Vì một lời hứa nhỏ

Chỉ thiếu nửa điểm nữa thôi là tôi đã đạt điểm tuyệt đối ở cả ba môn thi đại học. Nhưng điều đó không khiến tôi bất ngờ.

Minh họa: Chu Văn
Minh họa: Chu Văn

Suốt ba năm phổ thông, tôi cày cuốc như một con trâu trên cánh đồng dày đặc chữ nghĩa và công thức. Những đêm thức tới hai, ba giờ sáng, mắt díp lại, chỉ định sập xuống. Tay cầm bút run run vì lạnh, nhưng tôi vẫn gắng giải cho kỳ được bài toán khó. Mùa mưa năm cuối cấp dài lê thê, những con đường làng đất đỏ sũng nước. Tôi lội qua đồng, áo mưa mỏng dính chặt vào da, tái người vì rét mà miệng vẫn không ngừng nhẩm đi nhẩm lại những công thức hóa học lởn vởn trong đầu.

Có lần, vì quá mệt, tôi chỉ định ngả lưng chốc lát trước giờ học thêm môn vật lý. Ai ngờ lại ngủ quên đến tối mịt. Bỏ lỡ buổi học hôm ấy, tôi ngồi bó gối bên hiên nhà, tiếc ngẩn ngơ như thể vừa đánh rơi cả tương lai. Từ sau lần đó, tôi đặt hai đồng hồ báo thức, nhất định không để lỡ thêm một buổi học nào nữa.

Với một đứa học sinh nghèo ở làng quê, ước mơ của tôi giản dị lắm: chỉ cần đỗ đại học. Đỗ đại học là được ra Hà Nội, được sống tự lập, học lấy một cái nghề rồi bước vào đời, đi làm, kiếm tiền… thế là đủ.

Nhưng bác tôi thì nghĩ xa hơn.

“Cháu mà không đi du học thì phí cả cái đầu đấy,” bác nói, tay đặt nhẹ lên vai tôi, ánh mắt nghiêm trang như thể vừa trao cho tôi một sứ mệnh.

Du học. Hai từ ấy với tôi xa vời như bầu trời đầy sao trên cánh đồng quê đêm mùa hạ. Tôi từng nghe nói về nó, từng thấy trên mạng những gương học tốt nhận học bổng, có khi tới cả tỷ đồng, nhưng tôi chưa một lần dám nghĩ mình sẽ có thể với tới.

“Nhưng nhà mình làm gì có tiền?”. Tôi nói nhỏ, gần như thì thầm.

“Tiền thì tính sau. Cháu cứ học sao cho giỏi đã”, bác đáp, ánh mắt vẫn đầy kiên định.

Thế là bác và bố tôi xách một túi quà quê, chẳng có gì nhiều, chỉ vỏn vẹn hai chai nước mắm cốt, một cân mực khô, rồi khăn gói lên Hà Nội thăm thầy hiệu trưởng của trường đại học mà tôi vừa đỗ. Hóa ra, thầy là người cùng làng với bác, ngày xưa từng cắt cỏ, chăn trâu chung với nhau.

Khi họ về, gương mặt rạng rỡ như vừa trúng vé số.

“Anh cứ yên tâm. Tôi sẽ tạo điều kiện cho cháu nó đi du học trong năm đầu. Cháu chỉ cần học giỏi, học ngoại ngữ cho tốt là được”, thầy hiệu trưởng nói thế.

Lúc đó, tim tôi đập thình thịch. Thầy hiệu trưởng, người mà tôi chưa một lần gặp mặt, vừa thắp lên ngọn lửa đầu tiên trong hành trình dài phía trước của tôi.

Tôi lên Hà Nội nhập học với một niềm tin lớn lao, mạnh mẽ như con sóng vỗ bờ trong ngày gió về, vừa rạo rực, vừa dữ dội. Tôi tin chắc rằng chỉ cần học thật giỏi, thật chăm chỉ, cánh cửa du học sẽ tự khắc mở ra. Lời hứa của thầy hiệu trưởng như một ngọn hải đăng dẫn đường.

Năm nhất, tôi cắm đầu học. Môn toán đại cương, tôi học ráo riết. Môn tin học, tôi đăng ký thêm trung tâm bên ngoài, ngồi chung bàn với mấy anh dân công nghệ. Thư viện trở thành nhà. Căng-tin là trạm tiếp nhiên liệu. Còn căn gác trọ ban đêm là nơi tôi co mình dưới ánh đèn bàn vàng, vừa học, vừa mơ ngày được lên máy bay.

Rồi, tôi đụng phải một bức tường, cao như núi. Môn tiếng Anh.

Buổi học đầu tiên, tôi bước vào giảng đường, ngồi ở hàng ghế thứ hai. Cô giáo tóc xoăn nâu, nói tiếng Anh trôi chảy. Tôi cố lắng nghe, cố hiểu, nhưng chỉ sau mười phút, đầu tôi ong lên, như thể có đàn ong vỡ tổ trong óc.

“What does it mean?”. Cô hỏi tôi.

Cả lớp cười rúc rích. Tôi đờ người, chẳng hiểu gì.

Tôi học tiếng Pháp ở cấp ba. Nhưng vì học theo ban A, kết quả là… tôi chẳng biết tí ngoại ngữ nào cả. Không tiếng Pháp, không tiếng Anh. Chỉ có tiếng thở dài nặng nề sau mỗi giờ học.

Lớp tôi có vài bạn Campuchia nói tiếng Anh như gió. Một vài bạn Hà Nội thì trôi chảy. Còn tôi, như một cục đá nằm giữa lòng suối, trơn trượt và lạc lõng.

“Mày phải học lại từ đầu thôi”. Cậu bạn cùng phòng nói, vừa đưa tôi quyển giáo trình sơ cấp cũ.

Tôi cười méo xệch: “Đến từ đơn giản như “Hello” tao còn chưa phát âm nổi”.

Nhưng tôi biết, muốn bước tiếp, tôi phải vượt qua bức tường này. Tôi bắt đầu hành trình học tiếng Anh theo kiểu… con nhà nghèo. Trung tâm nào miễn phí, tôi đến. Lớp học nào giá rẻ, khuyến mãi mua một tặng một, tôi đăng ký. Buổi hội thảo nào ở Hội đồng Anh, Đại sứ quán, tôi đứng lặng im cả tiếng, chỉ để nghe người ta nói tiếng Anh.

Nhưng kỳ một trôi qua, vẫn không có cuộc gọi nào từ văn phòng khoa, từ phòng hợp tác quốc tế, hay từ thầy hiệu trưởng.

Một hôm, lớp bên cạnh reo hò ầm trời. Bạn Lâm, người cùng thi đại học điểm cao như tôi, được chọn đi du học Đông Âu theo chương trình hợp tác giữa hai chính phủ. Tôi nghe tin ấy khi đang gặm bánh mì ở căng-tin giảng đường. Miếng bánh nghẹn lại nơi cổ họng.

“Còn mình thì sao?”. Tôi lẩm bẩm. “Thầy đã hứa mà…”.

Nhưng chờ mãi, cũng chẳng có ai nhắc gì tới tôi. Không có lời mời, không có thông báo, không một dòng tin nhắn. Tôi chạy lên phòng đào tạo hỏi. Cô nhân viên xem hồ sơ, rồi lắc đầu: “Em chưa đủ điều kiện tiếng Anh”.

Tôi bước ra khỏi văn phòng, đứng giữa sân trường, gió quất mạnh. Cảm giác như cả bầu trời sụp xuống. Một lời hứa bị bỏ quên. Một giấc mơ vỡ vụn.

Tối ấy, tôi lặng lẽ lên sân thượng nhà trọ. Gió thổi hun hút. Thành phố xa xa sáng lấp lánh như một giấc mơ. Tôi nhìn từng dãy nhà cao tầng sáng đèn, tim nghẹn lại.

“Mình đã chờ. Đã tin. Mình đã nỗ lực. Thế mà…”. Tôi thì thầm, giọng lạc đi trong gió.

Nhưng tôi không bỏ cuộc. Tôi bắt đầu lại từ con số không. Không tiền, không nền tảng, không ai chỉ đường. Nhưng tôi có một thứ, đó là sự kiên trì.

Tôi đi dạy kèm ban đêm, dành dụm từng nghìn lẻ. Mỗi tối, dạy xong, tôi vội vã đạp xe ra quán internet đầu ngõ, nơi mỗi giờ chỉ có bốn nghìn. Tôi cặm cụi tra từ điển, nghe tiếng Anh trên trang BBC Learning English bằng chiếc tai nghe rè rè, tay chép như điên vào vở. Chị chủ quán thấy vậy, bảo:

“Cậu học chăm thật. Nếu định thi lấy chứng chỉ thì tối 11 giờ qua, chị cho ngồi thêm tiếng nữa, khỏi tính tiền”.

Tôi mừng đến suýt khóc. Giữa thành phố này, mỗi ân tình nhỏ cũng trở thành chiếc phao cứu sinh.

Đầu năm hai, tôi được một người bạn giới thiệu tới lớp tiếng Anh của thầy Tân, mở ở một ngõ nhỏ phố Khâm Thiên. Lớp học nằm trên tầng ba, mái tôn, nóng hầm hập. Mỗi buổi học, có hơn bốn chục sinh viên chen chúc nhau, đứa ngồi bệt, đứa ngồi ghế nhựa, tay vở, tay bút, tất cả chăm chú nghe thầy giảng bằng tất cả say mê.

Thầy Tân từng là sinh viên trường tôi, đỗ học bổng, từng du học tại Anh quốc. Thầy về nước, đi làm ở một cơ quan một thời gian rồi nghỉ, mở lớp dạy tiếng Anh cho sinh viên nghèo. Thầy còn là nhà văn, nhà thơ. Giọng thầy vừa truyền cảm, vừa ấm áp:

“Các em đừng sợ tiếng Anh. Nó chỉ là một cánh cửa. Cánh cửa ấy không phân biệt giàu nghèo, chỉ chờ ai đủ kiên nhẫn đứng gõ đủ lâu…”.

Tôi ngồi hàng đầu, ghi chép từng từ, từng mẫu câu. Thầy có cách giảng gần gũi, các bài giảng được cắt ra từ các tờ báo tiếng Anh và tiếng Việt. Thầy dạy từ vựng, dạy nói, rồi dịch xuôi và dịch ngược. Thầy còn lồng vào đó biết bao câu chuyện đời nhân văn, như thể thầy không chỉ dạy chúng tôi tiếng Anh mà còn dạy chúng tôi làm người. Mỗi tuần, tôi đều bắt bản thân nộp bài tập đúng hạn, đọc một đoạn văn, luyện nói một chủ đề.

“Em định thi IELTS à?”. Thầy hỏi một hôm.

“Vâng, em… em muốn đi du học. Nhưng… em chưa từng được học cơ bản như các bạn chuyên ngữ”.

Thầy cười. “Càng hay. Người chưa bị khuôn mẫu nhồi vào đầu, học tự nhiên sẽ nhớ lâu hơn. Miễn là em quyết tâm”.

Tôi mua một máy cassette cũ ở cửa hiệu cầm đồ. Mỗi đêm, tôi nghe “Listen and Repeat” đến nỗi bạn cùng phòng phát cáu.

Tôi luyện nói từng đoạn tiếng Anh trong nhà vệ sinh, ở phòng ăn, ngoài hành lang. Tôi dán từ vựng lên tường, lên bàn, lên cả cái gương soi mặt. Tôi biến phòng trọ thành thế giới riêng để chuẩn bị cho một trận chiến. Mỗi ngày là một lần luyện đọc, viết, nghe, nói, đều đặn như đánh răng. Tôi đã tự viết cả một đoạn luận văn, sai be bét, nhưng vẫn gửi cho thầy Tân chấm. Rồi tôi đăng ký thi một chương trình học bổng dành cho sinh viên.

Thầy hiệu trưởng vẫn không nhắc gì đến lời hứa năm xưa. Nhưng tôi không trách thầy. Bây giờ tôi dần hiểu ra, trong một ngôi trường có hơn mười nghìn sinh viên, ai nhớ nổi một lời hứa làm quà cho một người bạn cũ cùng quê?

Nhưng tôi vẫn nhớ. Và tôi vẫn tin.

Đêm trước ngày thi IELTS, tôi đứng trên sân thượng, nơi tôi đã từng rơi nước mắt vì hụt hẫng. Nay, tôi nhìn lên trời. Trăng tròn. Gió lạnh. Tôi nhắm mắt, thì thầm:

“Mình đã gõ cánh cửa này… đủ lâu rồi”.

Hai tháng sau, khi đang làm thêm ở tiệm sách cũ, điện thoại rung. Số lạ. Tôi nghe máy, giọng nữ nhẹ nhàng vang lên:

“Chào em. Chị gọi từ Hội đồng. Em là Sơn, sinh viên Trường Bách Khoa, đúng không? Em vừa đỗ học bổng... Chúc mừng em!”.

Tôi chết lặng. Tiếng ồn ào xung quanh mờ dần. Mắt tôi nhòe đi. Tôi đi ra sau kệ sách, tựa vào tường, úp mặt vào hai tay. Lần đầu tiên trong đời, tôi khóc vì hạnh phúc.

Cầm cuốn hộ chiếu và chiếc vé, tôi đứng giữa sân bay Nội Bài. Bố tôi đứng bên, vẫn bộ quần áo công nhân cũ bạc màu, mắt đỏ hoe nhưng giấu. Mẹ gói cho tôi mấy miếng mứt gừng, dúi vào tay: “Sang đó lạnh lắm. Gió Tây khác gió mình. Ăn cho ấm bụng”.

Tôi ôm bố mẹ, nghẹn ngào không nói nổi. Lên máy bay, tôi nhìn xuống thành phố đang dần thu nhỏ lại bên dưới. Và bỗng nhớ tới thầy hiệu trưởng. Tôi rút cuốn sổ nhỏ trong hành lý xách tay, viết dòng nhật ký:

“Thưa thầy, em đang đến nước Anh. Em không biết thầy còn nhớ lời hứa hôm đó không. Nhưng với em, lời ấy như một ngọn lửa thắp lên trong mùa đông giá lạnh. Cảm ơn thầy, vì một lời hứa nhỏ, đã dẫn em đến giấc mơ lớn”.

Bên ngoài cửa sổ, tôi thấy máy bay đang lướt trên mây trắng bồng bềnh, ánh mặt trời chói chang mở rộng muôn hướng.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa Nguyễn Minh

Điệu hò Cố Giang

Bấc trở ngọn đột ngột. Bảnh mắt sáng đã thấy gió se se lùa khắp đồng bưng. Lúa ngậm sữa, thơm phơn phớt cánh mũi. Bông oằn, trĩu cong lé đé mặt ruộng.

Minh họa VĂN HỌC

Xứ nước lên

Phải rời bỏ cái chốn này khi nước lên. Hồi đó, cứ nghĩ tới những cuộc đi là Khê buồn muốn khóc.

Minh họa: VĂN HỌC

Tro bụi ngược chiều

Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.

Minh họa: Nguyễn Minh

Trăng sau bão

Về đến Hoàng Phủ lúc giữa chiều, gió se sắt làm những tán cây nhuốm bùn kêu lào rào.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Trên những dấu thu

Nhân đẩy cánh cổng sắt bước vào khoảng sân nhỏ. Ùa vào lòng anh là hương mộc ngọt ngào làm anh nhớ lại những năm tháng êm đềm.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Cơm đục

Những hạt cát mà anh đã lén trộn trong chén cơm năm đó, chắc bà già mù không nhớ đâu. Nội nói khi người hóa khói, nhẹ tênh một đời, không còn gì để nhớ thương hay oán giận. Cứ vậy mà tan.

Minh họa của Văn Học

Màu hoa tím trong mưa

Thành phố đã mưa suốt hai tuần không dứt. Những sợi tơ mảnh nối nhau tuôn xuống từ trời rồi hợp thành dòng chảy miên man qua từng con ngõ nhỏ. Hơi ẩm bám vào tường làm dãy nhà tập thể tróc vữa già thêm mấy chục năm. Âm thanh rả rích len vào giấc ngủ nghe buồn như tiếng khóc.

Minh họa: Nguyễn Minh

Qua mùa nước cạn

Nắng sồng sộc phả lên mặt người. Nóng bỏng rát lên từng thớ da. Đất nung lên chân, xuyên qua gót nứt nẻ, đi một bước đã thấy bưng bức.

Minh họa: Nguyễn Minh

Lời biển

Biển đón tôi bằng tiếng sóng dịu êm. Biển mênh mông bình yên đã dưỡng nuôi làng chài, để tôi và số ít trai gái có thể đi xa hơn.

Minh họa: Nguyễn Minh

Nài ngựa

Bây giờ khi đã lớn khôn, xa ký ức quê hương một quãng dài cả về thời gian và khoảng cách, nhưng mỗi lần nhìn cỗ xe ngựa đậu trong viện bảo tàng hay những khu du lịch sinh thái miệt vườn, là lòng tôi lại dâng lên cảm giác thân thương, thắm thiết.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giờ đẹp

Sáng nay, thời tiết bình thường, trời không nắng, chẳng mưa, chỉ hơi ưng ửng vàng, gió thổi nhẹ. Nghe nói, mấy ngày tới sẽ có đợt áp thấp.

Minh họa: Nguyễn Minh

Những cái cây trong thành phố

Nhi ngồi làm việc cạnh một ô cửa bằng kính chẳng bao giờ mở. Cái chốt cửa bằng sắt hoen gỉ nằm im trong bức tường đầy hơi máy lạnh.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Phía trăng lên

Thức liên tục gắp thức ăn cho mẹ. Sự cố gắng của con trai cả khiến bà Mai thấy thương. Bà biết, con dâu chẳng ưa gì mình, còn Thức cố xóa nhòa khoảng cách mẹ chồng, nàng dâu.
Minh họa: DƯƠNG ĐÍNH

Mầm xanh ký ức

Xuồng vừa chạm bến thì tiếng đạn bất ngờ nổ rền như sấm xé tan màn đêm. Địch phục kích! Lửa lóe sáng giữa bóng tối, tiếng súng rát tai dội vang cả khúc sông. Nhóm người vội tản ra, người lao lên bờ, người len qua cầu khỉ, người lặn mình vào lùm cây tối sẫm.
Minh họa: Nguyễn Minh

Về may áo lụa

Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu. Anh hòa mình vào ánh trăng với ngàn ngạt hương dâu, như sợ nay mai vùng Ngàn Hương sẽ bị cày xới.
Minh họa: Nguyễn Minh

Mùa hoa đã cũ

Góc phố có cây lan hoàng dương. Mùa xuân, hoa rủ xuống từng chùm rực rỡ.
Minh họa: Thu Hà

Ngang một bến sông

Nước dâng lên rờn rợn. Gió xốn xang như nỗi niềm của con sông gác mặt mình trong năm tháng. Lão Mậu đưa thuyền vào sát bờ, tắt máy. 
Lời ong bướm

Lời ong bướm

Chợ Hợp Thành một tháng bốn phiên. Sáng mai là phiên ngày hăm ba, còn một phiên ngày ba mươi nữa thôi là hết tháng giêng rồi.
Minh họa: Thu Hà

Một vùng nắng tỏa

Hoa mơ hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng.
Minh họa: Lê Thu Hà

Rồi ấm lại sắc xuân

Chị nhẹ bước ra vườn. Buổi sớm, không khí trong lành, tưởng như hương thơm phảng phất của các loài hoa đang lẩn khuất đâu đây bỗng chợt bung tỏa trong làn gió xuân phe phất. Bên kia là khóm cúc tần vẫn đang vào độ bung tỏa búp non. Đằng xa là vài bông cải cúc cuối vụ. Còn xa xa kia là một thảm dài xanh mướt mát của cỏ, của vườn cây bên ngôi nhà gỗ nhỏ. 
Minh họa: Thu Hà

Người canh xuân

Nhìn vào vườn đào, bà thấy gì? Biết bao lần ông hỏi bà vợ câu ấy. Bà sẽ nhìn ra bãi sông thông thốc gió: Ơ hay, vườn đào, nhìn vào thì thấy đào chứ gì nữa!
Bầu trời trăng sáng

Bầu trời trăng sáng

Cô thắng xe lại, giữa ngã tư nhốn nháo. Đám đông bu đen, tiếng quát tháo vang trời. Đêm đổ vệt dài vàng hiu hắt từ ánh đèn cao áp.
Minh họa: Thu Hà

Đợi một mầm xuân

Đá chân chống xe máy, Xuân ôm một bó cây tua tủa vào nhà. Hùng đang ngồi gõ lộc cộc bên máy tính, ngạc nhiên nhìn vợ thả bó cây chẳng khác gì mớ củi với những nhánh khô gầy guộc lên bàn.
Minh họa Thu Hà

Ngoài kia sơn ca vẫn hót

Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.
Minh họa: Thu Hà

Ánh lửa nơi triền gió

Lúc Đông tỉnh dậy ở quán Gió thì đã không thấy con Lý bên cạnh. Toàn thân đau ê ẩm, rã rời. Đầu váng vất, chao đảo.
Mắt trong

Mắt trong

Chằng đụp xong các loại hoa vào chiếc xe đã mòn cả hai lốp, Thụy quay sang bảo chủ vườn: “Chiều nay về lấy chuyến nữa nhé”.
Minh họa: Thu Hà

Tóc giả

Tùng vuốt những sợi tóc mảnh trên tay, chúng nhắc anh nhớ về những ngọn cỏ xanh mượt. Chỉ cần nhắm mắt lại, mùi không khí ẩm mướt của sáng tinh sương đong đầy cánh mũi, kèm theo mùi cỏ tươi ngai ngái nồng.