Ánh lửa nơi triền gió

Lúc Đông tỉnh dậy ở quán Gió thì đã không thấy con Lý bên cạnh. Toàn thân đau ê ẩm, rã rời. Đầu váng vất, chao đảo.
Minh họa: Thu Hà
Minh họa: Thu Hà

1 Đông lờ mờ nhớ những chuyện đêm qua. Đông đã gặp một đứa con gái để giải đen. Người ta gọi nó là con Lý. Mùi da thịt tinh khiết, thơm thảo dường như vẫn thoang thoảng nơi đây. Nó len lỏi tới tận trái tim chán chường và mệt mỏi của Đông để đánh thức một điều gì. Trong linh cảm của Đông, Lý đúng là con bé mà anh đã cho đi nhờ xe rồi bỏ nó lại ở ga tàu cách đây 5 năm. Hình ảnh con bé chợt ùa vào lòng Đông với đôi mắt mở to, trống rỗng, xót xa đến tận cùng. Nó không kêu khóc, không rên rỉ. Nó lặng thinh như nhòa vào bóng đêm. Chỉ có vệt máu đỏ hồng hắt lên trên ga giường trắng tinh như một niềm kiêu hãnh đau đớn… Tay anh run run cầm chiếc áo bông cũ được gấp ngay ngắn bên cạnh. Từ chiếc áo rơi ra những đồng tiền cũ. Anh lại càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra đó chính là những đồng tiền anh đã cho nó khi đẩy nó xuống ga tàu...

Đó là một đêm cách đây 5 năm về trước.

Mưa bụi giăng kín trời. Xe Đông lao xuống triền dốc. Thiếu chút nữa, Đông đã đâm vào một con bé đang lê lết trên đường. Nó khẩn khoản xin đi nhờ. Đông nhìn nó, quần áo bẩn thỉu, rách rưới, đầu tóc rối bù, dính đầy đất bụi. Mặt mũi lấm lem, tím tái. Đôi chân trần tướp máu cứng đơ vì giá lạnh. Đông cho nó ngồi ghế bên cạnh rồi với cái áo bông cũ khoác vào người nó. Nó co rúm lại, ngồi nép vào thành ghế. Từ người nó phả ra mùi tanh tanh, nồng nồng, khét lẹt mà lại trầm ấm. Đông đưa cho nó phong lương khô. Nó run run cầm lấy, bỏ vào mồm trệu trạo nhai nhưng mắt vẫn lấm lét nhìn vết sẹo chạy dài như một con rết trên khuôn mặt gân guốc của Đông.

Nhưng chỉ một lúc sau, con bé đã thiếp đi. Đến khi nghe thấy tiếng ồn ào thì nó choàng tỉnh. Luồng ánh sáng chói chang đâm thẳng vào mắt nó. Một đoàn tàu đang dừng bánh trên sân ga.

Đông nhét ít tiền vào túi cái áo bông cũ. Xuống mà ăn cái

gì - Đông vừa nói vừa nhào người ra, mở cánh cửa. Về nhà đi! Rồi đẩy nó xuống xe.

Nó ngồi bệt dưới đất, nhìn theo làn khói trắng xa dần, mông lung qua làn nước mắt nhạt nhòa. Tiếng nói cuối cùng của người đàn ông găm vào tim nó. Về nhà đi! Nhưng mà về đâu?

2 Lý rời khỏi quán Gió khi tất cả vẫn đang thiêm thiếp ngủ. Bình minh vẫn gục đầu vào bóng tối mà thổn thức trong gió rét dữ dội và mưa bụi nhạt nhòa. 5 năm trước, kể từ khi người đàn ông đó bỏ lại Lý ở ga tàu, nó tiếp tục lang thang, làm thuê, làm mướn. Cũng chẳng biết tìm mẹ ruột ở đâu. Mãi rồi lưu lạc đến quán Gió. Hằng ngày, nó làm chân sai vặt, quét dọn, lau chùi. Không hiểu sao, đêm qua, nó lại bị tước đi sự trinh trắng. Mà người cướp đoạt nó, không phải ai khác, lại chính là người đàn ông đã cho nó chút hơi ấm, dù ít ỏi, giữa lúc nó sức tàn lực kiệt trong đêm chạy trốn ngày nào. Người khiến nó bị ám ảnh bởi câu giục giã: “về nhà đi!” lại ở bên cạnh nó, phả ra những hơi thở thỏa mãn sau một sự chiếm lĩnh trọn vẹn. Nó xót đắng nhận ra nỗi tủi cực ê chề của một thân phận lạc loài, hèn mọn phải chịu sự phỉ nhổ và giẫm đạp của kẻ khác. Của những người đàn ông… Tưởng là dang tay ra cứu vớt nó, nhưng rốt cuộc lại nhấn chìm nó trong vòng xoáy cuộc đời.

… Thuở ấy

Những mùa đông lạnh căm tràn về xóm nhỏ heo hút, chơ vơ giữa bạt ngàn đồi núi trập trùng. Mế nó vẫn ngày ngày lên nương, lưng còng đi vì chiếc gùi quá nặng, tóc bạc đi vì gội nắng mưa nhiều. Nó lớn lên bầu bạn với củ khoai, củ sắn, bắp ngô. Vậy mà cũng đến lúc bầu ngực nó nhú mầm, đôi môi sắp mọng, đôi má sắp căng. Nhưng mế nó lại nhìn nó rầu rầu chẳng nói. Cha nó triền miên trong những chuyến đi rừng, những chuyến đào vàng cùng thổ phỉ. Cả năm chẳng giáp mặt cha. Nhiều khi nó cứ ngỡ là cha đã chết. Mà thật tâm, có lúc nó muốn cha nó chết. Cái con người mà nó phải gọi là cha ấy, số lần nó gặp đếm trên đầu ngón tay…

Năm nó biết nói. Vào một đêm đông giá lạnh. Tiếng đập cửa thình thịch xen lẫn tiếng gió rít. Một người đàn ông xuất hiện, ướt át, hơi thở lạnh buốt, đôi mắt đục ngầu. Mế kêu nó gọi cha. Nó sợ hãi, nép vào sau mế. Người đàn ông không thèm nhìn, đi vào sưởi lửa. Đêm đó, nó nghe thấy những tiếng động rất lạ, như những tiếng rống của đàn trâu rừng. Rồi nó nghe thấy tiếng mế nó khóc. Lửa than nguội lạnh. Căn nhà gió lùa trống trải. Nó sợ nhưng chẳng dám kêu.

Năm nó bảy tuổi, mế may cho nó một chiếc váy thổ cẩm mới để đón Tết. Sáng nào, nó cũng dậy thật sớm, mở toang cửa ra để xem Tết đã đến hay chưa. Sáng ấy, nó cũng háo hức như mọi ngày, nhưng khi cánh cửa mở ra thì khuôn mặt nó tối sầm vì trước mắt là người đàn ông ấy. Nó co cẳng chạy vào trong. Luồng hơi lạnh buốt thốc vào nhà...

Năm nó mười ba tuổi. Trở thành thiếu nữ. Nó mong cha đừng về nữa. Chỉ có mế là đủ. Nhưng mế ngày càng héo hon như vạt nắng cuối chiều. Hôm ấy nó bảo mế ở nhà để mình nó lên nương. Tối muộn, trở về, căn nhà ủ dột quầng sáng nhập nhoạng, có cái gì chao đảo trong mắt nó.

Nó đẩy cửa, lao vào nhà. Nó thét lên trước cảnh tượng hãi hùng. Mế nó đầu tóc rũ rượi, mặt mũi tím bầm, toàn thân giãy giụa, hơi thở khò khè, dồn dập bởi bàn tay nặng trịch của cha nó đang siết chặt vào cổ họng. Trời ơi, lão ta với bộ râu tóc rối bù bạc trắng, người nồng nặc mùi rượu như một con ma rừng. Không kịp suy nghĩ gì nữa, nó lấy hết sức mà bổ cả cái gùi ngô vào đầu lão. Lão hơi choáng, buông tay ra. Mế ngã vật xuống đất như một chiếc lá rụng. Nó ngồi thụp xuống, đỡ lấy mế thì bỗng bị lão đạp cho một cái ngã sõng soài. Rồi lão lại nhảy xổ vào mế nó mà đấm đá túi bụi. Ngay lúc ấy, nó quáng quàng vơ lấy khúc gỗ đập vào đầu lão. Lão ôm đầu rít lên, loạng choạng, trượt chân vào bắp ngô đang lăn lóc dưới sàn nhà rồi ngã ngửa ra, đập đầu vào cạnh bàn. Một dòng máu đỏ tươi rỉ ra từ mái tóc bạc xác xơ của lão. Cái miệng lão méo xệch. Đôi mắt mở trắng dã. Nó hét lên thất kinh. Mế run rẩy ôm ghì nó vào lòng.

- Ông ta… cha… chết rồi! Mế ơi… con giết người! - lời nó tắc nghẹn trong nức nở - làm sao đây?...

Mế gượng lau nước mắt cho nó mà thấy mắt mình cũng nhòa đi. Rồi, cố trấn tĩnh, mế nó thều thào:

- Không sao cả! Con không có tội gì! Con không giết…cha! Vì ông ấy… đâu phải… cha của con!

Con bé lại càng nức nở. Sự thật là vậy ư?

- Và mế cũng không phải… mế của con! - đến lượt người đàn bà không kìm nổi cơn đau đớn - ta không thể có con nên ông ấy hành hạ vậy. Ta nhặt con về nuôi cho bớt quạnh quẽ cửa nhà.

- Không! Không phải thế! Mế nói dối - con bé gào lên cắt ngang lời người đàn bà.

- Ngoan nào… Nghe lời mế. Giờ chuyện đã thế này, con hãy đi đi… Hãy đi tìm những người ruột thịt thật sự của con… Họ sẽ cho con hạnh phúc… Đi đi! Mặc ta!...

Người đàn bà ôm ngực lên cơn ho dữ dội. Cái lồng ngực teo tóp như bị xé nát vụn. Cơn ho vừa dứt, chỉ còn thấy một khuôn mặt trắng bệch. Đôi mắt mở trân trối nhìn con bé. Hơi thở tắt lịm. Sau lần áo mỏng, trái tim đã lặng câm.

Đêm ấy, có một con bé chạy xuống dốc núi. Chạy, chạy mãi. Chạy trong đêm tối mịt mùng. Không biết chạy về đâu.

3 Đông dừng xe, ghé lại một quán nước ven đường. Cái quán nhỏ nằm nép vào bóng núi. Nhỏ nhoi và nhẫn nhịn. Đông bẻ một ống cơm lam. Thơm ngầy ngậy. Rồi mới thấy chủ quán. Một bà lão bước ra chậm chạp, lưng đã còng nhưng bế trên tay một đứa nhỏ chừng một tuổi. Bà lão hiền hậu mời Đông xơi nước. Đứa nhỏ vừa nhìn thấy Đông đã khóc ré lên. Có tiếng chân người hớt hải chạy ra. Một người đàn bà vội vã ôm lấy đứa nhỏ. Vỗ về, cưng nựng. Bỗng đôi mắt ngước lên chạm phải nhau. Thảng thốt. Đông gọi trong hơi thở dồn dập:

- Lý phải không?

Người đàn bà im lặng. Một khoảng lặng đột ngột ùa đến. Đứa bé con vùi mặt trong bầu ngực của mẹ nó, nấc những tiếng hờn dỗi.

Đông nghẹn lời không nói được nữa…

Đêm ấy, Đông ở lại căn nhà nhỏ của bà lão ở chân núi. Bà lão và đứa nhỏ đã ngủ. Chỉ còn hai người với ánh lửa bập bùng. Màn đêm bất trắc đầy hăm họa nhưng lại rất bao dung. Màn đêm nối liền những thung lũng đau thương. Và lần đầu tiên trong đời, Đông cảm nhận được hơi ấm ngất ngây tỏa ra từ người đàn bà bên cạnh.

- Tôi xin lỗi… Hai năm qua tôi đã đi tìm em. Không biết… em đi về đâu trong ngày mưa gió ấy.

- Anh… nói làm gì nữa? Thân phận tôi đòi… nào có dám trách ai!

Lời nói nhát gừng của Lý làm lòng Đông se thắt lại. Đông nhìn đứa nhỏ ngủ trên tay mẹ nó. Ngoan ngoãn và đáng yêu biết bao. Những hơi thở non nớt thơm thơm mùi sữa phả vào mặt Đông. Thằng bé con giống anh một cách lạ kỳ. Không cần nói gì thêm. Thế là đã rõ. Người đàn bà của anh! Đã âm thầm chịu đựng đắng cay để cho giọt máu của anh có được một hình hài. Đứa nhỏ thỉnh thoảng dụi vào ngực cô làm cho trái tim cô lại chợt run lên. Cô không nói, ngước nhìn vết sẹo dài chạy thẳng khuôn mặt gân guốc của Đông. Trong ánh lửa, nó ửng đỏ rồi hắt sáng lên như một vệt máu mỏng manh. Nước mắt cô tuôn rơi trên gò má.

Cứ thế, họ ngồi bên nhau suốt đêm.

Nơi triền gió, ánh lửa vẫn dâng lên chập chờn trong một cõi mê man bất tận.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa Nguyễn Minh

Điệu hò Cố Giang

Bấc trở ngọn đột ngột. Bảnh mắt sáng đã thấy gió se se lùa khắp đồng bưng. Lúa ngậm sữa, thơm phơn phớt cánh mũi. Bông oằn, trĩu cong lé đé mặt ruộng.

Minh họa VĂN HỌC

Xứ nước lên

Phải rời bỏ cái chốn này khi nước lên. Hồi đó, cứ nghĩ tới những cuộc đi là Khê buồn muốn khóc.

Minh họa: VĂN HỌC

Tro bụi ngược chiều

Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.

Minh họa: Nguyễn Minh

Trăng sau bão

Về đến Hoàng Phủ lúc giữa chiều, gió se sắt làm những tán cây nhuốm bùn kêu lào rào.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Trên những dấu thu

Nhân đẩy cánh cổng sắt bước vào khoảng sân nhỏ. Ùa vào lòng anh là hương mộc ngọt ngào làm anh nhớ lại những năm tháng êm đềm.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Cơm đục

Những hạt cát mà anh đã lén trộn trong chén cơm năm đó, chắc bà già mù không nhớ đâu. Nội nói khi người hóa khói, nhẹ tênh một đời, không còn gì để nhớ thương hay oán giận. Cứ vậy mà tan.

Minh họa của Văn Học

Màu hoa tím trong mưa

Thành phố đã mưa suốt hai tuần không dứt. Những sợi tơ mảnh nối nhau tuôn xuống từ trời rồi hợp thành dòng chảy miên man qua từng con ngõ nhỏ. Hơi ẩm bám vào tường làm dãy nhà tập thể tróc vữa già thêm mấy chục năm. Âm thanh rả rích len vào giấc ngủ nghe buồn như tiếng khóc.

Minh họa: Nguyễn Minh

Qua mùa nước cạn

Nắng sồng sộc phả lên mặt người. Nóng bỏng rát lên từng thớ da. Đất nung lên chân, xuyên qua gót nứt nẻ, đi một bước đã thấy bưng bức.

Minh họa: Nguyễn Minh

Lời biển

Biển đón tôi bằng tiếng sóng dịu êm. Biển mênh mông bình yên đã dưỡng nuôi làng chài, để tôi và số ít trai gái có thể đi xa hơn.

Minh họa: Nguyễn Minh

Nài ngựa

Bây giờ khi đã lớn khôn, xa ký ức quê hương một quãng dài cả về thời gian và khoảng cách, nhưng mỗi lần nhìn cỗ xe ngựa đậu trong viện bảo tàng hay những khu du lịch sinh thái miệt vườn, là lòng tôi lại dâng lên cảm giác thân thương, thắm thiết.

Minh họa: Chu Văn

Vì một lời hứa nhỏ

Chỉ thiếu nửa điểm nữa thôi là tôi đã đạt điểm tuyệt đối ở cả ba môn thi đại học. Nhưng điều đó không khiến tôi bất ngờ.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giờ đẹp

Sáng nay, thời tiết bình thường, trời không nắng, chẳng mưa, chỉ hơi ưng ửng vàng, gió thổi nhẹ. Nghe nói, mấy ngày tới sẽ có đợt áp thấp.

Minh họa: Nguyễn Minh

Những cái cây trong thành phố

Nhi ngồi làm việc cạnh một ô cửa bằng kính chẳng bao giờ mở. Cái chốt cửa bằng sắt hoen gỉ nằm im trong bức tường đầy hơi máy lạnh.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Phía trăng lên

Thức liên tục gắp thức ăn cho mẹ. Sự cố gắng của con trai cả khiến bà Mai thấy thương. Bà biết, con dâu chẳng ưa gì mình, còn Thức cố xóa nhòa khoảng cách mẹ chồng, nàng dâu.
Minh họa: DƯƠNG ĐÍNH

Mầm xanh ký ức

Xuồng vừa chạm bến thì tiếng đạn bất ngờ nổ rền như sấm xé tan màn đêm. Địch phục kích! Lửa lóe sáng giữa bóng tối, tiếng súng rát tai dội vang cả khúc sông. Nhóm người vội tản ra, người lao lên bờ, người len qua cầu khỉ, người lặn mình vào lùm cây tối sẫm.
Minh họa: Nguyễn Minh

Về may áo lụa

Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu. Anh hòa mình vào ánh trăng với ngàn ngạt hương dâu, như sợ nay mai vùng Ngàn Hương sẽ bị cày xới.
Minh họa: Nguyễn Minh

Mùa hoa đã cũ

Góc phố có cây lan hoàng dương. Mùa xuân, hoa rủ xuống từng chùm rực rỡ.
Minh họa: Thu Hà

Ngang một bến sông

Nước dâng lên rờn rợn. Gió xốn xang như nỗi niềm của con sông gác mặt mình trong năm tháng. Lão Mậu đưa thuyền vào sát bờ, tắt máy. 
Lời ong bướm

Lời ong bướm

Chợ Hợp Thành một tháng bốn phiên. Sáng mai là phiên ngày hăm ba, còn một phiên ngày ba mươi nữa thôi là hết tháng giêng rồi.
Minh họa: Thu Hà

Một vùng nắng tỏa

Hoa mơ hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng.
Minh họa: Lê Thu Hà

Rồi ấm lại sắc xuân

Chị nhẹ bước ra vườn. Buổi sớm, không khí trong lành, tưởng như hương thơm phảng phất của các loài hoa đang lẩn khuất đâu đây bỗng chợt bung tỏa trong làn gió xuân phe phất. Bên kia là khóm cúc tần vẫn đang vào độ bung tỏa búp non. Đằng xa là vài bông cải cúc cuối vụ. Còn xa xa kia là một thảm dài xanh mướt mát của cỏ, của vườn cây bên ngôi nhà gỗ nhỏ. 
Minh họa: Thu Hà

Người canh xuân

Nhìn vào vườn đào, bà thấy gì? Biết bao lần ông hỏi bà vợ câu ấy. Bà sẽ nhìn ra bãi sông thông thốc gió: Ơ hay, vườn đào, nhìn vào thì thấy đào chứ gì nữa!
Bầu trời trăng sáng

Bầu trời trăng sáng

Cô thắng xe lại, giữa ngã tư nhốn nháo. Đám đông bu đen, tiếng quát tháo vang trời. Đêm đổ vệt dài vàng hiu hắt từ ánh đèn cao áp.
Minh họa: Thu Hà

Đợi một mầm xuân

Đá chân chống xe máy, Xuân ôm một bó cây tua tủa vào nhà. Hùng đang ngồi gõ lộc cộc bên máy tính, ngạc nhiên nhìn vợ thả bó cây chẳng khác gì mớ củi với những nhánh khô gầy guộc lên bàn.
Minh họa Thu Hà

Ngoài kia sơn ca vẫn hót

Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.
Mắt trong

Mắt trong

Chằng đụp xong các loại hoa vào chiếc xe đã mòn cả hai lốp, Thụy quay sang bảo chủ vườn: “Chiều nay về lấy chuyến nữa nhé”.
Minh họa: Thu Hà

Tóc giả

Tùng vuốt những sợi tóc mảnh trên tay, chúng nhắc anh nhớ về những ngọn cỏ xanh mượt. Chỉ cần nhắm mắt lại, mùi không khí ẩm mướt của sáng tinh sương đong đầy cánh mũi, kèm theo mùi cỏ tươi ngai ngái nồng.