Sinh ra ở làng đàn Đào Xá, là con của Nghệ nhân Ưu tú duy nhất của làng, nhưng anh Đào Anh Tuấn lại chọn con đường lập nghiệp theo hướng khác. Nhưng rồi, sau những bôn ba, khi đã qua nhiều trải nghiệm cuộc sống, anh Tuấn mới hiểu nỗi lòng, hiểu công việc của cha anh. Tiếng đàn Đào Xá đã “gọi” anh về...
Nghệ nhân Đào Anh Tuấn giới thiệu những nhạc cụ do gia đình mình sản xuất.
Vẻ ngoài mộc mạc, thô tháp, anh Đào Anh Tuấn mang dáng vẻ của một nông dân, một bác thợ mộc hơn một nghệ nhân. Nhưng khi ngồi xuống với những dụng cụ làm đàn, khi cầm những cây đàn lên để “thẩm âm”, anh như trở thành con người khác. Tỉ mỉ, cầu kỳ và đầy đam mê. Đào Xá là làng chế tác đàn duy nhất ở Hà Nội, có tuổi đời đến hơn 300 năm. Ở mảnh đất văn vật này, nơi thế hệ nào cũng có những lãng tử, những tao nhân mặc khách thì sự hiện diện của Đào Xá như một lẽ đương nhiên. Những người thợ Đào Xá xưa lên khu 36 phố phường lập nghiệp, lập ra hẳn một phố Hàng Đàn một thời sầm uất. Phố Hàng Đàn giờ không còn, nhưng người Đào Xá vẫn trung thành với nghề xưa. Câu chuyện của anh Tuấn là một câu chuyện “lạ”.
Nói đến đàn Đào Xá, không ai không biết đến nghệ nhân Đào Văn Soạn. Ông là người hội tụ những tinh hoa của làng nghề. Anh Tuấn là con trai nghệ nhân Đào Văn Soạn. Lớn lên bên những cây đàn của cha, lẽ thường phải theo nghề. Nhưng anh lại chọn con đường khác để lập nghiệp. Ông Soạn vẫn cứ kỳ cạch trong xưởng gỗ, ngày ngày vẫn cứ “tịch, tang” thẩm âm. Còn người con trai thì vẫn cứ bình thản với công việc của mình. “Tôi theo nghiệp làm đàn muộn. Cũng bởi mình chưa hiểu đàn. Nhưng tôi thấy cha tôi say mê quá. Đến khi cụ ngoài 70 tuổi, ngay cả lúc trái gió trở trời vẫn cứ cặm cụi bào, đục làm đàn. Tôi thương ông cụ. Dần dần, khi nghe tiếng đàn, khi được những người nghệ sĩ, nghệ nhân chia sẻ về âm nhạc, về tiếng đàn, tôi mới cảm nhận được cái đẹp của nghề làm đàn, thế rồi tôi mới quay lại với nghề. Tôi học nghề từ chính bố tôi”, anh Đào Anh Tuấn chia sẻ.
Sinh năm 1968, anh Tuấn mới có hơn chục năm tuổi nghề. Nhưng câu chuyện nghề nghiệp của anh là một điển hình cho “chất” gia truyền. Dù thời trẻ không thật sự để tâm, song, do sống cùng những cây đàn từ bé, quen với những âm thanh khi cha thử đàn, quen với những kỹ thuật từ sấy gỗ, đóng thùng, lên dây... nên anh “bắt” vào công việc rất nhanh. Anh nhận ra công việc của cha mình là cả một thế giới. Gia đình anh làm hơn chục loại đàn, tất cả đều là đàn truyền thống, bộ dây. Mỗi loại như đàn nhị, đàn tam, đàn tứ, đàn nguyệt, đàn đáy, đàn tỳ bà, đàn chanh, đàn bầu... lại có những kỹ thuật khác nhau. Thùng đàn chỉ dày, mỏng hơn nhau một chút xíu, non tay đục, già tay bào là đem đến những kết quả khác nhau. Cây đàn là phương tiện để người nghệ sĩ thể hiện tài hoa, tâm tư, tình cảm. Một cây đàn tốt, sẽ là “trợ thủ” đắc lực cho người nghệ sĩ truyền tải những cái hay, cái đẹp đến công chúng. Bởi thế, một cách tự nhiên, anh phải hiểu thêm về âm nhạc, hiểu thêm về nhu cầu của từng người chơi nhạc cụ. Cũng là cây đàn nguyệt, khi vào một giá hầu đồng với cung văn, độ trầm, độ bổng khác hoàn toàn so với một cây đàn nguyệt khi độc diễn, hay khi tham gia hòa âm một bản nhạc. Có lẽ anh cũng được thừa hưởng khả năng “thẩm âm” của người cha, nên dù không học hành về nhạc lý, anh cũng biết chính xác âm thanh một cây đàn sẽ như thế nào, ngay từ khi hoàn thiện, chứ chưa cần đến lúc so dây, chơi thử.
“Nghề làm đàn không có công thức cụ thể nào cả. Nếu công thức chung nhất thì gần như chỉ có “thành trắc, mặt vông”, tức thùng đàn làm bằng gỗ trắc, mặt đàn bằng gỗ vông. Còn lại, các gia đình đều truyền miệng cho nhau cách làm. Muốn cho ra một cây đàn hay, thì người thợ vừa làm, vừa rút kinh nghiệm. Mình không hiểu sâu về âm nhạc, nhưng tự mình chú ý theo dõi, thử nghiệm, mình phải lắng nghe phản hồi của các nghệ sĩ, của người chơi thì sẽ làm ra cây đàn tốt. Đôi khi, mình cũng phải có những cải tiến nhất định theo cảm nhận của mình”, anh Tuấn cho biết thêm. Cứ thế, hằng ngày, anh Tuấn dấn thân sâu hơn vào thế giới của nhạc cụ truyền thống. Gia đình anh hiện sản xuất 15 loại đàn dân tộc tất cả.
Bây giờ, bên cạnh thương hiệu “đàn Đào Soạn”, khi về Đào Xá, người ta còn mách nhau về thương hiệu “đàn Đào Tuấn”. Một tình yêu nở muộn và chín muộn. Nhưng nó đang góp phần nuôi dưỡng một làng nghề. Ban đầu là công việc, còn bây giờ là cả đam mê. Có bắt tay vào mới hiểu nghề làm đàn có nhiều thú vị. Khâu làm việc nào cũng có những điều đặc biệt. Còn nữa, đấy là điều tự hào khi góp phần gìn giữ “âm thanh của dân tộc”. Anh Tuấn tâm sự như thế.
Tây Hồ là lá phổi xanh, vùng di sản, vùng đất thiêng của Thủ đô. Tự hào và yêu mến mảnh đất này, một nhóm bạn trẻ đã tình nguyện đứng ra quảng bá, hướng dẫn khách du lịch tham quan các địa danh quanh hồ Tây. Điều đó không chỉ hữu ích cho hoạt động du lịch, mà còn góp phần tạo nên hình ảnh thân thiện của du lịch Thủ đô Hà Nội.
Nghề ướp trà sen ở Quảng An (quận Tây Hồ, Hà Nội) đã được vinh danh là Di sản văn hóa phi vật thể quốc gia. Ướp trà sen là nghề đòi hỏi sự tỉ mỉ, tinh tế và tao nhã. Có lẽ vì thế, hầu như ở bất kỳ gia đình ướp trà nào, phụ nữ cũng đóng vai trò chính.
So với lụa Vạn Phúc, the La Khê (quận Hà Đông, Hà Nội) ít được người dân biết đến hơn. Tuy cùng làm từ tơ tằm, the La Khê đòi hỏi kỹ thuật dệt phức tạp hơn, giá thành cao hơn. Có giai đoạn, the La tưởng chừng đã biến mất. Nhưng ở La Khê có một nghệ nhân đã kỳ công gìn giữ suốt mấy chục năm qua và đang đưa the La trở lại thị trường.
Quận Hoàn Kiếm (Hà Nội) là địa bàn có diện tích nhỏ nhất thành phố, nhưng lại là trung tâm du lịch, thương mại phát triển nhất Thủ đô. Xác định văn hóa ứng xử, văn minh thương mại có vai trò quan trọng trong gìn giữ bản sắc văn hoá, đặc biệt là văn hóa của khu phố cổ, Hoàn Kiếm chú trọng việc thực hiện hai Quy tắc ứng xử gắn với gìn giữ nét thanh lịch của người Hoàn Kiếm, qua đó, tăng sức hấp dẫn cho du lịch trên địa bàn.
Mặc dù tự nhận mình chưa có nhiều đóng góp cho Hà Nội, nhưng nếu liệt kê những di sản kiến trúc mà Giáo sư Hoàng Đạo Kính là người chủ trì tu bổ, ai cũng phải ngạc nhiên.
Di sản Văn hóa thế giới Khu Trung tâm Hoàng thành Thăng Long là biểu tượng của lịch sử-văn hóa Đại Việt qua nhiều thế kỷ. Đây là nơi triều đình quân chủ thời xưa bàn bạc, ban hành những quyết sách quan trọng của đất nước, nơi chứng kiến những thăng trầm qua những cuộc kháng chiến chống ngoại xâm, nơi hội tụ những nét tinh hoa kiến trúc-mỹ thuật của dân tộc… Những công trình kiến trúc từ xa xưa; những dấu tích kiến trúc và những hiện vật khảo cổ tại Hoàng thành Thăng Long là niềm tự hào vô giá của Thăng Long-Hà Nội nói riêng, của nước Việt Nam nói chung.
Múa rối nước là công việc nặng nhọc, vất vả, nhất là khi thời tiết trở lạnh. Công việc đó thường được những người đàn ông gánh vác. Hơn nữa, xưa kia các cụ còn cấm đoán nữ giới học nghề.
Cả cuộc đời gắn bó với nghề mộc truyền thống, ông Phan Lạc Hùng luôn mong muốn làm một điều thật ý nghĩa cho quê hương. Sau 5 năm lên ý tưởng và thực hiện, bằng sự tài hoa, kiên trì của mình, ông đã cho “thu nhỏ” ngôi đình Hữu Bằng (xã Hữu Bằng, huyện Thạch Thất) với tỷ lệ chính xác cao, họa tiết hoa văn tỉ mỉ. Ngôi đình “mi-ni” được ông trưng bày trong gia đình với cả niềm tự hào về quê hương.
Làng tranh Kim Hoàng (huyện Hoài Ðức, Hà Nội) đã từng thất truyền đến tám thập niên, nhưng bây giờ, ngay giữa ngôi làng cổ có một xưởng làm tranh dân gian Kim Hoàng. Nhiều khách du lịch, nhiều học sinh đến tham quan, tìm hiểu. Chủ nhân của xưởng làm tranh ấy là nghệ nhân Ðào Ðình Chung. Ðến với tranh dân gian muộn, nhưng tình yêu với dòng tranh quê hương giúp anh gắn bó và lan tỏa nét đẹp dòng tranh này đến cộng đồng.
Ông Tohru Ninomiya vừa mới trở về Nhật Bản cách đây ít ngày. Trước khi rời Việt Nam, Ủy ban nhân dân quận Hoàn Kiếm đã có buổi gặp mặt, tri ân doanh nhân Nhật Bản này, bởi suốt 12 năm qua, ông nổi tiếng với cái tên “người Nhật nhặt rác” ở hồ Gươm. Việc làm của ông đã đánh thức trách nhiệm cộng đồng, thu hút được nhiều người tham gia. Khi ông rời Việt Nam, công việc nhặt rác quanh hồ Gươm được trao lại cho những người bạn Việt Nam của ông.
Dù tuổi đời còn trẻ nhưng nghệ nhân Nguyễn Thanh Tuấn (làng nghề khảm trai Chuôn Ngọ, huyện Phú Xuyên) đã góp phần đem lại sinh khí mới cho nghề khảm trai Chuôn Ngọ. Anh là một trong những người tiên phong làm các sản phẩm khảm trai chân dung; đồng thời cũng là người ứng dụng công nghệ mở kênh giới thiệu nét tài hoa về khảm trai trên các nền tảng Facebook và YouTube. Hoạt động này giúp cộng đồng hiểu thêm về giá trị văn hóa, kinh tế của các sản phẩm khảm trai.
Quạt Chàng Sơn (huyện Thạch Thất) từng đứng trước nhiều khó khăn, làng nghề có nguy cơ mai một, nhưng giờ đây, nhiều khách du lịch trong nước và quốc tế tìm về Chàng Sơn để tham gia các hoạt động trải nghiệm, mua sắm. Quạt Chàng Sơn nay không được sử dụng như là vật dụng sinh hoạt như trước đây, mà được dùng để trang trí, làm quà lưu niệm. Nghệ nhân Nguyễn Thị Tuấn chính là một trong những người đem lại sức sống mới cho quạt Chàng Sơn.
Sơn mài Hạ Thái (xã Duyên Thái, huyện Thường Tín) là làng nghề nổi tiếng của Hà Nội, có nhiều sản phẩm trang trí, đồ lưu niệm hấp dẫn. Trong bối cảnh xã hội có nhiều thay đổi, nhiều người chuyển sang làm sơn mài "công nghiệp" bằng cách thay chất liệu, rút bớt công đoạn. Tuy nhiên, nghệ nhân Vũ Huy Mến vẫn kiên trì gìn giữ sơn mài truyền thống, sử dụng sơn ta và giữ vững các công đoạn, bởi với ông, chính việc gìn giữ nét đẹp truyền thống này mới thật sự tạo tương lai cho làng nghề.
Hà Nội hiện giờ có nhiều câu lạc bộ, giáo phường ca trù. Ca trù đang trên đường hồi sinh, nhưng với đào nương tài hoa Kim Ngọc, điều đó đem đến niềm vui xen lẫn nỗi lo, bởi khi phát triển “nóng” sẽ có thể có nhiều sai lạc. Bởi thế, biết rằng chặng đường còn gian nan, cô âm thầm nghiên cứu, tìm hiểu và tìm lại những chuẩn mực ca trù cổ.
Giữa một thành phố sôi động, náo nhiệt, hối hả, thì những phố đi bộ là một không gian để chúng ta chậm lại quan sát, ngắm nhìn nhịp sống của chính mình và những người chung quanh.
Trên phố Hàng Quạt (quận Hoàn Kiếm, Hà Nội), có một cửa hàng khắc dấu gỗ nhỏ xíu. Chiều rộng của cửa hàng chỉ hơn 1m, nhưng lúc nào cũng có những vị khách xúm xít ngắm người thợ cặm cụi làm con dấu. Người thợ khắc dấu đó là ông Phạm Văn Toàn. Nhiều người Việt Nam không biết đến ông, nhưng ông lại khá nổi tiếng khi xuất hiện trên nhiều tờ báo nước ngoài.
Văn hóa Hà Nội luôn có sức hút đặc biệt, vì thế, sau khi những nhà nghiên cứu nổi tiếng như: Nguyễn Vinh Phúc, Giang Quân… qua đời, lại có những thế hệ tiếp nối nghiên cứu chuyên sâu về Hà Nội. Một trong số đó phải kể đến nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến. Sau những năm tháng lao động miệt mài, ông đã cho ra đời nhiều cuốn sách về Hà Nội như: Đi dọc Hà Nội, Đi ngang Hà Nội, Hà Nội còn một chút này… Năm 2023, nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến vinh dự được trao danh hiệu “Công dân Thủ đô Ưu tú năm 2023”.
Từ trước Trung thu cả tháng, nghệ nhân Bùi Viết Tưởng ở xã Quảng Bị, Chương Mỹ, Hà Nội đã vô cùng bận rộn. Càng gần đến ngày rằm tháng 8 (âm lịch), công việc càng nhiều hơn, bởi anh là Chủ nhiệm Câu lạc bộ Lân sư rồng Tưởng Nghĩa Đường, lịch diễn luôn dày đặc. Song, nghệ nhân Bùi Viết Tưởng còn bận bịu vì một lý do đặc biệt: Anh vừa múa lân, vừa là người làm ra những chiếc đầu lân, anh còn là người truyền lửa cho thế hệ trẻ tiếp nối, yêu mến văn hóa cổ truyền.
Tôi xa Hà Nội vào đúng những ngày mùa thu đẹp nhất. Chuyến công tác không quá dài nhưng đủ làm tôi bâng khuâng nhớ về Hà Nội. Cái nắng ẩn hiện của vùng cao nguyên tưởng như đang mời gọi, nhưng lại làm tôi xao xuyến nhớ ánh nắng trong veo rơi nhẹ trên những gợn sóng Hồ Gươm. Cái lạnh buốt buổi chiều nơi đây khiến tôi thêm cồn cào nhớ một chút se se những đêm thu Hà Nội.
Xôi vốn là món quà sáng dân dã, thân thuộc với nhiều gia đình. Có một người đã góp phần biến món quà ấy thành tinh hoa ẩm thực là Nghệ nhân dân gian Nguyễn Thị Tuyến (phường Phú Thượng, quận Tây Hồ). Những món xôi do bà nấu từng phục vụ nhiều vị khách quốc tế, hay cả trong một số sự kiện quan trọng của đất nước. Dẫu đã thành danh nhưng hằng ngày, bà vẫn dậy từ sớm tinh mơ để bắc bếp, đồ xôi.
Năm 2006, một nhóm sinh viên tập hợp nhau lại tình nguyện hướng dẫn khách du lịch tham quan, khám phá Hà Nội. Đến nay, sau 17 năm, câu lạc bộ của những bạn trẻ yêu văn hóa Hà Nội vẫn được duy trì, hoạt động ngày một bài bản, chuyên nghiệp hơn. Đó là Câu lạc bộ dẫn tour tiếng Anh tình nguyện HanoiKids (Những đứa con Hà Nội).
Phố Hàng Bạc là một trong những phố nghề đặc sắc, tiêu biểu của Thăng Long - Kẻ Chợ, nơi sinh ra nhiều nghệ nhân tài hoa. Do những biến đổi của xã hội, phố Hàng Bạc giờ đã chuyển sang kinh doanh vàng bạc, đá quý, chỉ có duy nhất một gia đình còn gắn bó với nghề kim hoàn. Ðó là ông Nguyễn Chí Thành, người hơn 60 năm giữ nghề chạm bạc.
Cuối năm 2022, Hội Văn nghệ dân gian Việt Nam đã vinh danh một nghệ nhân đặc biệt - ông Nguyễn Văn Lũy (phường Phúc Lợi, quận Long Biên), người có công lớn trong việc hồi sinh và gìn giữ nghệ thuật hát múa Ải Lao.
Nghệ nhân Bùi Quốc Thi được mọi người tôn vinh là "đại thụ" của hát chầu văn. Không chỉ là một kho tàng văn hóa về thờ Mẫu, ở mỗi màn diễn xướng, ông như có sự liên thông về tâm tưởng của thanh đồng, để luyến láy những ngón đàn, điệu hát thăng hoa.
Vừa làm thầy dạy cho ca nương, vừa hướng dẫn các ngón đàn đáy cho kép đàn. Không chỉ dạy miễn phí, mà còn bỏ tiền mua trang phục cho các cháu nhỏ để các cháu gắn bó với ca trù. Hiếm nghệ nhân nào phải "đóng" nhiều vai như nghệ nhân Nguyễn Thị Tam suốt mấy chục năm ròng như thế. Nhờ đó mà ca trù Thượng Mỗ hồi sinh.
Trong trận “Hà Nội - Điện Biên Phủ trên không”, có một chiếc máy bay B-52 đã bị bắn cháy và rơi xuống nội thành Hà Nội. Bên xác chiếc máy bay ấy, những nhân chứng lịch sử đã làm sống lại những ký ức về một thời lửa đạn xưa.
Năm 2022, Ban Quản lý dự án đầu tư xây dựng công trình hạ tầng kỹ thuật và nông nghiệp Hà Nội được Ủy ban nhân dân thành phố Hà Nội giao hơn 3.074 tỷ đồng thực hiện các dự án thuộc các lĩnh vực nông nghiệp và phát triển nông thôn; môi trường, hạ tầng kỹ thuật, cấp thoát nước.
Vốn đam mê đọc sách, yêu văn hóa xứ Đoài, anh Nguyễn Mạnh Hùng đã dành tâm huyết thành lập kho sách mang tên Xứ Đoài books tại thị trấn Phùng (huyện Đan Phượng). Nơi đây có hàng nghìn cuốn sách về danh nhân xứ Đoài, do các tác gia xứ Đoài sáng tác. Nhiều nhất trong đó là các tác phẩm văn chương. Xứ Đoài thi quán mở cửa miễn phí với tất cả mọi người, là nơi giao lưu về văn hóa xứ Đoài.