Anh trở lại miền Tây mùa Tết

Chăm sóc hoa tại Vườn hồng Tư Tôn, thành phố Sa Đéc. (Ảnh: HỮU NGHĨA)
Chăm sóc hoa tại Vườn hồng Tư Tôn, thành phố Sa Đéc. (Ảnh: HỮU NGHĨA)

Anh trở lại miền Tây mùa giáp Tết

Xin tắm hồn anh trong hoa cỏ, hương đồng

Nghe bìm bịp kêu thương đêm tháng Chạp

Nghe mái dầm em vỗ nước trên sông.

Anh trở lại miền Tây mùa giáp Tết

Thăm vườn em mùi mít chín dậy thì

Hương bông bưởi ướp thơm làn tóc lạ,

Chờ mùa xuân vừa đến, đã ra đi.

Anh trở lại với miền Tây thương nhớ

Vũ điệu Tràm Chim khua động mây trời,

Đồng Tháp mười mùa sen vừa chớm nở

Đẹp như em, xuân rực rỡ đôi mươi…

Anh trở lại những làng hoa lộng lẫy,

Đón xuân về nhuộm ngũ sắc trời xanh

Những cánh hoa mai đem nắng vàng thắp lửa

Cho mùa trái cây đọng mật ngon lành.

Anh trở lại miền Tây mùa giáp Tết

Lạc giữa ngàn hoa Chợ Lách - Cái Mơn

Hoa cúc nở, dát vàng đồng Sa Đéc

Như khuôn mặt người mơn mởn sắc mùa xuân.

Anh trở lại với miền Tây đôn hậu

Như tình em rất chân thật, thơ ngây

Mùa lúa chín chờ nhau vào mùa Tết

Anh muốn về cắt lúa ở miền Tây.

Anh trở lại với miền Tây, sông nước

Xuống chợ nổi, tìm em thời thơ ấu mơ hồng

Những thiếu nữ che ngang vành nón lá

Lướt xuồng hoa dệt gấm vóc hoa sông.

Anh trở lại miền Tây mùa giáp Tết

Thả tim anh vào hương nội gió đồng

Nhắp ly rượu, anh say quên trời đất

Chợt nhớ em, xuân mới với môi hồng.

Có thể bạn quan tâm

Nghệ nhân già truyền dạy các em học sinh sử dụng nhạc cụ truyền thống.

Những đàn chim phí vẫn bay về cội nguồn

Văn hóa Tây Nguyên, quen mà lạ! Quen và lạ như những gì mà người trải nghiệm đã lờ mờ hiểu và những bí ẩn chưa đủ sức lý giải. Quen và lạ như chính những người bạn núi thân thương của tôi. Tôi và họ đã có với nhau nhiều cuộc gặp gỡ, nhiều dịp cùng đắm đuối trong cơn say đại ngàn. Đó là kiểu say ngả say nghiêng, chếnh choáng phiêu bồng tay gác núi này, chân lội sông kia. Vậy rồi, tôi đã hiểu họ chưa, đã thật sự hòa hợp cùng tâm tính họ chưa?...
Minh họa: Việt Anh

Mùa hoa trên những lối sông

Châu thổ Cửu Long, miền đất của dân bạt gió giang hồ. Những con người cùng đường tận lối về sinh kế hay sự bế tắc trong nghịch cảnh tâm hồn mà rời xứ. Những người vượt lề thói đưa cả nhà xuống xuồng bơi ngược con nước theo sông ghé lại bến vắng nào đó che chòi, che trại trồng tỉa, bắt cá, hái rau sống qua ngày.