Lên núi săn chuột lang

Được theo chân người vùng cao lên núi bắt chuột lang, là một trải nghiệm thú vị.

Đi tìm chỗ đặt bẫy chuột lang.
Đi tìm chỗ đặt bẫy chuột lang.

Vừa trờ xe vào đến khoảng sân gạch, còn chưa kịp tắt khóa điện, tôi đã nghe thấy tiếng ông Hà Văn Nênh cười ha hả vọng ra từ ô cửa sổ nhà sàn: “Hay quá, không hẹn mà gặp. Nhanh nhanh lên đây uống chén trà tán ma, rồi tôi dẫn lên núi chơi nào. Sẽ có món đồ rừng hết sức đặc biệt mời anh đấy”.

Ông Hà Văn Nênh là người tôi quen biết từ lâu, mỗi lần có dịp đi qua thị trấn Cành Nàng (huyện Bá Thước, Thanh Hóa) thường ghé vào thăm hỏi. Ông vốn là cán bộ huyện về hưu, dựng ngôi nhà sàn nhỏ bên bờ sông Mã sống cùng vợ chồng người con gái út, an hưởng những ngày nhàn. 

Dáng người cao gầy, giọng nói sang sảng, ngoài 70 tuổi rồi nhưng ông Nênh vẫn rất rắn rỏi, nhanh nhẹn. Mỗi khi ông cất công lên rừng hay xuống sông, bữa cơm gia đình thường có thêm những món cải thiện lạ mắt, ngon miệng. Bữa nay, đúng dịp được theo chân ông Nênh lên núi bắt chuột lang, tôi không thể bỏ lỡ rồi.

Đứa cháu trai nhìn ông vừa cài dao nắp vừa xỏ dép rọ, hấp háy mắt với tôi: “Ông leo núi khỏe lắm đấy, chú cẩn thận kẻo bị bỏ lại sau”. Mấy phút sau chúng tôi đã có mặt ở bìa rừng, vì phố núi nên rừng nằm rất gần khu dân cư. Chúng tôi dựng xe máy bên lùm cây, chẳng buồn rút chìa khóa, cùng ngược theo con suối cạn vào rừng. 

Ông Nênh bảo: “Khu vực núi này gần đây có nhiều chuột lang về. Hôm lên thăm nương, thấy chúng cắn mấy gốc sắn, khoét cả ổi dại nên tôi để ý rồi. Chịu khó leo theo tôi một lúc nữa thì sẽ đến chỗ hôm qua tôi đặt bẫy. Thử xem, hôm nay chúng ta thu hoạch thế nào?”. Rồi ông nhanh nhẹn rẽ lối, phát các cành cây lòa xòa, hăm hở mở đường. Tôi theo sau ông, tay bám vào các gốc cây, dẫm chân lên những tảng đá xù xì rêu mốc, thở hi hóp nhưng quyết không để bị bỏ quá xa sau lưng áo của ông Nênh.

Người Thái vốn thành thạo việc thu lượm những sản vật của thiên nhiên ban tặng. Cuộc sống nhờ vào núi rừng, nên việc săn bắn, thu hái lâm sản sao cho đúng rất được bà con coi trọng, từ hàng trăm năm trước đã đưa vào các hương ước, luật tục của bản mường. Sản vật dồi dào, cộng thêm kinh nghiệm chế biến được truyền qua nhiều đời, ẩm thực của người Thái luôn được đánh giá là nét văn hóa độc đáo và hấp dẫn.

Thịt chuột lang là một món ăn thú vị của người Thái. Đó là loài chuột có kích thước nhỉnh hơn con chuột nhà một chút, lông ở lưng mầu vàng nhạt, lông ở bụng mầu trắng, thường sống trên các núi đá, nên còn gọi là chuột đá. Giống chuột này chủ yếu ăn hoa quả, mầm cây, lại leo trèo chạy nhảy trên các vách đá, thân cây nên thịt rất săn chắc. Thịt chúng khá thơm ngon, nên người Thái rất thích làm món rang giòn, hoặc nấu canh măng chua. Món ăn này khá phổ biến và thông dụng ở miền núi, được biết đến từ rất lâu trước đây. Ngót 100 năm trước, vào khoảng năm 1929, nhà địa lý người Pháp Charles Robequain đã nhắc đến thói quen ăn thịt chuột của người vùng cao Thanh Hóa trong cuốn “Le Thanhhoa” với những nhận xét có phần ngộ nghĩnh: “Người ở đây rất thích ăn thịt chuột”. Có thể lúc ấy tác giả chưa được thưởng thức món đặc sản này, bởi thịt chuột lang thật sự là món ăn đặc sắc, thơm ngon, khác biệt hoàn toàn so với chuột nhà hoặc chuột nơi đô thị thường gây cho người ta cảm giác rụt rè, thậm chí là sợ hãi khi nếm thử.

*

Đến một bãi đất bằng tương đối rộng, có nhiều cây lá rong mọc xen giữa những đám củi cành khô mục, ông Nênh ra hiệu cho tôi dừng lại. Ông tiến đến sát vách đá, nhìn ngắm rồi khẽ reo lên, đồng thời ra hiệu cho tôi ném cuộn dây thép nhỏ lại phía ông. Lúi húi dưới lùm cây một chút, ông Nênh hớn hở giơ lên một con chuột lang to như bắp chân người lớn: “Con này to quá, dễ phải đến 7 lạng”. Tôi tò mò: “Nó còn sống không?”. Ông Nênh cười: “Nó mắc bẫy từ đêm qua, đến chiều nay ít nhất cũng hơn 10 tiếng rồi, sao sống được nữa. Nếu ta đi dỡ bẫy từ sáng sớm, may ra”. 

Ông già đưa chiếc bẫy kẹp cho tôi bỏ vào túi vải, rồi buộc chân con chuột lang vào đầu sợi dây thép. Cứ qua mỗi hốc đá, ông Nênh lại lúi húi vạch lá cây tìm kiếm. Có khi ông bật cười ha hả, có khi chép miệng. Cứ như vậy, qua hết vạt đồi, sợi dây thép đã trĩu nặng với một chuỗi chuột lang lớn nhỏ.

“Hết bẫy rồi, ha ha, hôm nay ta bắt được 16 con. Khá đấy, nhiều hôm được 10 con là may mắn rồi. Chà chà, mấy con này lớn quá, béo quá”. Rồi ông dúi đầu dây sắt lủng lẳng chuột cho tôi, cầm lấy chiếc túi vải đựng các bẫy kẹp, bảo: “Anh đợi tôi một chút, để tôi đặt lại ít bẫy”.

Đứng nhìn ông Nênh ngắm nghía khắp các vách đá, rồi leo lên tuột xuống trên các lối đi đầy lá khô củi mục lởm chởm đá tai mèo, tôi hỏi: “Cứ đặt bẫy, rồi chờ đến hôm sau đi thăm là có chuột hay sao ạ?”. Ông Nênh cười: “Không phải đâu. Nhiều người đi đặt cả tuần cũng chẳng bắt được số chuột lang đủ cho một bữa ăn. Còn tôi thì khác, ít nhiều gì cũng sẽ bắt được một hai cân. Nghề nào cũng phải có kinh nghiệm cả đấy, phải biết quan sát địa hình, nhìn lối thú đi, lựa chỗ đặt bẫy. Chứ giống chuột nó khôn ranh tinh quái lắm, không dễ gì mà bắt được”.

Giống chuột lang thích gặm nhấm nên mồi nhử thích hợp thường là ngô, khoai, sắn. Ông Nênh đã đem sẵn mấy củ sắn, rút dao rừng ra băm chặt thành từng mẩu nhỏ như quân cờ. Ông đặt chiếc bẫy kẹp bé bằng bàn tay, hình móng ngựa vào một hốc đá rồi rải một vài mẩu sắn lên. Thấy tôi kiên nhẫn dò dẫm theo sau, chăm chú quan sát, ông Nênh đứng thẳng dậy, nói: “Chuột lang thường chỉ sống trong núi đá như núi này, có các cây cối to và rậm rạp, chứ ở các đồi đất thì ít gặp lắm. Ban ngày chúng rúc kỹ trong các hang hốc, đêm xuống thì mới bò ra, trèo lên cây, chạy nhảy để kiếm ăn. Nhưng không phải nó chạy loạn xạ lên đâu, mà thường chạy men theo vách đá, hoặc các gốc cây. Cứ chạy được một đoạn ngắn, nó sẽ dừng lại thăm dò, nghe ngóng rồi mới chạy tiếp, nên cần phải xác định được lối nào chúng sẽ chạy, điểm nào chúng có thể dừng mà đặt bẫy. Hôm nay tôi đặt bẫy ở vách núi này, vì bên vách kia ta đã bắt rồi sẽ không còn chuột nữa. Mà có còn thì chúng cũng đã có kinh nghiệm rồi, không mắc bẫy nữa đâu”.

Đứng trước một hốc núi được xác định là chuột sẽ dừng và có thể ăn mẩu sắn mà mắc bẫy, nhưng ông Nênh vẫn ngửa mặt ngắm trời, quay ngang ngắm đất, hồi lâu mới đặt bẫy. Biết tôi muốn hỏi nên ông Nênh dúi vào tay tôi chiếc bẫy kẹp, bảo: “Anh thử đặt một chiếc đi. Hõm đá này chuột sẽ chạy qua, vì vách đá bảo vệ được nó từ bên trên và một phía sườn. Anh sẽ rải sắn ở đâu nào? Không phải chỗ đó rồi. Đêm nay sẽ có trăng, hướng ánh sáng từ kia, sẽ xuyên qua tán cây chiếu xuống, đúng chỗ anh rải sắn. Chuột là giống nhát gan, nó sẽ không dám chạy ra chỗ sáng đó mà ăn đâu. Anh chỉ cần đặt lùi vào chừng một gang tay, mẩu đá sẽ che ánh trăng lại tạo nên bóng tối, kiểu gì nó cũng chén thôi”. 

*

Ông Nênh ngồi phía trước, tôi ngồi sau, tay lủng lẳng sợi dây thép treo lủng lẳng chuột lang, dìn dìn vượt con đường đất ra khỏi rừng. Mấy đứa trẻ chăn trâu toét miệng chào, chỉ chỏ vào đám chuột. Một vài cái đầu thò ra khỏi cửa sổ nhà sàn, vui vẻ chào hỏi rõ to. Qua thêm mấy ngôi nhà, một người bạn già của ông Nênh gào to, làm ông phanh dúi xe lại. 

“Khá nhỉ. Chia cho tớ mấy con” - ông bạn già hớn hở. Vẫn điệu cười ha hả quen thuộc, ông Nênh đưa cả xâu chuột lang ra cho bạn chọn. “Hôm nay khá đấy, cứ lấy nhiều đi. Không có ai làm thịt à, thì lấy hai con to nhất ấy, xử lý cho nhanh gọn. Hai con đó cũng phải một cân rưỡi, tha hồ uống rượu nhé”. 

Trong lúc cậu con rể của ông Nênh tất tả xách xâu chuột ra sân giếng khua động dao thớt, tôi và ông Nênh ngồi ở chiếc phản gỗ dưới gầm sàn uống trà tán ma, một thứ trà quen thuộc của người Thái dùng đón khách quý. Câu chuyện của chúng tôi tiếp tục xoay quanh những con chuột lang, nhưng không phải về cách chế biến hay thưởng thức chúng, dù đó cũng là một đề tài thú vị. Ông Hà Văn Nênh vốn là một cán bộ ngành văn hóa, hiện đang tham gia giảng dạy chữ Thái cho ngành giáo dục, từng nhiều năm tự bỏ công của để sưu tầm, bảo tồn các giá trị cổ của người Thái. Nên, khi tôi quan tâm tìm hiểu về thái độ của người Thái với muông thú nói chung và những con chuột lang nói riêng, giọng ông Nênh trầm lại:

“Khi xưa, bản Thái nào cũng có thợ săn, mỗi năm thường tổ chức đi săn chung vào dịp giáp Tết để làm những món ăn truyền thống. Nhưng giờ việc săn bắn cũng không được khuyến khích, thú rừng không còn nhiều nữa, các phường săn cũng giải tán từ rất lâu rồi. Chuột lang thì khác. Chuột lang về nhiều, không diệt thì bà con cũng rất sợ hãi. Có cơ hội thì bà con sẽ bắt, vừa cải thiện bữa ăn, vừa bảo vệ hoa màu”. 

Miền tây Thanh Hóa vốn có những rừng tre luồng bạt ngàn, với những mầm cây là món ăn khoái khẩu của chuột lang. Hoa và quả của tre luồng thì chuột lang và gà rừng lại càng đặc biệt thích. Chuột thường bám lên tận ngọn cây để ăn, gà đợi nhặt ăn những hạt rơi xuống. Điều đáng nói, mỗi khi cây tre luồng ra hoa, tức là cây đó đã bị khuy (bệnh), sẽ úng nẫu rồi khô đi mà chết. Bệnh lây lan rất nhanh ra cả vạt rừng, thậm chí cả vùng, rừng cây xanh trở nên xám xịt như cỏ tranh khô. Kinh nghiệm của người bản địa, đó sẽ là thời điểm của dịch bệnh, thiên tai, nạn đói. Trong ký ức của ông Nênh, đã có nhiều mùa chuột lang và gà rừng về nhiều, béo mẫm mà bà con vẫn đỏ hai con mắt. 

“Đó là chuyện của ngày xưa, mấy chục năm nay không còn thấy nữa. Chuột lang bây giờ vẫn còn nhiều, nhưng cây cối được chăm sóc bảo vệ nghiêm ngặt thì còn đâu dịch luồng khuy nữa, lấy đâu ra dịch gà rừng, dịch chuột lang nữa. Con ơi, thịt chuột rang chín rồi à, lấy trước lên đây một đĩa nhỏ nhé. Thơm quá!” - giọng ông Nênh vẫn hớn hở, oang oang…

Có thể bạn quan tâm

Bản hòa ca của gió và cát

Bản hòa ca của gió và cát

Nhắc đến Nội Mông (Trung Quốc), nhiều người đã biết đó là một miền thảo nguyên bất tận, xứ sở của văn hóa du mục. Nhưng trong chuyến đi tới thành phố Bao Đầu, tôi đã gặp một góc khác, nơi sa mạc Vọng Âm cất lên bản nhạc kỳ diệu của gió và cát cuốn tôi vào hành trình phong phú trải nghiệm và đầy bất ngờ.

Quán phở Việt ở Moscow.

Chuyện cùng người Việt ở Nga

Đến nước Nga xa xôi, rộng lớn (hơn 17 triệu km2), quê hương của Lênin vĩ đại và các nhà văn, nhà thơ nổi tiếng A.Puskin, Tolstoy, Sholokhov, Esenin... Dù ở Moscow hay Saint Peterburg, chúng tôi đều bắt gặp những người con đất Việt thân thiện, cởi mở và cần cù, sáng tạo trong sản xuất, kinh doanh.

Giữ khung dệt, giữ hồn bản mường

Giữ khung dệt, giữ hồn bản mường

Được truyền từ đời này sang đời khác và thực hành chủ yếu bởi phụ nữ, nghề dệt ở bản Ngàm đang hồi sinh mạnh mẽ với tinh thần truyền thống và những cách làm sáng tạo.

Cờ Tổ quốc trên đảo Cồn Cỏ.

Lên Cồn Cỏ lắng nghe kỳ tích

Ra đảo Cồn Cỏ (Quảng Trị) những ngày trời xanh biếc, không có gió Lào. Làm thủ tục tại cảng vụ và trạm Tân Lập của bộ đội biên phòng, chỉ 30 phút tàu ra khơi, đảo hiện lên một chấm xanh xa xa. Đảo tiền tiêu phía nam vịnh Bắc Bộ, nằm trên đường vĩ tuyến 17 với dòng chữ thân thiện “Cồn Cỏ xanh”.

Người Xuân Dương đi qua dòng Bắc Sen để đến chợ tình hát Sli. Ảnh: CÔNG LUẬN

Về miền thổn thức câu Sli

Trước ngày diễn ra phiên chợ tình Xuân Dương, những cô gái Nùng xinh xắn mang áo chàm phơi nắng bên mái nhà sàn, luyện tập những điệu hát Sli. Thêm một năm nữa, những câu Sli lại thổn thức bên dòng Bắc Sen.
Nụ cười du khách đến thăm đảo Lý Sơn.

Lý Sơn, ánh mây và bọt biển

Chúng tôi đặt chân lên Cù Lao Ré (tên cổ của huyện đảo Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi) vào đúng ngày mở đầu lễ hội đua ghe (mồng 4 đến mồng 7 Tết ). Lễ hội được xem là lớn nhất của cư dân vùng biển Quảng Ngãi nói riêng, Nam Trung Bộ nói chung. Dọc con đường bao biển, nhấp nhô hàng trăm chiếc ô cầm tay nhiều mầu sắc mà người dân cầm che nắng, đứng cổ vũ. Và ngoài khơi, vào 11 giờ 30 phút, nước bắt đầu lên ngấp nghé các lá cờ đua cắm mốc. Tiếng hò reo, tiếng kèn mô phỏng tiếng Ốc u nổi lên sôi động cả một vùng đảo tiền tiêu của Tổ quốc. Ánh mây và lớp bọt biển đang cuộn lên từng lớp trước mắt kia, không chỉ là một cảnh tượng của thiên nhiên vùng đảo mà còn là một huyền tích dẫn lối cho người đất liền hiểu về một tiến trình địa chất, lịch sử và văn hóa sâu dày đến thế ở Lý Sơn.
Ảnh: ANH QUÂN

Mùa dã quỳ trên sông

Tháng 12 len lỏi qua từng con đường, ngõ phố và về trên thôn quê yên ả. Dã quỳ vàng lặng lẽ mọc trên những đoạn đường xe cộ ít qua lại. Ở nơi này, những bông dã quỳ không nhiều và mọc thành dãy dài miên man như xứ lạnh Đà Lạt, những bông dã quỳ chỉ lác đác, vàng hết mình cho một tháng mười một đang khẽ khàng tới.
Hoạt cảnh “Tình anh bán chiếu” trong đêm lễ hội TP Ngã Bảy.

Thương về Ngã Bảy

Thành phố Ngã Bảy (tỉnh Hậu Giang) mới hình thành chừng 5 năm nay. Nhưng khu vực phố xá Phụng Hiệp (thị trấn của Cần Thơ cũ), nơi khai sinh thành phố này lại có từ lâu đời. Khi nói tới Phụng Hiệp là ai cũng nhớ đến chợ nổi Ngã Bảy. Người dân miền tây đều thuộc câu hò: “Gặp em Ngã Bảy ơ hò/Dòng sông bảy ngã tìm em ngả nào”. Vì thế thành phố Ngã Bảy được thành lập trên đầu mối bảy con sông và giữ nguyên tên chợ như một dấu ấn không thể quên.
Thu hoạch chè shan tuyết ở Tủa Chùa. Ảnh: K.MINH

Dưới gốc chè 300 tuổi

1/Từng nghe tiếng 100 cây chè shan tuyết ở thôn Hấu Chua và Sín Chải, xã Sín Chải (Tủa Chùa) được công nhận Cây di sản Việt Nam, nhưng chỉ khi được anh Phạm Đức Hiển, “ông thổ công” đất Điện Biên, nguyên Giám đốc Sở Nông nghiệp và Phát triển nông thôn tỉnh dẫn chúng tôi đến tận nhà trưởng thôn Hấu Chua, ông Hạng A Chư, nhìn tận mắt cây chè cao ngất, gốc to hai người ôm không xuể, sừng sững vươn cành nhánh giữa trời xanh, mới thấy vốn cổ bao đời truyền lại thật vô giá.
Một rạn san hô mềm. Ảnh: NGỌC SÁNG

Khoảng trống khai thác tiềm năng lặn biển

Phổ biến trên thế giới từ những năm 1940, lặn biển với bình dưỡng khí (scuba diving) là môn thể thao khám phá rèn luyện sức khỏe được nhiều người ưa chuộng. Tại Việt Nam, bên cạnh Nha Trang, Côn Đảo, Phú Quý, Đà Nẵng, Cù Lao Chàm… Phú Quốc là một trong những vùng biển có cảnh quan đáp ứng được dịch vụ này, đưa lặn biển với bình dưỡng khí trở thành hoạt động thu hút du khách.
Ngày vui làng hương.

Vọng Cảnh đồi hương

Hôm ấy những làn mây mỏng tang lất phất bay trên sông Hương. Bình minh le lói báo hiệu một ngày rạng rỡ nắng tươi của kinh thành Huế. Chúng tôi đi trong miền sương tan dần trên con đường Huyền Trân Công Chúa. Phía trước một dãy núi đồi đất xanh mướt rừng thông soi bóng xuống dòng sông Hương. Con đường nhấp nhô men theo dốc đèo đầy hoa cỏ trắng muốt. Tất cả đoàn xe đi chậm lại với nỗi niềm: “Đường vô xứ Huế quanh quanh/Non xanh nước biếc như tranh họa đồ”.
Hùng vĩ Pha Luông.

Thăm thẳm Pha Luông

Anh bạn tôi, người rất sành địa lý khu vực Mộc Châu bảo rằng: “Leo Pha Luông đẹp nhất phải là tháng ba, tháng tư, khi tiết xuân đương nồng, thời tiết khô ráo, bầu trời quang đãng, cây cối xanh tươi, hoa đỗ quyên nở rộ. Khi ấy mới có thể cảm nhận hết sự hấp dẫn của cung đường ngoạn mục, cảnh sắc say đắm, núi non trùng điệp, thiên nhiên hùng vĩ và cả sự linh thiêng của đỉnh Pha Luông”.
Hang Sơn Nữ ở xã Trường Sơn vừa được phát hiện.

Phong Nha-Kẻ Bàng: 30 năm hành trình kỳ thú

Hơn 30 năm qua, bằng sự khám phá, chinh phục với niềm say mê đặc biệt dành cho hang động, các chuyên gia thuộc Hiệp hội nghiên cứu hang động Hoàng gia Anh (BCRA) do ông Howard Limbert dẫn đầu đã mang đến cho Quảng Bình nhiều sản phẩm du lịch mạo hiểm đẳng cấp quốc tế.
Ngắm cá sấu ở Bàu Sấu

Ngắm cá sấu ở Bàu Sấu

Vườn quốc gia Nam Cát Tiên (Đồng Nai) nằm cách TP Hồ Chí Minh khoảng 150 km, được ví như một khu rừng “cổ tích” với nhiều loài động, thực vật quý hiếm. Nếu bạn là người thích khám phá, yêu thiên nhiên và du lịch sinh thái thì đây là điểm đến cuối tuần không thể bỏ qua. 

Khách trong nước và quốc tế du ngoạn sông Chày và xuôi đến mua các sản phẩm của làng nghề.

Mát xanh miền “nắng lửa”

Ai đến vùng “nắng lửa” Quảng Bình được đắm mình trong khung cảnh động Thiên Đường, sông Son, sông Chày, hang Tối đều thấm đẫm cảm nhận sự mát xanh đang tạo thêm sức sống mới cho vùng đất này. Bao lam lũ, nghèo nàn đang dần xa vắng. Mỗi làng nghề hình thành bên sông là hàng trăm lao động có việc làm ổn định, xây dựng nền tảng cho đời sống sung túc.

Ảnh: NAM NGUYỄN

Nậm Hồng mùa lúa chín

Ở giữa bình nguyên mênh mông, những ngôi nhà sàn của người Dao đỏ trong thôn tựa vào vách núi cao dựng đứng. Nậm Hồng không chỉ là một điểm dừng mà còn là nơi tiếp thêm năng lượng để khám phá hết vẻ đẹp của danh thắng ruộng bậc thang Hoàng Su Phì.

Bắt ba khía đêm

Bắt ba khía đêm

Bến Tre mà cụ thể là ba huyện ven biển: Bình Đại, Ba Tri và Thạnh Phú không phải những nơi có nhiều ba khía nhất của miền Tây Nam Bộ như Cà Mau hay Bạc Liêu. Thế nhưng, về Bình Đại mà chỉ ăn chứ không đi bắt ba khía thì coi như chưa thưởng thức hết sự tuyệt vời của món ăn dân dã này.

Bản hợp ca đá núi & đại dương

Bản hợp ca đá núi & đại dương

Dù đã vào mùa mưa nhưng nắng, gió dường như vẫn ngự trị vùng đất Ninh Thuận. Hệ sinh thái rừng khô đặc trưng của Vườn quốc gia Núi Chúa vẫn giữ vẻ rắn rỏi trước thiên nhiên khắc nghiệt. Mỗi bước chân chinh phục thiên nhiên, du khách đi từ ngỡ ngàng này tới ngạc nhiên khác, nhất là len lỏi ở Hang Rái, công viên đá giữa đại đương.

Khám phá “Sahara thu nhỏ” ở Bình Thuận

Khám phá “Sahara thu nhỏ” ở Bình Thuận

Khí hậu khô nóng đặc trưng của vùng bán hoang mạc với những đồi cát chạy dài mênh mông, nắng ấm quanh năm khiến nhiều người đặt chân tới đồi cát Bàu Trắng đã ví von nơi này như “sa mạc Sahara” của vùng Nam Trung Bộ. Nhưng chẳng sa mạc nào mang lại những trải nghiệm vừa dữ dội lại dịu êm như nơi này.

Bay trên những kỳ quan

Bay trên những kỳ quan

Tận hưởng những phút giây bay lượn trên bầu trời, bao trọn trong tầm mắt quần thể đảo đá trùng điệp, nối tiếp nhau và biến hóa trong đủ hình thù của di sản thiên nhiên thế giới vịnh Hạ Long từ máy bay lên thẳng. Đó thực sự là một trải nghiệm mới lạ và đầy hấp dẫn.

Lơ lửng đón bình minh

Lơ lửng đón bình minh

Yêu thích ngắm vạn vật từ trên cao nên đã tôi từng khám phá khinh khí cầu ở Bagan (Myanmar), Luxor (Ai Cập). Lần này, trong hành trình khám phá Thổ Nhĩ Kỳ, được ngắm bình minh trên cao, giữa một vùng thiên nhiên xinh đẹp, rộng lớn là mục tiêu lớn nhất của tôi khi đến Cappadocia.

Tới suối Tranh tránh nắng

Tới suối Tranh tránh nắng

Mùa hè tới Phú Quốc, ngoài những phút giây thư thái nằm sưởi nắng hay lặn ngụp bơi lội giữa những hòn đảo hoang sơ, du khách còn có cơ hội khám phá những dãy núi sừng sững bên bờ biển khơi với nhiều điều lý thú. Không ít du khách đã chọn cho mình trải nghiệm độc đáo tại đảo Ngọc, ngả lưng trên tảng đá ngắm trời xanh, nghe tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ suối Tranh .

Tới suối Tranh tránh nắng

Mùa hè tới Phú Quốc, ngoài những phút giây thư thái nằm sưởi nắng hay lặn ngụp bơi lội giữa những hòn đảo hoang sơ, du khách còn có cơ hội khám phá những dãy núi sừng sững bên bờ biển khơi với nhiều điều lý thú. Không ít du khách đã chọn cho mình trải nghiệm độc đáo tại đảo Ngọc, ngả lưng trên tảng đá ngắm trời xanh, nghe tiếng nước chảy róc rách vọng lại từ suối Tranh .

Hành trình trở về tuổi thơ

Hành trình trở về tuổi thơ

Buổi sáng loanh quanh bên những thửa ruộng lúa xanh rì bao quanh Làng du lịch cộng đồng thôn Lâm Đồng (xã Phương Thiện, TP Hà Giang), người thì câu cá dưới ao, người bắt vịt, người hái măng… Mỗi ai đó đều thấy mình như đang trong hành trình trở về tuổi thơ.

Lửa trại ở bản Cù Lần.

Dưới chân núi Lang Biang

Lần này đến Đà Lạt, tôi hào hứng nhất với chuyện đi “phượt” quanh chân núi Lang Biang, bằng xe máy. Thường người ta chỉ lên đỉnh núi chụp ảnh, nhưng ít ai mò xuống con suối P’Lah dưới chân núi, để bắt cá và nhảy xuống bơi lội. Lại có người nhắc, nhớ vào bản Cù Lần…

Người nước ngoài thích đạp xe, ngắm cánh đồng.

Năm nghỉ ở Hội An

Nhiều người nước ngoài tìm đến thành phố Hội An (Quảng Nam) nghỉ ngơi từ sáu tháng đến vài năm. Họ đã sống ở đây như thế nào?

Nhớ thương vị mì

Nhớ thương vị mì

Người Quảng Nam luôn tự hào về món ẩm thực dân dã đã có từ hàng trăm năm trước và trường tồn với thời gian, đó là mì Quảng. Hầu như gia đình nào cũng biết nấu món này và mới đây, món ăn truyền thống đó đã được nâng tầm khi hiện diện trang trọng trong Bảo tàng Ẩm thực xứ Quảng.

Những chiếc lều ở Tanyoli

Những chiếc lều ở Tanyoli

Dưới ánh nắng chói chang đặc trưng của vùng Ninh Thuận, những cồn cát vàng được phản chiếu càng thêm lung linh, huyền ảo. Nhưng có lẽ, điều khiến nhiều người ấn tượng nhất khi đặt chân đến Tanyoli là hình ảnh những chiếc lều, để những ai yêu thích tự do được trải nghiệm kiểu sống như người dân du mục trên thảo nguyên bao la.