Mùa hoa đã cũ

Góc phố có cây lan hoàng dương. Mùa xuân, hoa rủ xuống từng chùm rực rỡ.
Minh họa: Nguyễn Minh
Minh họa: Nguyễn Minh

Tôi dọn về sống ở đây khi tìm được chỗ làm tại một bảo tàng nhỏ nằm ở phía tây nam thành phố. Mức lương không cao nên công việc cũng khá nhàn, chủ yếu xoay quanh việc sắp xếp, bảo quản, hiệu đính các tư liệu phục vụ công tác nghiên cứu. Tôi tạm hài lòng với những gì mình đang có. Cơ hội trụ lại chốn này vốn rất khó khăn với những cô gái đến từ tỉnh lẻ, nhất là khi tôi chọn gắn bó cuộc đời mình với một chuyên ngành có phạm vi khá hẹp thuộc lĩnh vực Hán Nôm.

Rất nhiều năm tháng về sau, tôi dần quên hết các sự kiện xảy ra trong chuỗi ngày làm việc ít biến động ấy. Thứ duy nhất mãi bừng sáng trong ký ức những năm hai mươi tuổi là cây lan hoàng dương vàng rực một góc trời.

Tôi thường dừng chân ở đó mỗi chiều sau khi rời khỏi cơ quan. Văn phòng của tôi chất đầy giấy tờ cũ nên luôn có mùi ẩm mốc. Chuyến xe buýt cuối ngày ngột ngạt đủ thứ mùi. Căn phòng trọ trên tầng ba chật hẹp với ô cửa sổ nhỏ bằng hai cuốn sách. Chỉ khi dừng lại dưới bóng hoàng dương, tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm.

- Đẹp quá đi.

Người thanh niên đột ngột xuất hiện ở góc đường đối diện hướng về phía tôi và thốt lên như thế. Giọng anh vui vẻ tự nhiên đến nỗi hai má tôi bỗng ửng đỏ lên.

- Ý tôi nói về bụi hoa - Thấy vẻ bối rối của tôi, chàng trai chỉ lên vòm cây, mỉm cười giải thích.

Lần này thì cả gương mặt tôi đỏ bừng.

- Cả cô nữa, khoảnh khắc này trông cô thật đẹp. Cô có muốn tôi chụp hộ một bức ảnh không?

Tất nhiên là tôi lắc đầu, nắm chặt quai túi rồi vội vã bước đi. Năm đó tôi hai mươi hai tuổi. Mẹ luôn dặn tôi cảnh giác với bất cứ người lạ nào bỗng tiếp cận bất ngờ.

Người thanh niên đó hóa ra lại ở cùng khu nhà với tôi. Anh thuê trọ ở dãy bên phải hành lang, nơi diện tích phòng rộng gấp đôi, có ban-công nhìn ra phố và khung cửa sổ mở rộng đón ánh mặt trời.

Anh là kỹ sư công nghệ thông tin, hiện đang làm việc cho một công ty phần mềm. Chúng tôi thường gặp nhau ở lối lên xuống cầu thang. Trông anh có vẻ chững chạc và điềm tĩnh so với tuổi hai mươi sáu. Sau này tôi còn biết anh thích chơi đàn ghi-ta. Những cuối tuần mọi người về quê hết, dãy trọ trở nên im vắng, tôi nghe thấy tiếng đàn của anh từ căn phòng bên ấy.

Một buổi tối nọ, cơ quan có tiệc chia tay người đồng nghiệp nghỉ hưu nên tôi về khá muộn. Rời khỏi trạm xe buýt, tôi rảo bước trên con phố vắng, lòng phấp phỏng âu lo nhìn mấy người lạ mặt tụ tập chỗ góc đường. Tiếng gót giày gõ xuống đơn độc trên vỉa hè lát đá.

- Em về muộn thế?

Giọng nói quen thuộc cất lên khiến tôi nhẹ cả người. Anh đang đứng đó, ngay đầu con ngõ nhỏ, mặc một bộ thể thao màu xám nhạt, hai tay khoanh trước ngực.

- Vâng, em có chút việc nên về muộn - Tôi rụt rè đáp - Anh đang chờ ai à?

Anh khẽ gật đầu, bước chầm chậm bên cạnh tôi. Hai chúng tôi nói chuyện và cùng cười. Tới hành lang, trước khi vào phòng, anh nhắc tôi cài chặt cửa sổ kẻo đêm trời trở gió.

- Chúc em ngủ ngon - Anh nháy mắt với tôi, cười cười.

Mãi về sau anh mới kể cho tôi biết rằng tối đó đi qua mấy lần thấy cửa phòng tôi không sáng đèn, anh lo tôi có việc gì nên ra ngoài đường đợi.

Chúng tôi yêu nhau từ lúc nào chẳng rõ. Khi đó cả hai chúng tôi đều rất trẻ, chưa có nhà, chưa có sự nghiệp, chỉ có tình yêu và rất nhiều hy vọng về những điều tốt đẹp sẽ đến trong đời.

Bụi lan hoàng dương nơi góc phố lặng lẽ chứng kiến nụ hôn đầu say đắm.

Bây giờ tôi ba mươi tám tuổi. Tôi có nhà, sự nghiệp, có chồng và một đứa con trai bé bỏng.

Nhưng, dĩ nhiên, tôi chẳng có anh. Và cũng không còn sắc vàng rực rỡ nơi góc trời năm ấy.

Chồng tôi lớn hơn chín tuổi, làm trong ngành công nghệ sinh học. Chúng tôi quen nhau nhờ một người bạn chung ở bảo tàng. Anh thuộc kiểu người trầm lặng, nghiêm túc, luôn tận tâm với công việc, đến mức chẳng còn nhiều khoảng trống dành cho những cảm xúc riêng tư. Ngay từ lần đầu gặp mặt, anh đã bị cuốn hút bởi nét dịu dàng trong trẻo của tôi, điều này về sau bạn tôi kể lại như vậy. Sau một thời gian tìm hiểu, chúng tôi quyết định cùng nhau xây dựng gia đình.

Nửa năm trước, tôi tham gia một dự án phục dựng cụm di tích lịch sử cấp quốc gia tại làng Đồng Liên. Khi chuyến công tác kết thúc, trên đường tắt trở về thành phố, tôi tình cờ nhìn ra ngoài cửa kính xe và bắt gặp sắc hoa vàng bung nở trước một con ngõ nhỏ.

Khoảnh khắc ấy, trái tim tôi bất chợt lỡ đi một nhịp.

Một tháng sau, chúng tôi quay lại để bổ sung tài liệu cho lần báo cáo tiếp theo. Trùng hợp thay, điểm khảo sát lần này nằm ngay cạnh nơi tôi đã thoáng thấy sắc hoa hôm trước. Chủ nhân ngôi nhà là một cụ bà ngoài tám mươi. Biết chúng tôi đang nghiên cứu về các di tích, bà kể cho tôi nghe nhiều câu chuyện cũ.

Tôi hỏi bà về bụi lan hoàng dương.

Bà lặng đi hồi lâu rồi kể rằng thuở trước, bà từng có một lời hẹn ước với một chàng trai trong làng. Trước ngày ra trận, ông mang sang trồng trước hiên nhà bà một gốc hoa, dặn rằng khi nào sắc vàng phủ lối, ấy là ngày ông trở về.

Nhưng năm tháng trôi qua, chiến tranh, bom đạn, đói khổ cuốn đi tất cả. Khóm hoa năm nào cũng héo tàn tựa như lời hứa chẳng kịp thực hiện. Người lính ấy đã vĩnh viễn nằm lại nơi chiến trường sau một trận đánh ác liệt, đến nay phần mộ vẫn chưa tìm thấy.

Bà cứ ở vậy không đến với ai. Khi đất nước thanh bình trở lại, bà trồng trước ngõ một bụi lan hoàng dương. Hy vọng linh hồn người lính khi trở về làng sẽ nhận ra ngôi nhà cũ nhờ màu hoa vàng rực rỡ.

Trong chuyến công tác đến Tô Châu, tôi mua vài chiếc áo lụa mang về Đồng Liên tặng các cụ già đã giúp đỡ chúng tôi suốt thời gian làm dự án. Chủ nhật ấy, con trai tham gia ngoại khóa, chồng tôi định lái xe đưa tôi đi, vừa để thư giãn sau một tuần căng thẳng, vừa muốn hiểu hơn về công việc nghiên cứu di sản của tôi.

Nhưng sáng đó, anh phải lên công ty gấp vì sự cố liên quan đến kiểm định lô hàng xuất khẩu. Biết việc này không thể nhanh chóng giải quyết, tôi bảo anh cứ yên tâm, tôi có thể đi một mình.

Các cụ ở Đồng Liên quý tôi như con gái đi lấy chồng xa về thăm nhà. Họ nắm tay tôi, khen tôi giỏi quá, bao nhiêu nét chữ cổ mờ nhòe vẫn dịch hết được. Giữa hơi ấm của những bàn tay già nua ấy, tôi chợt nhận ra tình yêu với công việc này đôi khi chỉ bắt nguồn từ những điều giản dị như thế.

Xế trưa, tôi dừng chân trước ngôi nhà nhỏ có bụi hoa vàng. Hình như cụ già tôi quen hôm nay đi vắng. Cánh cổng buộc lại bằng một sợi dây.

Tôi nhìn lên vòm hoa, thấy lòng xao xuyến vì những hồi ức cũ.

- Đẹp quá đi.

Một giọng đàn ông ấm áp ở phía sau cất lên khiến tôi giật mình. Quay trở lại, tôi sững sờ. Ngay cả trong những giấc mơ huyễn tưởng nhất, tôi cũng không nghĩ sẽ có ngày gặp lại mối tình đầu của mình trong một khung cảnh như thế này.

- Ý anh nói về bụi hoa. Và cả em nữa, khoảnh khắc này trông em mới đẹp làm sao.

Người cũ của tôi hóa ra lại là cháu trai duy nhất của bà cụ. Anh vừa về Việt Nam hôm qua.

Bao nhiêu năm tháng đã trôi qua mà anh hầu như không thay đổi gì nhiều, vẫn vóc dáng cao lớn, gương mặt điềm tĩnh và nụ cười ấm áp ấy. Ngày đó, khi nhận được lời mời vào làm việc cho một tập đoàn lớn ở phía nam, anh đã tha thiết năn nỉ tôi đi cùng. Thế nhưng gia đình tôi không đồng ý cho con gái đi xa. Hơn nữa chuyên ngành nghiên cứu của tôi rất khó tìm được công việc ở thành phố mới. Tôi nói lời chia tay anh dẫu trong lòng đau xót. Anh trở lại con phố có bụi lan hoàng dương tìm tôi rất nhiều lần. Cuối cùng tôi quyết định rời sang chỗ khác, cắt đứt mọi liên lạc để khép lại phần đời đã cũ.

Tôi trở về nhà. Người giống như lên cơn sốt.

Chồng tôi đang huýt sáo và nấu ăn trong bếp. Anh ấy, dĩ nhiên, không biết tôi vừa gặp lại người yêu cũ.

Người cũ của tôi giờ đã định cư ở nước ngoài. Lần đầu tiên sau rất nhiều năm, tôi lên mạng tìm kiếm thông tin bằng cách gõ tên anh dẫu trước đây đã dặn lòng hàng nghìn lần rằng sẽ không bao giờ được làm thế. Tôi tìm được khá nhiều bài báo viết về anh, biết anh là một kỹ sư công nghệ khá thành công trong các dự án về trí tuệ nhân tạo, biết anh đã một lần kết hôn rồi ly hôn, biết anh chưa có con cái, hiện đang sống độc thân cùng một chú chó Border Collie trong ngôi nhà nhỏ ngập tràn ánh nắng.

Lần này anh về Việt Nam để giải quyết một số công việc gia đình. Sáng hôm sau, khi đang làm việc ở bảo tàng, tôi nhận được một bó hoa rực rỡ anh gửi tặng.

- Sao anh lại tặng hoa cho em - Tôi ngập ngừng nhắn tin trên điện thoại.

- Anh biết em thích hoa nên có lẽ sẽ mỉm cười khi nhận được. Anh nhớ nụ cười đó của em rất nhiều.

Mấy ngày tiếp theo anh gọi điện rồi nhắn tin cho tôi. Anh nói cuối tuần anh bay rồi, muốn gặp tôi một lần nữa trước khi rời khỏi Việt Nam. Anh sẽ đến chỗ hẹn để chờ tôi. Dù tôi không đến thì anh vẫn chờ.

Lòng tôi hoang mang khi lái xe trở về nhà. Tối đó chồng tôi lại có cuộc họp ở công ty. Khi đưa áo khoác cho chồng mặc, tôi đột ngột nắm tay chồng và bảo:

- Hôm nay anh ở nhà với em được không?

Chồng tôi khá ngạc nhiên vì trước giờ tôi là người phụ nữ coi trọng công việc. Nhìn tôi một lát với vẻ băn khoăn, anh lấy điện thoại ra gọi báo mình có việc đột xuất nên xin phép không tham gia được, tài liệu đã gửi đầy đủ cho trợ lý.

Tối hôm đó trời đổ mưa. Tôi pha một ấm trà, chồng tôi đọc cho tôi nghe cuốn sách đang đọc dở.

Mùa lan hoàng dương cũ đã qua rồi.

Có thể bạn quan tâm

Minh họa VĂN HỌC

Xứ nước lên

Phải rời bỏ cái chốn này khi nước lên. Hồi đó, cứ nghĩ tới những cuộc đi là Khê buồn muốn khóc.

Minh họa: VĂN HỌC

Tro bụi ngược chiều

Nắng trưa vàng như chảo mật ong tưới xuống. Nghĩa trang lớn nằm ở ngoại ô, những ngôi mộ nơi góc khuất bị cỏ dại bọc kín, bia đá lấm bụi, từng vệt bẩn kéo dài chảy xuống theo vệt nước mưa, có lẽ do cơn mưa chiều qua.

Minh họa: Nguyễn Minh

Trăng sau bão

Về đến Hoàng Phủ lúc giữa chiều, gió se sắt làm những tán cây nhuốm bùn kêu lào rào.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Trên những dấu thu

Nhân đẩy cánh cổng sắt bước vào khoảng sân nhỏ. Ùa vào lòng anh là hương mộc ngọt ngào làm anh nhớ lại những năm tháng êm đềm.

Minh họa: Trần Xuân Bình

Cơm đục

Những hạt cát mà anh đã lén trộn trong chén cơm năm đó, chắc bà già mù không nhớ đâu. Nội nói khi người hóa khói, nhẹ tênh một đời, không còn gì để nhớ thương hay oán giận. Cứ vậy mà tan.

Minh họa của Văn Học

Màu hoa tím trong mưa

Thành phố đã mưa suốt hai tuần không dứt. Những sợi tơ mảnh nối nhau tuôn xuống từ trời rồi hợp thành dòng chảy miên man qua từng con ngõ nhỏ. Hơi ẩm bám vào tường làm dãy nhà tập thể tróc vữa già thêm mấy chục năm. Âm thanh rả rích len vào giấc ngủ nghe buồn như tiếng khóc.

Minh họa: Nguyễn Minh

Qua mùa nước cạn

Nắng sồng sộc phả lên mặt người. Nóng bỏng rát lên từng thớ da. Đất nung lên chân, xuyên qua gót nứt nẻ, đi một bước đã thấy bưng bức.

Minh họa: Nguyễn Minh

Lời biển

Biển đón tôi bằng tiếng sóng dịu êm. Biển mênh mông bình yên đã dưỡng nuôi làng chài, để tôi và số ít trai gái có thể đi xa hơn.

Minh họa: Nguyễn Minh

Nài ngựa

Bây giờ khi đã lớn khôn, xa ký ức quê hương một quãng dài cả về thời gian và khoảng cách, nhưng mỗi lần nhìn cỗ xe ngựa đậu trong viện bảo tàng hay những khu du lịch sinh thái miệt vườn, là lòng tôi lại dâng lên cảm giác thân thương, thắm thiết.

Minh họa: Chu Văn

Vì một lời hứa nhỏ

Chỉ thiếu nửa điểm nữa thôi là tôi đã đạt điểm tuyệt đối ở cả ba môn thi đại học. Nhưng điều đó không khiến tôi bất ngờ.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Giờ đẹp

Sáng nay, thời tiết bình thường, trời không nắng, chẳng mưa, chỉ hơi ưng ửng vàng, gió thổi nhẹ. Nghe nói, mấy ngày tới sẽ có đợt áp thấp.

Minh họa: Nguyễn Minh

Những cái cây trong thành phố

Nhi ngồi làm việc cạnh một ô cửa bằng kính chẳng bao giờ mở. Cái chốt cửa bằng sắt hoen gỉ nằm im trong bức tường đầy hơi máy lạnh.

Minh họa: NGUYỄN MINH

Phía trăng lên

Thức liên tục gắp thức ăn cho mẹ. Sự cố gắng của con trai cả khiến bà Mai thấy thương. Bà biết, con dâu chẳng ưa gì mình, còn Thức cố xóa nhòa khoảng cách mẹ chồng, nàng dâu.
Minh họa: DƯƠNG ĐÍNH

Mầm xanh ký ức

Xuồng vừa chạm bến thì tiếng đạn bất ngờ nổ rền như sấm xé tan màn đêm. Địch phục kích! Lửa lóe sáng giữa bóng tối, tiếng súng rát tai dội vang cả khúc sông. Nhóm người vội tản ra, người lao lên bờ, người len qua cầu khỉ, người lặn mình vào lùm cây tối sẫm.
Minh họa: Nguyễn Minh

Về may áo lụa

Trăng trải thành thảm vàng, bao phủ cả làng mạc, bãi dâu. Anh hòa mình vào ánh trăng với ngàn ngạt hương dâu, như sợ nay mai vùng Ngàn Hương sẽ bị cày xới.
Minh họa: Thu Hà

Ngang một bến sông

Nước dâng lên rờn rợn. Gió xốn xang như nỗi niềm của con sông gác mặt mình trong năm tháng. Lão Mậu đưa thuyền vào sát bờ, tắt máy. 
Lời ong bướm

Lời ong bướm

Chợ Hợp Thành một tháng bốn phiên. Sáng mai là phiên ngày hăm ba, còn một phiên ngày ba mươi nữa thôi là hết tháng giêng rồi.
Minh họa: Thu Hà

Một vùng nắng tỏa

Hoa mơ hoa mận nở rộ mà trời vẫn có gì đó mênh mang. Bản Thia, bản Ngài như trở nên vắng hơn, lọt thỏm giữa núi rừng.
Minh họa: Lê Thu Hà

Rồi ấm lại sắc xuân

Chị nhẹ bước ra vườn. Buổi sớm, không khí trong lành, tưởng như hương thơm phảng phất của các loài hoa đang lẩn khuất đâu đây bỗng chợt bung tỏa trong làn gió xuân phe phất. Bên kia là khóm cúc tần vẫn đang vào độ bung tỏa búp non. Đằng xa là vài bông cải cúc cuối vụ. Còn xa xa kia là một thảm dài xanh mướt mát của cỏ, của vườn cây bên ngôi nhà gỗ nhỏ. 
Minh họa: Thu Hà

Người canh xuân

Nhìn vào vườn đào, bà thấy gì? Biết bao lần ông hỏi bà vợ câu ấy. Bà sẽ nhìn ra bãi sông thông thốc gió: Ơ hay, vườn đào, nhìn vào thì thấy đào chứ gì nữa!
Bầu trời trăng sáng

Bầu trời trăng sáng

Cô thắng xe lại, giữa ngã tư nhốn nháo. Đám đông bu đen, tiếng quát tháo vang trời. Đêm đổ vệt dài vàng hiu hắt từ ánh đèn cao áp.
Minh họa: Thu Hà

Đợi một mầm xuân

Đá chân chống xe máy, Xuân ôm một bó cây tua tủa vào nhà. Hùng đang ngồi gõ lộc cộc bên máy tính, ngạc nhiên nhìn vợ thả bó cây chẳng khác gì mớ củi với những nhánh khô gầy guộc lên bàn.
Minh họa Thu Hà

Ngoài kia sơn ca vẫn hót

Sau chừng hơn hai giờ mật phục để bắt những kẻ săn muông thú, ông tạm thả lỏng cơ thể. Rừng xanh mênh mông. Tiếng gió nhè nhẹ từ vách núi phía xa dội lại. Trên tán cây, thi thoảng rơi xuống tiếng chim hót.
Minh họa: Thu Hà

Ánh lửa nơi triền gió

Lúc Đông tỉnh dậy ở quán Gió thì đã không thấy con Lý bên cạnh. Toàn thân đau ê ẩm, rã rời. Đầu váng vất, chao đảo.
Mắt trong

Mắt trong

Chằng đụp xong các loại hoa vào chiếc xe đã mòn cả hai lốp, Thụy quay sang bảo chủ vườn: “Chiều nay về lấy chuyến nữa nhé”.
Minh họa: Thu Hà

Tóc giả

Tùng vuốt những sợi tóc mảnh trên tay, chúng nhắc anh nhớ về những ngọn cỏ xanh mượt. Chỉ cần nhắm mắt lại, mùi không khí ẩm mướt của sáng tinh sương đong đầy cánh mũi, kèm theo mùi cỏ tươi ngai ngái nồng.
Minh họa: Thu Hà

Bão đời

Trận bão quét qua làm cây cối ngã quỵ. Vùng vốn nghèo khó nay đối mặt mối nguy sạt lở đất đá.