Từ trước Noel, tuyết đã rơi trắng những đỉnh núi. Nhiệt độ vẫn xuống thấp nên tuyết cứ ở mãi đấy, không thể tan nổi, cho đến tận tết. Vì thế mà khách lên Sa Pa rất đông. Dòng xe nối nhau từ từ trôi ngược đèo Hoàng Liên.
Buổi sáng khi đang ở nơi xa, tôi bỗng nhận được một tin nhắn. Thoạt nhiên, tôi định xóa vì tin được gửi từ số điện thoại lạ, bây giờ tin nhắn rác đầy rẫy ra, khéo lại bị lừa. Nhưng rồi đập vào mắt dòng chữ khiến tôi không thể hững hờ.
1. Giữa cái bàn đá rộng chừng ba mét, dài bảy mét, là một sa bàn biển. Thấy rõ hình ảnh và ghi chú nơi con tàu Titanic bị chìm nằm sâu dưới đáy biển ở độ sâu 3.800 mét. Xác tàu nằm ngẩn ngơ dưới đáy biển, cũ nát và cô độc. Một dấu hỏi chấm được đánh dấu ở khoảng sâu 2.000 mét, có nghĩa tàu thám hiểm Titan Xám đến khoảng ấy đã mất tích, không còn liên lạc với tàu mẹ.
Tôi chờ chuyến xe cuối ngày để về thành phố. Tháng mười một, trời mưa như khát, hành khách bất tiện trong việc đón xe, nhà xe cũng không mặn mà gì đến hành khách.
Ở cái tuổi sắp về hưu bỗng dưng tính nết suy nghĩ của Nhuận thay đổi khác thường. Chẳng biết khi nào, anh trở nên bảo thủ đến mức ích kỷ, độc đoán tới mức bản thân cũng không chấp nhận được, nhưng ở khía cạnh nào đó anh lại coi trọng tình cảm hơn cả mọi tính toán logic và lý lẽ thông thường. Hay như ngọn nến sắp tắt, con người ta phải sáng lên một lần với giấc mơ bừng sáng, thức tỉnh?
Bà nhớ vé tàu được gửi tới một xế trưa tháng Bảy, giữa hai cơn giông khô làm đổ tháo lá trong vườn, ổ chim rơi ngay giữa sân, một con dơi quờ quạng bay lạc vào nhà chính. Tay bưu tá giắt phong thư lên khe rào, cố định nó bằng cách nhồi một nhánh trang leo chẳng may rũ xuống gần đó. Hành động thô lỗ nọ làm rụng vài chùm bông đang độ.
Tôi nói với T, em nhất định phải rời khỏi thị trấn vùng cao quạnh hiu này. Nỗi cô đơn đang gặm nhấm trái tim em, khiến em mòn mỏi nhớ thành phố phồn hoa, lấp lánh. T vẫn im lặng. Chúng tôi đứng bên hiên ký túc xá, nhìn màn mưa mịt mùng vây kín, nhấn chìm cả thị trấn trong một thứ sắc bạc hoang miên. Ngỡ đặt chân vào mưa là chìm lút trong khoảng không gian mơ hồ ảo giác.
Cuối tuần tôi hay đưa con ra khỏi thành phố. Đi dọc theo triền đê, xuôi về phía Hưng Yên. Không xa lắm, chỉ tầm hơn chục kilomet thôi thì đã sang hẳn một không gian khác. Những vườn cây ăn quả, rau, những thửa ruộng đầy hoa và cây cảnh, những nếp nhà thấp và ngõ xóm chằng chịt, ngay cả khúc sông cũng khác. Thật lạ là vẫn dòng sông chảy bên ngoài đê ấy, về đến đây nó như thể có ngay một diện mạo mới, khoáng đạt hơn, tự do hơn, reo vui hơn...
Tôi sưu tầm được vài tấm ảnh mầu chụp Hà Nội đầu những năm 80. Và nao người thấy bức ảnh chụp phố Quán Thánh, đoạn vườn hoa Hàng Đậu ấy. Làm tôi nhớ nhất không phải cái toa tàu điện kia, không phải những con người kia, mà là ngôi nhà phía sau, bưu điện Quán Thánh. Đấy là chỗ tôi mỗi sáng chạy ra lấy Báo Nhân Dân tiêu chuẩn của bà. Đấy là nơi tôi bắt đầu biết vẻ đẹp của những con tem, bưu thiếp.
Giữa cái rét run đầu tháng Chạp, dân buôn cây cảnh vẫn đi lùng sục khắp vùng tìm mai vàng. Cái giống cây cho hoa Tết ấy chưa bao giờ mất giá, nhưng phải thực sự sốt giá là từ đầu năm ngoái, khi một ông lãnh đạo ở một tỉnh miền trung phát động phong trào mỗi công sở, mỗi nhà dân nên trồng một cây mai trước ngõ. Ý tưởng hay và nó khiến giá mai cao gấp đôi, gấp ba, thậm chí những cây mai tòa lâu năm có giá đến bạc tỷ. Thợ nề thợ mộc, tài xế xe ôm nhiều anh bỗng dưng nghỉ nghề để đi buôn mai.
Tôi ở tầng ba, căn nhà bên này đường. Phía bên kia đường là căn phòng nhỏ như chiếc hộp, nằm trước một trụ sở khá khang trang. Lão ở trong đó. Do yêu cầu công việc nên lão hiếm khi ngủ trưa, lão bảo vệ cho trụ sở này. Trưa, lão thường nhìn ra đường. Chẳng biết để làm gì, có thể tranh thủ thời gian xem là nhàn rỗi nhưng chẳng thể đi đâu. Hai tay lão chắp ra sau và lão đứng rất lâu. Lão chẳng bao giờ thấy tôi, lão chẳng biết gì về tôi. Còn tôi, gần như tường tận về lão. Tôi thường nhìn nhành phong lan bám vào khúc gỗ treo ở cây lộc vừng. Đó là thứ tôi thích.
Ngày xưa người làng kể rằng đồi Bạch Đàn sau núi có đứa con gái khỏa thân đi dưới trăng đêm lạnh, vừa đi vừa xoay tròn mãi rồi lẩn vào trong những bông dẻ. Đàn ông làng gặp sẽ bị quỷ dẫn đi thâu đêm sáng về bơ phờ như người mất hồn chỉ nói rằng “đẹp lắm”.
Bấy giờ tôi còn trẻ lắm, mới chỉ ngoài hai mươi. Quả là bây giờ tôi có thể nhớ rất nhiều thứ xảy ra chung quanh nhưng lại không nhớ khi hai mươi mấy tôi đã nghĩ gì về cuộc đời. Có lẽ là chẳng nghĩ gì mấy. Đời còn quá dài mà. Người ta sẽ chẳng phải bận tâm gì quá khứ, hiện tại và cả tương lai khi thời gian còn tràn trề phía trước.
Bọn tôi lang thang trong khu rừng yên tĩnh đầy những cây thông to dưới chân một ngọn núi. Bống đi trước. Cái áo đỏ như một cánh bướm của nó phấp phới trên lối mòn. Tôi đi giữa. Nhi cầm máy ảnh đi sau cùng. Mùi nhựa thông bị đốt cháy đâu đó rất thơm. Và những bông hoa li ti đang bắt đầu cụp cánh vào lúc cuối ngày...
Điện thoại Lệ đã cũ, cấu hình thấp, hai đứa con nhỏ giành nhau xem YouTube rơi lạch cạch dưới đất suốt ngày. Hàng chục nhóm chát tin nhắn luôn đầy ứ hự trong zalo, facebook nhiều khi máy "đơ" không mở nổi ra xem. Đã vậy chị Yên còn lập riêng một nhóm chát đặt tên "chị em cây khế" rồi nhập Lệ với Hoài vào.
Lâu tôi mới về. Tôi thường cảm thấy tôi giống tôi nhất khi về miền núi. Cái miền núi mà muốn nhìn trời nhất định phải ngửa mặt lên, kể cả chân trời. Vì chân trời cũng nằm trên đỉnh những ngọn núi.
Lâu lâu má vẫn về thăm. Có lúc bà ngồi trước đầu bàn viết, vuốt mái tóc vừa len lén vài sợi bạc của đứa con trai rồi cằn nhằn, "viết khác người ta và sống cho giống người một chút đi Tài".