Nhớ Tết quê, gọi tranh Tết Đông Hồ

Những biết bao giờ thì mới tới ngày xưa, thuở tranh Tết Đông Hồ tưng bừng nguyên sắc gọi xuân ở muôn nẻo chợ quê để tranh Lợn, tranh Gà, tranh Phú quý, Vinh hoa ùa về mọi vách nứa, nhà tranh mà “om sòm” khó dứt từ Một, Chạp cho đến hết Giêng, Hai của Tết Việt?

Tác phẩm 12 con giáp của danh họa Nguyễn Tư Nghiêm.
Tác phẩm 12 con giáp của danh họa Nguyễn Tư Nghiêm.

Những ngày xa xa ấy, hồn Việt nương dó Việt được duyên ở Đông Hồ. Đĩa mầu nguyên ánh ỏi từ tự nhiên, như thớ điệp trắng óng bạc của sò điệp, mầu vàng hòe từ hoa hòe, mầu đỏ vang từ cây gỗ vang, đỏ son từ sỏi son tán mịn, mầu xanh chàm từ lá chàm, mầu đen từ than lá tre hay than rơm ngâm kỹ. Rồi chỉ đĩa mầu thôi mà đã ánh sắc bức tranh quê ngọt ngào yếm thắm, mớ bảy mớ ba, thắt lưng bao xanh cho váy lĩnh “buông chùng cửa võng” (thơ Hoàng Cầm).

Từ một vài thế kỷ nay, nền cốt âm của văn hóa làng chỉ còn biết ngậm ngùi cư trú trong cõi vắng tinh thần của nhiều thế hệ nghệ sĩ. Ước vọng năm mới mang lời chúc lành qua tờ tranh xuân với Em bé ôm gà, Em bé ôm vịt, với Gà đàn, Lợn đàn cũng chỉ còn như ngọn gió ngũ sắc bất chợt đi về theo miền ký ức của bạn và tôi.

Tết này, lớp hậu sinh tưởng vọng danh họa Nguyễn Tư Nghiêm, “cây cầu” lớn bắc qua hai thế kỷ, cũng là cái gạch nối cuối cùng từ Mỹ thuật Đông Dương tới nghệ thuật đương đại. Những tranh con giống và con giáp của ông, năm nào cũng vậy, là tiếng gõ cửa thanh nhàn bên thềm xuân chúc phúc đồng nghiệp. Từ chiêm nghiệm âm dương ngũ hành, từ hai mươi bốn tiết khí trong năm để cảm nhận bốn mùa, tranh mười hai con giáp của ông là tiếng gọi xuân đẹp và lạ. Với mười hai cung khởi từ Tý (năm con Chuột) đến Hợi (năm con Lợn), ông vẽ ra những lá số Tử vi độc đáo, đọc vị con vật chủ của từng năm. An nhiên, ngọn bút giàu ngữ điệu của Nguyễn Tư Nghiêm bay múa, xuất thần, cuốn theo những vòng sóng siêu hình của kiếp trước, của luân hồi ẩn hiện trong trời đất, lúc sắc sắc, lúc không không. Vài năm cuối đời, trên tờ tranh con giống ông còn gọi xa, vẽ xa tới nhiều vòng lục thập hoa giáp của thế kỷ mới, như một cách thêm duyên, thêm tuổi cho mùa xuân cuộc đời của bất kỳ ai.

Những thập kỷ bản lề đang xoay cùng thế giới đang phẳng. Sứ mệnh lật trang mới đã sang vai và trong tay các nghệ sĩ trẻ khi Tết quê xưa và tranh Tết Đông Hồ vẫn miên viễn như gió Xuân bên cửa.

Có thể bạn quan tâm

Tôn vinh và phát huy giá trị văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên

Tôn vinh và phát huy giá trị văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên

Hội thi sẽ góp phần nâng cao ý thức, trách nhiệm của cộng đồng trong việc bảo tồn và phát huy di sản văn hoá cồng chiêng; tăng thêm sự đoàn kết, hiểu biết, giúp đỡ lẫn nhau giữa nhân dân các dân tộc trên địa bàn thành phố nói riêng và tỉnh Kon Tum nói chung.

NSND Lê Ngọc vào vai Kim Tử - vai diễn được trao giải Nghệ sĩ trình diễn xuất sắc ở Liên hoan Sân khấu Trung Quốc - ASEAN 2016.

Tìm khán giả cho sân khấu

Có nhiều điều “lạ” khi nhắc đến sân khấu Lệ Ngọc, bởi đây là đơn vị sân khấu xã hội hóa gần như tiên phong ở Hà Nội, đang lập kỷ lục về việc lưu diễn ở nước ngoài nhiều nhất trong một khoảng thời gian ngắn và đang quyết tâm cho mục tiêu sống còn là tìm lại khán giả cho sân khấu.

Sự hình thành “chất Tràng An” không phải ở thời gian, mà ở nhận thức và thẩm thấu giá trị. Ảnh: LÊ BÍCH

Mạch ngầm văn hóa Tràng An

1. Phố Đinh Liệt có một người họa sĩ, gia đình từng nhiều đời gắn bó với phố cổ Hà Nội. Ở một góc sân thượng của ngôi biệt thự cũ kỹ, người họa sĩ vẽ hai bức tranh. Một bức, là gam màu trong trẻo của buổi sớm mai, thấp thoáng bóng cầu Long Biên phía xa. Một bức, có nền vàng đỏ của ráng chiều. Những mái ngói lô xô là cảm hứng chủ đạo của hai bức tranh.

Bạn sẽ nhìn thấy tôi, nếu đọc tôi

Bạn sẽ nhìn thấy tôi, nếu đọc tôi

“Chị Tư” vẫn nhỏ nhẹ và dịu dàng, như cách mà chị đến với văn chương. Dù rất nhiều lần trò chuyện với chị, bằng cách này hay cách khác, trêu đùa thậm chí là... nói điêu cho chị, vậy nhưng, chưa bao giờ thấy Nguyễn Ngọc Tư giận. Đáp lại tất cả, chỉ là một nụ cười hiền khô, chân chất, và lâu mới lại có một lời đáp trả đầy hóm hỉnh.

Điệu múa Ngày mùa của người Dao Tiền xã Yên Nguyên (huyện Chiêm Hóa, Tuyên Quang).

Chơi xuân ở Bản Pình

Hoa đào, hoa mơ đang khoe sắc trên những sườn núi thôn Bản Pình, xã Trung Minh (Yên Sơn, Tuyên Quang), báo hiệu một mùa xuân đang về bản vùng sâu, vùng xa. Nơi đây, các hộ gia đình đều là đồng bào dân tộc Dao Tiền. Họ có nhiều phong tục độc đáo, trong đó phong tục đón Tết mang nhiều nét đặc trưng, thể hiện tính kết nối cộng đồng rất cao.

Mỗi khi xuân về

Mỗi khi xuân về

Hà Nội, tiết đông giá đến rất nhanh, sau những ngày mùa thu lộng lẫy vàng óng kéo dài. Rồi chẳng mấy chốc tháng Chạp sẽ gõ cửa. Chẳng mấy chốc trên khắp phố phường sẽ ngập tràn không khí Tết.