Muộn

Ảnh: HÀ HỒNG
Ảnh: HÀ HỒNG

Ta bảo, ta về muộn

Chẳng kịp cùng heo may

Lành lạnh ngoài hiên cỏ

Lành lạnh ngoài chân mây

Mùa đi, xao xác quá

Mái rạ hoe nắng vàng

Mẹ giã cua thong thả

Chuyến đò chiều chưa sang

Ta bảo rằng ta thương

Mảnh hồn làng ta nhớ

Người bảo cùng heo may

Đứng đợi ta đầu ngõ

Ta thì ta lần lựa

Như heo may, nắng vàng

Ngại mùa đông lạnh giá

Sợ mùa hè ve ran

Người bảo rằng tháng năm

Đã làm ta chùn bước

Xin hãy là cơn lốc

Cuốn phăng đi ngại ngần

Đường đời chưa dừng chân

Dù cuộc đời vô định

Ta bảo người đợi ta

Heo may, chiều lành lạnh…

Có thể bạn quan tâm

Nghệ nhân già truyền dạy các em học sinh sử dụng nhạc cụ truyền thống.

Những đàn chim phí vẫn bay về cội nguồn

Văn hóa Tây Nguyên, quen mà lạ! Quen và lạ như những gì mà người trải nghiệm đã lờ mờ hiểu và những bí ẩn chưa đủ sức lý giải. Quen và lạ như chính những người bạn núi thân thương của tôi. Tôi và họ đã có với nhau nhiều cuộc gặp gỡ, nhiều dịp cùng đắm đuối trong cơn say đại ngàn. Đó là kiểu say ngả say nghiêng, chếnh choáng phiêu bồng tay gác núi này, chân lội sông kia. Vậy rồi, tôi đã hiểu họ chưa, đã thật sự hòa hợp cùng tâm tính họ chưa?...
Minh họa: Việt Anh

Mùa hoa trên những lối sông

Châu thổ Cửu Long, miền đất của dân bạt gió giang hồ. Những con người cùng đường tận lối về sinh kế hay sự bế tắc trong nghịch cảnh tâm hồn mà rời xứ. Những người vượt lề thói đưa cả nhà xuống xuồng bơi ngược con nước theo sông ghé lại bến vắng nào đó che chòi, che trại trồng tỉa, bắt cá, hái rau sống qua ngày.