NSƯT, ca sĩ Phương Thảo:

Giá trị của cuộc sống là làm nghề thật sự, tử tế

Cô ca sĩ xứ Nghệ Phương Thảo nói, chị luôn trân trọng cả những nỗi buồn trong cuộc đời, vì chính nỗi buồn ấy đã nuôi dưỡng cảm xúc làm nghề cho chị, để tiếng hát Phương Thảo, gần 20 năm qua, vẫn chạm tới trái tim khán giả.

Ca sĩ Phương Thảo trong MV Ru em nắm đất Truông Bồn.
Ca sĩ Phương Thảo trong MV Ru em nắm đất Truông Bồn.

Làm album để tri ân hương linh người đã khuất - Cả nước đang hướng tới kỷ niệm 70 năm Ngày Thương binh, liệt sĩ, có rất nhiều chương trình kỷ niệm lớn, nhưng rất ít những dự án cá nhân. Liệu đó có phải là lý do Phương Thảo lựa chọn ra mắt “Tri ân” vào thời điểm này? - “Tri ân” là sản phẩm dành tặng hương hồn những người con ưu tú của đất Việt, tôi đã nâng niu, trân quý từng khung hình, từng lời ca. Đây cũng là sản phẩm mà tôi tâm huyết nhất, là tấm lòng của tôi kính dâng lên Bác Hồ, Đại tướng Võ Nguyên Giáp, các liệt sĩ đã ngã xuống, các thương binh và những người mẹ. Vì vậy, Phạm Phương Thảo đã lấy tên album của mình rất giản dị, nhưng chứa đựng toàn bộ tinh thần, tình cảm trong hai chữ “Tri ân”.

- Chị khá kỳ công khi thực hiện album này, đi rất nhiều nơi để quay, mời tận ba đạo diễn để thực hiện. Điều gì khiến chị lăn lộn và vất vả như thế? - Đó là thái độ làm nghề nghiêm túc. Tôi làm bất cứ sản phẩm âm nhạc nào cũng kỳ công và cẩn thận. Nhiều người bảo tôi điên, nhưng điên một cách tỉnh táo, điên vì yêu và say nghề. Với “Tri ân”, tôi ấp ủ nó 5 năm trời và mất gần một năm để hoàn thiện. Các MV trong album được quay tại nhiều địa phương, dọc chiều dài đất nước, từ nam ra bắc.

Có quá nhiều kỷ niệm và quá nhiều cảm xúc khi tôi thực hiện album này. Có một kỷ niệm mà cả đoàn phim nhớ mãi, đó là khi thực hiện MV “Con xin ở lại nơi này” tại một nghĩa trang liệt sĩ tại Hà Tĩnh. Đoàn phim vừa đến nghĩa trang, bỗng có một bà cụ đi tới và bảo: “Chuẩn bị có một liệt sĩ được đưa về sau 43 năm thất lạc”. Và tôi đã có những thước phim vô cùng ý nghĩa, quý giá, khi hòa cùng dòng người đưa người lính ấy về với đất mẹ. Tôi đã hát bên nấm mộ thơm mùi đất mới và câu hát “Đi mô cũng nhớ về Hà Tĩnh...” chưa bao giờ ý nghĩa như vậy! - Có vẻ như Phương Thảo đang chọn con đường khó để đi, dấn thân và lao động. Nhiều người bảo chị dũng cảm khi năm nào cũng ra album, trong khi đang là thời của nghe nhạc online lên ngôi? - Có thể tôi thuộc thế hệ cũ nhưng tôi cũng là người bảo thủ, đã đau đáu, trăn trở với điều gì, tôi phải làm bằng được, dốc toàn bộ tiền bạc và tâm sức để làm. Để làm một sản phẩm nghiêm túc, phải lao động khổ nhọc, vất vả. Thời nay, làm album, không ai còn tính chuyện lãi lời, nhưng tôi vẫn muốn lưu giữ lại những khoảnh khắc trong cuộc đời để sau này nhìn lại thấy tuổi trẻ của mình như thế, và để thỏa cơn khát làm nghề.

Giữ cảm xúc để không trở thành cái máy hát - Say mê nghề, yêu nghề, nhưng Phương Thảo cũng năm lần bảy lượt định bỏ nghề đấy thôi? - Có những thời điểm trong cuộc đời thấy hoang mang, không biết mình sẽ đi về đâu. Tôi từng nghĩ là từ bỏ nhưng Thảo không biết phải làm cái gì, bắt đầu từ đâu. Ngày xưa, nhà nghèo, cơm không đủ ăn, nhưng tôi nhất quyết không đi hát phòng trà để kiếm tiền. Tôi đã thử thay đổi, nhưng có lẽ hát là nghiệp của mình rồi. Đến bây giờ thì yêu quá rồi, điên với nghề rồi, không thể bỏ nữa đâu.

- Vì nghề mang lại cho chị rất nhiều, danh vọng, sự nổi tiếng, tiền bạc? - Tôi nghĩ, cứ làm việc nghiêm túc đi, nghề sẽ không bạc đãi mình. Vì thế, tôi luôn tâm niệm mình phải làm điều gì đó để tri ân nghề. Người nghệ sĩ đừng tính toán nhiều việc mình làm có được ghi nhận hay không, cái được dành cho mình đầu tiên là được sống với đam mê công việc, sống với cảm xúc, với những gì mình đau đáu. Đó là điều quan trọng nhất. Nếu để chỉ ăn mặc thật đẹp và đi hát tiệc, con đường đó đơn giản, kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng nếu thế họ chỉ là cái máy hát mà thôi. Tôi nghĩ, một người làm nghệ thuật chưa hẳn đã là nghệ sĩ, một nghệ sĩ phải biết rõ mình làm nghệ thuật là làm gì. Tôi luôn cảm thấy kiêu hãnh vì hơn 20 năm mình đã sống và làm nghề thật sự. Chị nói đến danh vọng ư, tôi đã đi qua danh vọng và thấy danh vọng cũng bình thường thôi. Giá trị của cuộc sống đó là mình đã sống và làm nghề một cách tử tế và nhận được những sự tử tế của cuộc sống mang lại cho mình.

- 20 năm lăn lộn để có một tên tuổi, ngẫm lại, Phương Thảo có nghĩ là mình may mắn? - Tôi vẫn cảm ơn số phận vì được tổ nghiệp đãi. Ngày bé, tôi rất thích hát. Nhà không có đài, không có ti-vi, thỉnh thoảng sang nhà hàng xóm nghe và chép lại bài hát về nhà ngồi tập. Ngày đó, tôi không dám mơ mình trở thành ca sĩ, vì mơ ước đấy quá xa vời. Nhưng bây giờ tôi đã có tất cả. Tôi được sống và làm nghề đàng hoàng và được chơi với nghề, thỏa mãn với đam mê và cảm xúc của mình. Tôi luôn tâm niệm, mình phải làm việc để tri ân với nghề, không dám dùng hai chữ cống hiến vì nó quá lớn lao, nhưng đó thật sự là điều mà tôi muốn hướng tới. Sống đừng tham lam và tham vọng, mình sẽ có hạnh phúc.

- Rõ ràng thời nay, nhiều người làm nghệ thuật chưa hẳn đã là nghệ sĩ. Hai từ nghệ sĩ thiêng liêng lắm, bởi nó là sự sáng tạo, là tâm huyết. Có phải vì thế mà chị khá cẩn trọng khi nhắc đến hai chữ “cống hiến”? - Ngày xưa, thế hệ các cô, các chú lăn lộn vào chiến trường, hát cho bộ đội nghe, hát giữa lằn ranh sống và chết, họ mới xứng đáng với hai từ “cống hiến”. Còn nghệ sĩ thời nay lãi nhiều lắm, kể cả bản thân tôi. Đó là lý do tôi không quan tâm đến các giải thưởng, mà chỉ chăm chú làm nghề, nuôi dưỡng cảm xúc để hát với khán giả. - Tôi thì thấy bây giờ, ai cũng có thể làm ca sĩ, dòng nhạc chính thống cũng khá nhiều người theo đuổi, vì dễ kiếm tiền chăng? - Đúng là nhiều người trẻ cho rằng, làm ca sĩ là con đường dễ dàng để kiếm tiền. Nhưng nếu các em không biết nuôi dưỡng cảm xúc, không trân trọng giá trị giọng hát của mình, các em sẽ chỉ thành những cái máy hát mà thôi. Tuy nhiên, chúng ta cũng nên có cái nhìn công bằng với các bạn trẻ thời nay. Rất nhiều người giỏi, có giọng hát tốt. Chỉ tiếc là cuộc sống mưu sinh khiến các em vội đi hát khi giọng chưa chín. Tôi có nhiều học trò, các em ấy rất thông minh, tư duy âm nhạc văn minh. Có những điều tôi phải học ở các em. Đừng cho rằng, mình đi trước, thành danh trước là có quyền áp đặt, so sánh. Tôi nghĩ, chúng ta sẽ có một thế hệ làm nghề văn minh kế cận. Nghề này ai cũng tưởng có thanh có sắc sẽ thành công, nhưng thực tế không dễ dàng. Những cái tên còn lại với nghề sẽ chỉ rõ con đường đi cho họ, không có gì dễ dàng đâu. - Chị sống nồng nhiệt, yêu thương bạn bè, nhưng cuộc sống riêng không mấy bình yên. Hình như những trải nghiệm đó khiến chị hát đằm hơn, sâu sắc hơn? - Tôi đã đi qua những mất mát, đổ vỡ trong cuộc sống. Có lẽ tận cùng của sự mạnh mẽ, kiêu hãnh lại là sự yếu đuối. Có một điều sẽ làm tôi buồn, đó là tình cảm, nó lấy đi rất nhiều nguồn năng lượng của mình. Nhưng trong những nỗi đau, mất mát đó, tôi sẽ tìm thấy hạnh phúc của mình. Tôi rất sợ sống không có cảm xúc. Vì thế, tôi trân trọng cả những nỗi buồn trong cuộc đời, nó giữ cho tôi xúc cảm để làm nghề trọn vẹn hơn.

- Cảm ơn cuộc trò chuyện của chị.

Có thể bạn quan tâm

Không gian triển lãm Tôi là chúng ta.

Nhiều nghệ sĩ trẻ còn khá mơ hồ về ý thức sáng tạo

Cuối tháng 6 và đầu tháng 7 vừa qua, khoảng 300 sáng tác mỹ thuật nhiều loại hình, thuộc triển lãm của Câu lạc bộ Nghệ sĩ trẻ - Hội Mỹ thuật Việt Nam, Câu lạc bộ 42Painting và trưng bày bài tốt nghiệp của sinh viên Trường đại học Mỹ thuật Việt Nam đã cùng hiện diện ở Hà Nội, đem tới một không khí sáng tạo nghệ thuật của những người trẻ khắp cả nước.

NSND Ðàm Liên vai Liễu Nguyệt Tiêm trong vở Ðào Phi Phụng. Ảnh: TIẾN DŨNG

Khoảng trống để lại

Các thế hệ khán giả Việt Nam và cả đồng nghiệp đã tặng cho bà nhiều danh xưng “Nữ hoàng sân khấu tuồng”, “Bà chúa tuồng”… Suốt cuộc đời mình, NSND Ðàm Liên đã cống hiến trọn vẹn cho nghệ thuật tuồng, và tạo nên những dấu ấn không thể mờ phai. Sự ra đi của bà đã để lại một khoảng trống lớn cho nghệ thuật.

Nghệ thuật "mùa… trực tuyến"

Nghệ thuật "mùa… trực tuyến"

Trạng thái đóng băng đột ngột của ngành công nghiệp giải trí toàn cầu do đại dịch Covid-19, khi mọi nhà hát đều phải "cách ly", mọi nghệ sĩ và khán giả đều phải nghiêm chỉnh thực thi "giãn cách" là điều chưa có tiền lệ. Không thụ động khoanh tay ngồi chờ, những hoạt động biểu diễn trên các nền tảng trực tuyến đã được nhiều đơn vị nghệ thuật cùng giới nghệ sĩ tổ chức, như một cách thức ứng phó linh hoạt và thức thời.

Ðiều chỉnh để tôn vinh xứng đáng

Ngay trong phát biểu tại lễ trao tặng danh hiệu Nghệ sĩ Nhân dân (NSND), Nghệ sĩ Ưu tú (NSƯT) năm 2019, Thủ tướng Chính phủ Nguyễn Xuân Phúc đã nhấn mạnh, trước yêu cầu và bối cảnh giai đoạn phát triển mới, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch (VHTTDL) tiếp tục rà soát các quy định pháp luật có liên quan về xét tặng đối với hai danh hiệu NSND, NSƯT; sớm nghiên cứu, đề xuất, trình sửa đổi, bổ sung Nghị định số 89/2014/NÐ-CP của Chính phủ theo hướng phù hợp với thực tiễn.

Tôi vẫn đang trên hành trình leo núi

Tôi vẫn đang trên hành trình leo núi

Ðã 20 năm lăn lộn với cải lương, có những lúc mệt mỏi vì gánh nặng cơm áo, nhưng nghệ sĩ Quang Khải (ảnh nhỏ) chưa bao giờ từ bỏ tình yêu của mình. Người con xứ Nghệ có giọng ca ngọt và ấm ấy đã nhận được những thành quả xứng đáng khi anh được phong tặng danh hiệu Nghệ sĩ Ưu tú (NSƯT) vào dịp Quốc khánh 2-9 này.

Thiếu tiêu chuẩn định lượng, nhưng NSƯT Trần Hạnh vẫn được Sở VH và TT Hà Nội đề nghị xét tặng danh hiệu NSND.

Thước đo cho sự tôn vinh

Mặc dù mới ở vòng cơ sở nhưng danh sách đề nghị xét tặng danh hiệu NSND, NSƯT được một số hội đồng trình cấp trên đã bắt đầu khuấy lên những tranh cãi trái chiều từ dư luận.

“Tôi mê dàn nhạc giao hưởng và cảm thấy mình được thăng hoa nhất khi hát với dàn nhạc”.

Nghệ thuật không phải­ là cuộc dạo chơi

Có lẽ vì cầu toàn và chỉn chu, nên hơn 20 năm ca hát, lần đầu tiên, Đăng Dương mới có một liveshow riêng của mình- “Mặt trời của tôi”. Đăng Dương nói, làm nghệ thuật cần sự nghiêm túc và chỉn chu, nó không thể là một cuộc dạo chơi, bởi anh quan niệm, nghệ thuật khắc nghiệt hơn những ngành nghề khác vì nó chỉ cần tinh hoa.

Thế hệ trẻ vẫn rất yêu Sử Việt. Chỉ cần khơi gợi được tình yêu ấy đúng cách. (Ảnh do nhân vật cung cấp)

Giới trẻ không có lỗi khi thờ ơ với lịch sử

Kể từ khi công bố thông tin, Sử Việt - 12 khúc tráng ca của tác giả Dũng Phan đã tạo nên một “cơn chấn động” trong cộng đồng những người yêu lịch sử nói riêng và thị trường xuất bản nói chung. 5.000 bản in đã được bán hết trên các hệ thống thương mại điện tử từ trước khi sách chính thức phát hành; đặc biệt phiên bản bìa cứng giới hạn (1.000 cuốn) đã được bán hết chỉ sau bốn giờ mở bán.

Niềm tin vào những hướng đi

Niềm tin vào những hướng đi

2017 được dự báo sẽ tiếp nối nhịp đi hứng khởi của 2016, và sẽ chứng kiến nhiều sáng tạo nghệ thuật ấn tượng. Hãy cùng lắng nghe những chia sẻ về dự định của một số nghệ sĩ trong năm mới.

Ô-pê-raViệt Nam đang thiếu cung chứ không thiếu cầu

Ô-pê-raViệt Nam đang thiếu cung chứ không thiếu cầu

Nghệ thuật cổ điển Việt Nam vừa đón nhận một niềm vui bất ngờ, khi thí sinh Ninh Đức Hoàng Long đã vượt qua 150 thí sinh đến từ các nước như U-crai-na, Anh, Ru-ma-ni, Xlô-va-ki-a, Trung Quốc… để giành giải nhất tại cuộc thi Ô-pê-ra (opera) lớn nhất Hung-ga-ri tổ chức ba năm một lần mang tên: Cuộc thi Thanh nhạc Cổ điển quốc tế lần thứ IX Simandy Jozsef (IX SimandyJozsef International singing competition). Ninh Đức Hoàng Long chia sẻ với chúng tôi về niềm đam mê, sự khổ luyện và câu chuyện “thành công không tự đến”.

Mùa yêu thương

Mùa yêu thương

Hòa cùng tiết thu trong mát, những chương trình nghệ thuật – giải trí tuần này cũng nổi bật với đề tài tình yêu, sôi nổi và trẻ trung.

Một thoáng Chiêu Quân (Tại đám rước hội đền Đô, Bắc Ninh - 1993).

Miên man với “Ký ức làng”

Nhắc tới nhiếp ảnh gia Hữu Bảo, người ta lại nhớ tới một người đàn ông có chất giọng trầm ấm, am hiểu và khá khiêm tốn. Bắt đầu cầm máy ảnh từ những năm 73, Hữu Bảo như một người “đứng ngoài” ảnh kể chuyện. Với anh, nhiếp ảnh là phương tiện để ghi lại những khoảnh khắc sống động của cuộc sống đang diễn ra. Hình ảnh làng quê Việt Nam trong các bức ảnh của Hữu Bảo rất gần gũi thân thương, giản dị nhưng tinh tế, đau đáu nhưng ấm áp hồn hậu.

Nghệ sĩ Trung Hiếu vào vai Lý Thường Kiệt trong vở Tình sử ngàn năm.

Có lẽ, tôi quá nhiều đam mê...

NSƯT Trung Hiếu là một trong ba nghệ sĩ trẻ được phong tặng danh hiệu NSND lần này khiến bạn nghề đều tâm phục khẩu phục. Hơn 20 năm qua, từ một "hạt giống đỏ" của sân khấu cho đến khi trở thành gương mặt được yêu mến của cả sàn diễn và màn ảnh nhỏ, anh đã hết lòng tận hiến cho nghệ thuật. Anh dành cho Nhân Dân cuối tuần một cuộc trò chuyện thú vị về chuyện nghề, chuyện đời.

Sân khấu Việt Nam hiện đại đã mất đi một cây đại thu.

NSND Đình Quang, người đã về bên kia núi...

Vừa mới đây, trung tuần tháng sáu, Chủ tịch Hội nghệ sĩ Sân khấu Việt Nam NSND Lê Tiến Thọ chủ trì cuộc tọa đàm về "Vấn đề tự do sáng tạo trong lĩnh vực sân khấu-thực trạng và giải pháp", mời hàng trăm vị khách trong giới sân khấu tham dự. GS, TS, đạo diễn, NSND Đình Quang, sau thời gian lâm bệnh nặng vẫn cố gắng tham dự. Dáng vẻ nhanh nhẹn, tươi cười, đầy phong độ của người lắm công nhiều việc như những ngày còn tráng niên, sẵn sàng đối thoại về vấn đề "tự do sáng tạo sân khấu" của cuộc tọa đàm, ông đã phát biểu chính kiến của mình theo cách ông thường quen: không đọc văn bản, chỉ nói vo, mà ý kiến rất khúc triết mạch lạc, đặt vấn đề rất đúng và rất trúng với yêu cầu cuộc tọa đàm

Tiếng sáo Ly Hương

Tiếng sáo Ly Hương

Một trong những "ấn tượng đẹp" của âm nhạc Việt Nam năm 2013 là sự kiện nữ sinh viên trẻ Nguyễn Ly Hương của Học viện Âm nhạc quốc gia Việt Nam đã giành giải nhất đầu tiên cho nước nhà trên đấu trường âm nhạc quốc tế ở bộ môn sáo Flute.

Những xúc cảm lắng đọng, nồng nàn

Những xúc cảm lắng đọng, nồng nàn

Từng đoạt hàng chục giải thưởng lớn nhỏ từ khi còn là cậu bé con, nhưng NSND Lê Trọng Nghĩa lại đi theo nghiệp giảng dạy tại ÐH Bách Khoa, rồi bất ngờ "bẻ lái" sang con đường ca hát. Sau gần chục năm đứng trên sân khấu, ông mới bắt đầu đi học Nhạc viện ở tuổi 35. Và giờ đây, ở tuổi 68, ông mới có album đầu tay của mình mang tên Tình yêu Hà Nội, dù trước đây, tiếng hát của ông đều đặn vang lên trên sóng phát thanh.
Nghệ sĩ "lang thang" và nhạc dân gian đương đại

Nghệ sĩ "lang thang" và nhạc dân gian đương đại

Trong góc quán cà-phê, Nguyễn Tuấn mơ màng gảy đàn rồi cất lên những tiếng hát rút ruột từ cuộc đời của một gã trai phiêu bạt, đó là những ca khúc Tiếng gáy thời gian, Bồ câu hạt thóc, Chổi xuân... Thứ âm nhạc chân thành, lời lẽ dung dị ôm chứa nỗi niềm từ những tháng ngày sống trong trại tị nạn ở Hồng Công (Trung Quốc), bươn chải buôn bán nơi đất Cảng, rồi tới TP Hồ Chí Minh viết nhạc phim và bây giờ quay ra Hà Nội.

"Thương hiệu" đạo diễn của sân khấu

Một gương mặt dễ nhớ, một vóc dáng chắc đậm cùng bản tính thâm trầm... người chưa từng tiếp xúc với ông thường khá ngại ngần. Vốn trực tính, không ngại nói thẳng nhưng với cách nói thể hiện được sự hóm hỉnh, thông minh nên những nhận xét thẳng thắn của ông khiến người ta không thể giận ông lâu được. Ðã ở tuổi hơn sáu mươi nhưng ông vẫn rất phong độ, sung sức với nghề khi đã tạo dựng được cho mình một "thương hiệu" nghệ thuật rất ổn định trong làng sân khấu. Ông là NSND Trần Ngọc Giàu.
Ðưa nghệ thuật gần gũi với đời sống

Ðưa nghệ thuật gần gũi với đời sống

Ðưa hình ảnh những người bị nhiễm HIV lên sân khấu; khai thác đề tài giới tính; giúp những chị em bị bạo lực gia đình trở thành những diễn viên thực thụ diễn về chính cuộc đời của mình... một loạt những chương trình nghệ thuật do tác giả kiêm đạo diễn trẻ Bùi Như Lai dàn dựng ở Ðoàn kịch hình thể của Nhà hát Tuổi Trẻ thật sự đã tạo những dấu ấn riêng đối với công chúng.
Một nét sơn mài độc đáo

Một nét sơn mài độc đáo

Trong xu hướng phát triển và hội nhập của nền Mỹ thuật Việt Nam, nhiều họa sĩ bị cuốn theo trào lưu hiện đại, nhưng có một người vẫn miệt mài theo đuổi dòng tranh sơn mài, để rồi ghi dấu ấn với phong cách riêng, một cá tính lạ và độc đáo, đó là họa sĩ Văn Chiến.

Người đóng nhiều"vai"

Ở thời buổi"người khôn, của khó, trong đó có chèo", người phụ nữ tài đảm này khiến không ít bạn nghề phải nể phục. Tài năng là thế. Nói được, làm được, và lại khiêm nhường, biết sẻ chia, lắng nghe và cảm thông, NSƯT Thúy Mùi đã gặt hái nhiều thành công, không chỉ trên sàn diễn.

Thao thức cùng sen

Có một họa sĩ đã dồn hết tài năng và tâm huyết của mình để tái hiện vẻ đẹp của hoa sen và vẽ cả nghìn bức tranh về loài hoa này. Xuân Nhâm Thìn, họa sĩ Nguyễn Phan Hoà lần thứ hai giới thiệu cùng những người yêu hội họa những bức vẽ hoa sen tâm huyết của ông như một món quà Xuân đầy ý nghĩa dành tặng những người yêu hoa sen và yêu Hà Nội...

"Kịch bản đương đại" về người nông dân

1.000 bản khắc gỗ chân dung người nông dân cùng chùm 10 bức tranh khắc gỗ mầu với kỹ thuật khắc phá bản, lấy nhân vật chú Tễu để thể hiện nhiều suy ngẫm. Ðó là triển lãm Kịch bản đương đại - triển lãm cá nhân đầu tiên của họa sĩ đồ họa Phạm Khắc Quang.

Phía sau những giải thưởng

Từng được tặng thưởng khoảng 40 giải thưởng nhiếp ảnh trong nước và quốc tế, tại nhiều cuộc thi ảnh chuyên nghiệp của Mỹ, Anh, Pháp... Trần Việt Văn cho rằng, điều quan trọng là giải thưởng đó có thật sự giá trị hay không.

Hồng thắm vẫn tỏa hương...

Vũ điệu trên mặt trống, Triệu triệu bông hồng thắm, Lá đã rực vàng... những ca khúc bất hủ làm nên danh giá cho nhiều ca sĩ ngôi sao và gắn liền với danh tiếng một nhạc sĩ Xô-viết: Rai-môn Pau-lơ...

Ðắm mình trong những làn điệu dân ca

Giải Sao Mai 2011 đánh dấu một bước ngoặt quan trọng trong sự nghiệp nghệ thuật đối với giọng ca trẻ Lương Nguyệt Anh. Cô gái với chất giọng thấm đẫm chất trữ tình của miền quê Kinh Bắc này đang được chờ đợi sẽ đem đến những ấn tượng nghệ thuật mới.
Các tác phẩm văn học Hàn Quốc có mặt tại Việt Nam.

Khi văn học được coi trọng

Giáo sư Joo-Youn Kim, Viện trưởng Viện dịch thuật Văn học Hàn Quốc tâm sự: "Tôi luôn thấy xúc động mỗi khi được trực tiếp trao giải thưởng về sự cảm nhận từ các tác phẩm văn học của đất nước tôi cho người đọc thuộc nhiều lứa tuổi, nhiều quốc gia. Với tôi, văn học luôn là chiếc cầu nối giữa những con người có ngôn ngữ khác biệt, mang lại sự thấu hiểu giữa các dân tộc, các quốc gia. Khi văn học thấm sâu vào tâm hồn, con người sẽ nhích lại gần nhau hơn"...