hoa, phía trên sân khấu trang hoàng những bông hồng đỏ thắm, bà Thảo đứng lặng lẽ ở một góc, chăm chú dõi theo con trai. Thành tự tin bước lên sân khấu, tự tin hùng biện trôi chảy.

Khi phần trình bày kết thúc, tiếng vỗ tay vang dội khắp sân trường. Trong giây phút ấy, bà Thảo mỉm cười, cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Không chỉ những bông hoa đang nở rộ trên sân khấu, mà một mùa hoa khác, mùa hoa tuyệt đẹp của sự sẻ chia, đã nở rộ trong lòng bà.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa VĂN HỌC

Xứ nước lên

Phải rời bỏ cái chốn này khi nước lên. Hồi đó, cứ nghĩ tới những cuộc đi là Khê buồn muốn khóc.

Minh họa: VĂN HỌC

Tro bụi ngược chiều

Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.

Minh họa: Nguyễn Minh

Trăng sau bão

Về đến Hoàng Phủ lúc giữa chiều, gió se sắt làm những tán cây nhuốm bùn kêu lào rào.

Minh họa của VĂN HỌC

Người đâu gặp gỡ làm chi...

Phương ngồi bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ánh nắng chiều dần tắt. Từ căn nhà nhỏ của cô có thể nhìn ra cánh đồng lúa chín vàng. Mùi thơm của đất trời, mùi lúa tràn về khoảng không gian tĩnh lặng, thanh bình.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Trên những dấu thu

Nhân đẩy cánh cổng sắt bước vào khoảng sân nhỏ. Ùa vào lòng anh là hương mộc ngọt ngào làm anh nhớ lại những năm tháng êm đềm.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Cơm đục

Những hạt cát mà anh đã lén trộn trong chén cơm năm đó, chắc bà già mù không nhớ đâu. Nội nói khi người hóa khói, nhẹ tênh một đời, không còn gì để nhớ thương hay oán giận. Cứ vậy mà tan.

Minh họa của Văn Học

Màu hoa tím trong mưa

Thành phố đã mưa suốt hai tuần không dứt. Những sợi tơ mảnh nối nhau tuôn xuống từ trời rồi hợp thành dòng chảy miên man qua từng con ngõ nhỏ. Hơi ẩm bám vào tường làm dãy nhà tập thể tróc vữa già thêm mấy chục năm. Âm thanh rả rích len vào giấc ngủ nghe buồn như tiếng khóc.

Bìa tập thơ "Hoa nắng".

Hương sắc và ánh sáng từ "Hoa nắng"

Vào dịp Kỷ niệm 100 năm Ngày Báo chí cách mạng Việt Nam, 80 năm Quốc khánh nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, NXB Hội Nhà văn chọn in tuyển tập thơ của nhà báo, nhà thơ Hồng Vinh, khẳng định sự đóng góp của ông trên lĩnh vực báo chí và văn học, tôn vinh một nhà báo cách mạng có ảnh hưởng xã hội xuyên suốt hai thế kỷ.

Minh họa của NGUYỄN MINH

Bình minh mang màu ký ức

Bình minh nhuộm vàng lòng chảo, nhuộm cánh đồng lúa chín và những dãy núi xa. Cánh đồng Mường Thanh, nơi tôi chiến đấu, ở lại và sống trọn đời người. Đời người ngắn hay dài, dòng Nậm Rốm hiểu rõ.

Minh họa: Nguyễn Minh

Qua mùa nước cạn

Nắng sồng sộc phả lên mặt người. Nóng bỏng rát lên từng thớ da. Đất nung lên chân, xuyên qua gót nứt nẻ, đi một bước đã thấy bưng bức.

Minh họa: Nguyễn Minh

Lời biển

Biển đón tôi bằng tiếng sóng dịu êm. Biển mênh mông bình yên đã dưỡng nuôi làng chài, để tôi và số ít trai gái có thể đi xa hơn.

Minh họa: Nguyễn Minh

Nài ngựa

Bây giờ khi đã lớn khôn, xa ký ức quê hương một quãng dài cả về thời gian và khoảng cách, nhưng mỗi lần nhìn cỗ xe ngựa đậu trong viện bảo tàng hay những khu du lịch sinh thái miệt vườn, là lòng tôi lại dâng lên cảm giác thân thương, thắm thiết.

Minh họa: Chu Văn

Vì một lời hứa nhỏ

Chỉ thiếu nửa điểm nữa thôi là tôi đã đạt điểm tuyệt đối ở cả ba môn thi đại học. Nhưng điều đó không khiến tôi bất ngờ.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giờ đẹp

Sáng nay, thời tiết bình thường, trời không nắng, chẳng mưa, chỉ hơi ưng ửng vàng, gió thổi nhẹ. Nghe nói, mấy ngày tới sẽ có đợt áp thấp.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Kho báu

Trong thung lũng khuất sâu, bị nuốt chửng bởi những đỉnh núi Đá Đen sừng sững, có một ngôi làng nhỏ mang tên Thanh Bình. Thế nhưng, mấy năm qua, những người dân nơi đây lại chưa bao giờ được hưởng trọn vẹn hai chữ ấy. Hạn hán kéo dài như một lời nguyền tàn độc bủa vây.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Miền chân sóng xôn xao

Chiều nhẹ. Nắng mỏng như tờ giấy. Sóng ập òa bình yên. Bọn trẻ rộn rã nói cười. Tất cả im lặng khi anh dõng dạc hướng dẫn bài vẽ sóng. Anh bảo bọn trẻ tả sóng, nhưng phải theo cách nghĩ của mình. Thương im lặng.

Minh họa: Nguyễn Minh

Những cái cây trong thành phố

Nhi ngồi làm việc cạnh một ô cửa bằng kính chẳng bao giờ mở. Cái chốt cửa bằng sắt hoen gỉ nằm im trong bức tường đầy hơi máy lạnh.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Phía trăng lên

Thức liên tục gắp thức ăn cho mẹ. Sự cố gắng của con trai cả khiến bà Mai thấy thương. Bà biết, con dâu chẳng ưa gì mình, còn Thức cố xóa nhòa khoảng cách mẹ chồng, nàng dâu.
Minh họa: DƯƠNG ĐÍNH

Mầm xanh ký ức

Xuồng vừa chạm bến thì tiếng đạn bất ngờ nổ rền như sấm xé tan màn đêm. Địch phục kích! Lửa lóe sáng giữa bóng tối, tiếng súng rát tai dội vang cả khúc sông. Nhóm người vội tản ra, người lao lên bờ, người len qua cầu khỉ, người lặn mình vào lùm cây tối sẫm.
Minh họa: Nguyễn Minh

Về may áo lụa

Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu. Anh hòa mình vào ánh trăng với ngàn ngạt hương dâu, như sợ nay mai vùng Ngàn Hương sẽ bị cày xới.
Minh họa: Nguyễn Minh

Mùa hoa đã cũ

Góc phố có cây lan hoàng dương. Mùa xuân, hoa rủ xuống từng chùm rực rỡ.
Minh họa: THU HÀ

Mùa rưng rức đỏ

Khi ông về đến thành phố đã là giữa đêm. Gió tháng ba hấp lên da thịt ông cái nóng còn sót lại của ngày.
Minh họa: Thu Hà

Ngang một bến sông

Nước dâng lên rờn rợn. Gió xốn xang như nỗi niềm của con sông gác mặt mình trong năm tháng. Lão Mậu đưa thuyền vào sát bờ, tắt máy. 
Lời ong bướm

Lời ong bướm

Chợ Hợp Thành một tháng bốn phiên. Sáng mai là phiên ngày hăm ba, còn một phiên ngày ba mươi nữa thôi là hết tháng giêng rồi.
Minh họa: Thu Hà

Một vùng nắng tỏa

Hoa mơ hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng.