Chơi xuân ở Bản Pình

Hoa đào, hoa mơ đang khoe sắc trên những sườn núi thôn Bản Pình, xã Trung Minh (Yên Sơn, Tuyên Quang), báo hiệu một mùa xuân đang về bản vùng sâu, vùng xa. Nơi đây, các hộ gia đình đều là đồng bào dân tộc Dao Tiền. Họ có nhiều phong tục độc đáo, trong đó phong tục đón Tết mang nhiều nét đặc trưng, thể hiện tính kết nối cộng đồng rất cao.

Điệu múa Ngày mùa của người Dao Tiền xã Yên Nguyên (huyện Chiêm Hóa, Tuyên Quang).
Điệu múa Ngày mùa của người Dao Tiền xã Yên Nguyên (huyện Chiêm Hóa, Tuyên Quang).

Người Dao Tiền ăn Tết từ 26 tháng Chạp sang đến mồng 3 tháng Giêng. Một trong những phong tục không thể thiếu với người Dao Tiền ở Bản Pình là tục lấy nước đêm Giao thừa và lấy nước đầu năm mới, lấy được càng nhiều nước thì năm ấy làm ăn càng thuận lợi, càng có nhiều của ăn của để. Thông thường, việc lấy nước sẽ do người đàn ông lớn tuổi nhất trong nhà thực hiện hoặc là nam giới trẻ, khỏe mạnh. Xưa, người dân dùng ống bương đi lấy nước, mỗi lần lấy nước phải đầy ống, bởi nếu bương nước mà vơi thì cả năm sẽ không được no đủ.

Người Dao Tiền có tục “cúng nhà ngoại” vào ngày mồng 2 Tết. Đây là dịp để gia chủ tưởng nhớ và báo đáp tới bố vợ, mẹ vợ đã mất, tỏ lòng biết ơn người đã sinh thành ra vợ mình. Mâm cơm cúng được bày biện những lễ vật như mâm cúng tổ tiên nhà nội, nhưng có một điểm khác là tổ chức lễ cúng ở một góc nhà. Rồi cả gia đình cùng liên hoan và ôn lại kỷ niệm về những người bên ngoại và chúc nhau năm mới.

Trong mâm cúng đất trời, gia tiên ngày Tết của đồng bào Dao Tiền không thể thiếu bánh chưng gù. Phụ nữ của gia đình sẽ đảm nhận việc gói bánh. Công đoạn chọn gạo, chọn lá và thịt rồi gói bánh được thực hiện công phu tỉ mỉ thể hiện sự khéo léo và lòng thành kính của người phụ nữ và của mỗi gia đình. Ngoài bánh chưng gù, người Dao Tiền ở đây còn làm thêm các loại bánh khác như bánh lẳng, bánh dày, bánh dợm… để ăn trong dịp Tết.

Buổi sáng đầu tiên của năm mới, sau khi chúc những người trong họ và hàng xóm láng giềng thì già trẻ, trai gái lại nô nức kéo nhau về nơi sinh hoạt cộng đồng, thường là bãi đất rộng, nay là nhà văn hóa thôn bản, để ca hát, nhảy múa, chơi các trò chơi truyền thống. Đây cũng chính là dịp để những chàng trai, cô gái Dao Tiền gặp gỡ, tìm hiểu rồi ướm lời nhau qua những bài hát tỏ tình, giao duyên. Đã có rất nhiều đôi nên nghĩa vợ chồng từ những buổi đi chơi xuân như thế.

Có thể bạn quan tâm

Tôn vinh và phát huy giá trị văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên

Tôn vinh và phát huy giá trị văn hóa cồng chiêng Tây Nguyên

Hội thi sẽ góp phần nâng cao ý thức, trách nhiệm của cộng đồng trong việc bảo tồn và phát huy di sản văn hoá cồng chiêng; tăng thêm sự đoàn kết, hiểu biết, giúp đỡ lẫn nhau giữa nhân dân các dân tộc trên địa bàn thành phố nói riêng và tỉnh Kon Tum nói chung.

NSND Lê Ngọc vào vai Kim Tử - vai diễn được trao giải Nghệ sĩ trình diễn xuất sắc ở Liên hoan Sân khấu Trung Quốc - ASEAN 2016.

Tìm khán giả cho sân khấu

Có nhiều điều “lạ” khi nhắc đến sân khấu Lệ Ngọc, bởi đây là đơn vị sân khấu xã hội hóa gần như tiên phong ở Hà Nội, đang lập kỷ lục về việc lưu diễn ở nước ngoài nhiều nhất trong một khoảng thời gian ngắn và đang quyết tâm cho mục tiêu sống còn là tìm lại khán giả cho sân khấu.

Sự hình thành “chất Tràng An” không phải ở thời gian, mà ở nhận thức và thẩm thấu giá trị. Ảnh: LÊ BÍCH

Mạch ngầm văn hóa Tràng An

1. Phố Đinh Liệt có một người họa sĩ, gia đình từng nhiều đời gắn bó với phố cổ Hà Nội. Ở một góc sân thượng của ngôi biệt thự cũ kỹ, người họa sĩ vẽ hai bức tranh. Một bức, là gam màu trong trẻo của buổi sớm mai, thấp thoáng bóng cầu Long Biên phía xa. Một bức, có nền vàng đỏ của ráng chiều. Những mái ngói lô xô là cảm hứng chủ đạo của hai bức tranh.

Bạn sẽ nhìn thấy tôi, nếu đọc tôi

Bạn sẽ nhìn thấy tôi, nếu đọc tôi

“Chị Tư” vẫn nhỏ nhẹ và dịu dàng, như cách mà chị đến với văn chương. Dù rất nhiều lần trò chuyện với chị, bằng cách này hay cách khác, trêu đùa thậm chí là... nói điêu cho chị, vậy nhưng, chưa bao giờ thấy Nguyễn Ngọc Tư giận. Đáp lại tất cả, chỉ là một nụ cười hiền khô, chân chất, và lâu mới lại có một lời đáp trả đầy hóm hỉnh.

Mỗi khi xuân về

Mỗi khi xuân về

Hà Nội, tiết đông giá đến rất nhanh, sau những ngày mùa thu lộng lẫy vàng óng kéo dài. Rồi chẳng mấy chốc tháng Chạp sẽ gõ cửa. Chẳng mấy chốc trên khắp phố phường sẽ ngập tràn không khí Tết.

Tác phẩm 12 con giáp của danh họa Nguyễn Tư Nghiêm.

Nhớ Tết quê, gọi tranh Tết Đông Hồ

Những biết bao giờ thì mới tới ngày xưa, thuở tranh Tết Đông Hồ tưng bừng nguyên sắc gọi xuân ở muôn nẻo chợ quê để tranh Lợn, tranh Gà, tranh Phú quý, Vinh hoa ùa về mọi vách nứa, nhà tranh mà “om sòm” khó dứt từ Một, Chạp cho đến hết Giêng, Hai của Tết Việt?