Giấc mơ vượt núi

Chị Mẩy Vạc, tên thường gọi của Lý Tả Mẩy (người dân tộc Dao ở thôn Lủ Khấu, Tả Phìn, thị xã Sa Pa, Lào Cai) bắt đầu câu chuyện bằng điệu cười hồn nhiên: “Mình có đi được nhiều nước đâu, mới đi có Anh với Mỹ thôi”. Là chủ một xưởng thêu nhỏ, thời điểm này chị vẫn đang bận rộn hoàn tất các đơn hàng xuất khẩu, mặc kệ đâu đó than thở vì khó khăn kinh tế mùa Covid-19. 

Lý Tả Mẩy vẫn đang bận rộn chuẩn bị những đơn hàng mới.
Lý Tả Mẩy vẫn đang bận rộn chuẩn bị những đơn hàng mới.

Chị Mẩy đi Tây

Chị Mẩy kể lần đầu đi Tây là sang Anh, đi cùng một cô bạn. Cả hai nhận lời mời mới lục tục đi làm hộ chiếu, rồi nộp hồ sơ xin visa. Lần đầu xuất ngoại chị Mẩy bảo chẳng có gì phải sợ, cứ bám theo mấy vị khách đằng trước rồi làm theo họ. Hành trang là những mảnh vải, áo thêu họ tự tay làm. “Lúc đó cũng không mang được nhiều lắm, chủ yếu mình đi dự hội chợ, xem người ta cách làm thôi”, chị kể. 

Lần đầu đến một hội chợ đông người, giữa những gương mặt xa lạ, khác hẳn với những vị khách du lịch chị vẫn gặp ở chợ Sa Pa, chị nói bằng tiếng Anh rõ ràng, thứ tiếng Anh tự học có thể không chuẩn ngữ pháp như ở các trường lớp vẫn dạy, nhưng mọi người ở đó đều hiểu: “Tôi ở một bản vùng núi rất xa. Tám tuổi tôi học thêu, 20 tuổi lấy chồng. Hôm nay được đứng đây tôi thấy mình rất may mắn. Tôi cũng muốn nhiều người phụ nữ may mắn được như tôi”. Chị bảo mình nói đơn giản thế mà nhiều người quan tâm. Cuối buổi, họ tìm đến chị, hỏi làm sao chị sang được đây. Họ hỏi hoàn cảnh của chị, có người còn rơm rớm nước mắt. 

Lần thứ hai xuất ngoại chị đi một mình. Máy bay quá cảnh ở Nga, gặp đúng lúc tuyết rơi dày, khởi hành chậm mất bốn giờ. Tôi hỏi chị có lo không, chị lắc đầu ngay: “Sợ gì chứ”. Năm đó chị tham dự triển lãm ở Bảo tàng Thời trang bền vững. Người ta trầm trồ với những mẫu thêu chị mang đến. Cái áo truyền thống của người Dao, hóa ra rất được yêu thích ở đây. Người ta mặc nó như một thứ áo khoác sành điệu. Lúc đó chị Mẩy đã có một trang Instagram riêng do đối tác ở Anh lập ra. Ở đó đồ chị gửi sang được trình bày như một thứ thời trang cao cấp, sinh động và thu hút. 

Giấc mơ vượt núi -0
Xưởng thêu của Lý Tả Mẩy có đội ngũ thợ giỏi tay nghề. 

Cứ cố rồi sẽ khá hơn

Chị Mẩy từng chẳng đi đâu ra khỏi bản làng. 20 tuổi lấy chồng, đó là cái tuổi không còn trẻ so mặt bằng chung lúc ấy. Chị bảo lúc ấy chịu nhiều ấm ức, thấm thía đủ nghi kỵ coi thường của cảnh làm dâu. Chồng đánh, rồi nhà chồng ghẻ lạnh, chị bảo cũng muốn khóc mà thấy khóc chẳng làm được gì. Cuộc sống quẩn quanh con đường từ nhà đến sạp hàng ở chợ. Lúc đó mỗi ngày ra chợ bán hàng là niềm vui duy nhất, là niềm hy vọng mà chị níu lấy, tự bảo cứ cố làm ăn, rồi sau này sẽ khá hơn.

Rồi chị tự học tiếng Anh, mỗi ngày một vài từ, để bán thêm được đồ cho du khách. Nhờ thế mà người ta thuê chị đi làm hướng dẫn viên du lịch. 

Cơ duyên đến vào năm 2008, chị làm quen với Hannah, cô gái Anh mê thổ cẩm Việt Nam. Hannah bảo muốn đặt hàng thêu của chị để mang sang châu Âu bán. Nhưng năm đó, cô gái Anh có việc phải trở về nước, tạm gác việc hợp tác. 

Mãi 5 năm sau, cô gái lại quay lại tìm chị Mẩy. Lúc này tiếng Anh chị Mẩy đã lưu loát hơn, quan trọng hơn là chị đã có trong tay cả một đội ngũ thợ ở ngay trong thôn bản. Đơn hàng đầu tiên Mẩy Vạc gửi sang cho Hannah là 70 chiếc áo thêu tay của người Dao. Vậy là từ đó chị Mẩy Vạc có các đơn hàng xuất khẩu đều đặn. Chị lo phần nhuộm vải, tìm thợ, tổ chức thêu. Hannah sẽ tiêu thụ sản phẩm ở châu Âu. Năm ngoái dịch Covid-19, có mấy tháng công việc của Mẩy phải tạm dừng vì đường vận chuyển gián đoạn. “Bình thường tháng 2, tháng 3 là mình nhuộm vải chuẩn bị đơn đặt hàng rồi đó, nhưng vì Covid-19 nên mình làm muộn hơn”, chị lý giải. Mặc dù thế, nhưng trong năm 2020, chị cũng đã kịp xuất đi hai đợt hàng lớn. Ngay cả thời kỳ giãn cách toàn xã hội, chị Mẩy vẫn có đơn hàng để hoàn thành. 

Nếu so sánh với nhiều công ty xuất khẩu lớn ở Sa Pa, những đơn hàng nho nhỏ của Mẩy Vạc chẳng thấm vào đâu. Nhưng vài trăm chiếc áo ấy đã thay đổi cuộc đời chị và còn thay đổi nhiều số phận nữa. Những người thợ chị tìm đến, có người cũng từng ở hoàn cảnh như chị, họ đều nói mình đã khác. 

Hỏi chị giờ có bị đánh không, chị bảo không, giờ mình biết rồi, ông ấy cũng hiểu nhiều rồi. Đó là niềm hạnh phúc giản đơn của người phụ nữ. Hỏi chị sao không nhận nhiều đơn hơn, chị nói bây giờ tìm thợ thêu giỏi không dễ: “Mỗi đơn hàng khoảng 200 cái áo, đơn nào ít cũng 100. Vì toàn thêu tay nên mình cần nhiều thợ, mỗi thợ may ít nhất cũng phải mất một ngày mới xong một cái áo. Đấy là chỉ thêu cơ bản, chưa tính thời gian dệt vải, nhuộm vải”. Người trẻ không thích học thêu, người thêu đẹp trẻ nhất cũng đều đã ở lứa tuổi trung niên như chị - cái thế hệ vắt mình từ giai đoạn Sa Pa đang bước chân vào phát triển du lịch. Nhưng chị nói rồi sẽ tìm ra giải pháp. 

Trong lúc chờ việc xuất khẩu ổn định lại, chị đã bắt đầu tìm kiếm đơn hàng từ trong nước. Hôm gặp lại chị ở ngay căn nhà cũng là xưởng thêu dưới chân đồi, chị bảo sắp đi Hà Nội một chuyến. Đây là lần thứ hai chị mang sản phẩm tới đó, mỗi lần đi, chị lại rút ra thêm một kinh nghiệm. Cũng như những lần đi nước ngoài, chị bảo mình bán hàng tại chỗ thì ít thôi, nhưng mình học được nhiều thứ lắm. 

Cuối năm, Mẩy Vạc gọi, nói là đã xong một lô hàng nữa. Chị cứ lặng lẽ như thế, lặng lẽ ở chân núi Hoàng Liên, nhưng cũng đã lặng lẽ mang những giấc mơ của mình đi rất xa. Tôi gọi đó là giấc mơ vượt núi. 

Có thể bạn quan tâm

Chuyển quà cứu trợ đồng bào bị lũ lụt miền trung. Ảnh:TC MOTOR

Mùa yêu thương

Ngày nhỏ, tôi đã không thể hình dung được có một ngày dòng sông chạy quanh con xóm nhỏ bình yên của mình bị nhấn chìm trong nước. Lúc tôi sinh ra, dòng sông đã hiện diện ở đó, trong xanh, êm ả. 

Lực lượng cứu nạn cứu hộ vượt bùn lầy lên Thủy điện Rào Trăng 3.

Vì dân phục vụ

Đoàn cứu nạn của Quân khu 4 rời Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Thừa Thiên Huế khoảng 13 giờ ngày 12-10-2020, lên đường vào Thủy điện Rào Trăng 3 cứu nạn hơn 10 công nhân đang bị vùi lấp. Họ không cho phép mình chùn bước…

Niềm vui của thầy và trò Trường THCS Triệu Sơn (Triệu Phong, Quảng Trị) khi nhận được món quà từ nhóm thiện nguyện. Ảnh: NGỌC HẢI

Ngân lụt còn in

Những bức tường phòng làm việc của cô giáo hiệu trưởng một trường tiểu học ở Quảng Trị ngấn lụt còn chưa mờ phai dù cơn “đại hồng thủy” lịch sử đi qua vùng đất này đã gần hai tháng.

QL 16 đoạn qua bản Huồi Cọ, xã Nhôn Mai, huyện Tương Dương và đường lên bản Huồi Cọ. Ảnh: NHẬT LÂN

Bình minh trên mù mây

Rời biên viễn, nhớ khuôn mặt rạng ngời của ông Và Gà Sua, Giám đốc Hợp tác xã bản Huồi Cọ, xã Nhôn Mai, huyện Tương Dương: “Mỗi năm tổng thu nhập của bản gần 21 tỷ đồng, đạt bình quân đầu người 52 triệu đồng”. 

Cán bộ NHCSXH huyện Quỳ Hợp mừng nhà mới gia đình anh Bùi Đức Kiên ở Khối 11, thị trấn Quỳ Hợp, được vay vốn của NHCSXH làm nhà ở theo Quyết định 100/CP.

Xuân ấm trong nhà mới

Vốn vay của Ngân hàng chính sách xã hội (NHCSXH) Nghệ An, đã “kích cầu” giúp những hộ nghèo, cận nghèo, gia đình chính sách ở miền đất khó Nghệ An được đón Tết ấm Tân Sửu với những ngôi nhà trong mơ.

Phạm Thị Diệu Huyền và những bông sen cổ trắng sau khi trồng, nhân giống thành công.

Gói ân tình xứ Huế

Ngày còn học ở Sài Gòn, Huyền đã từng nghĩ “sao Huế mình nhiều đặc sản vậy mà ở đây rất ít được biết đến. Mình phải làm một cái gì đó cho Huế”. 

Hẻm Tu Sản nhìn từ sông Nho Quế.

Sapa O’Chau ở cao nguyên đá

Ước mơ du lịch bền vững, quảng bá văn hóa dân tộc qua dự án Chai”to của chàng trai H’Mông Sùng Mí Phìn đang mở ra hướng thoát nghèo cho nhiều thanh niên trên địa bàn.

Minh họa: NGUYỄN NGHĨA CƯƠNG

Viết về trâu cho dân hát

Gắn bó gần như hình bóng với di sản hò khoan Lệ Thủy mấy năm qua, nhà nghiên cứu văn hóa dân gian Nguyễn Hùng Vĩ, nguyên giảng viên Khoa Văn học - Trường đại học Khoa học xã hội và Nhân văn Hà Nội có lúc “bị” bằng hữu văn nghệ ở Nghệ An “nhắc nhở”: Quê ông ở Nghệ An mà chả thấy ông làm gì cho ví giặm, cứ thấy ông đi thẳng vô Quảng Bình! 

Những thanh niên khỏe mạnh phải “biến hóa” làm sao để lũ làng không ai nhận ra.

Con trâu thiêng

“Trâu ơi, mày với ông chủ/Như quả dưa gang cùng lứa/Như quả dưa hấu cùng ngày/Như người mẹ mang thai cùng tháng/Nay chủ mày như cây lúa đã khô/Nay chủ mày như cây ngô đã chết/…Ta buộc mày phải đi theo chủ/Giúp chủ cày nương, làm rẫy/Đừng giận ta trâu nhé...”.

Trải nghiệm nghề nông ở Hội An. Ảnh: ĐOÀN NGUYÊN

Du lịch trên lưng trâu

Gần 10 năm qua, con trâu xuất hiện trên những cánh đồng Hội An cho khách du lịch thuê cưỡi, tạo nên sự lạ lẫm, tươi mới cho những cánh đồng làng.

Suối Cửa Tử. Ảnh: TRẦN ĐOÀN HUY

Một vùng đất nhớ

Khi những phiến lá phách cuối cùng đậu lại trên nền đất ấm, là lúc những con ếch ang cất tiếng kêu báo hiệu mùa xuân đã về. Khi ấy, Cửa Tử rộn ràng tiếng chim kêu, suối chảy. Và, trong mưa bụi chớm Giêng, có tiếng mầm cây giấy dó nứt vỏ trổ những chùm hoa mật ngọt. Hoa giấy dó mầu ngọc, ẩn dụ tín ngưỡng truyền đời về cái Tết Nguyên đán đến gần với nhiều dự cảm. Rằng, năm tới sẽ là một năm có nhiều hạnh phúc.

Cửa biển Hải Hậu (Nam Định).

Bạn văn miền chân sóng

Trời rét đậm. Chỉ còn mấy ngày nữa là ông Táo lên trời. Ai cũng bận rộn cuối năm, chuẩn bị cho xuân mới. Dẫu bận bịu thì tôi cũng phải gác lại để đến với Hội thơ Quần Phương bàn bạc chuẩn bị lễ thả thơ đầu xuân cho đúng lệ. Tôi đến nhà nữ sĩ Anh Giang đón bà đi cùng. 

Trí Nhân nhận được sự quan tâm của công chúng ngay khi ra mắt.

Robot AI “make in Vietnam”

Sau tiếng vang với công trình “Nền tảng giáo dục trực tuyến Open Classroom”, đoạt giải nhất cuộc thi “Tri thức trẻ vì giáo dục” năm 2017, nhà khoa học Phạm Thành Nam mới đây tiếp tục gây chú ý khi chế tạo thành công robot sử dụng trí tuệ nhân tạo (AI) đầu tiên ở Việt Nam. Sáng chế này được vinh danh là một trong ba “Sản phẩm tự hào Việt Nam” năm 2020.

Toàn cảnh thảo nguyên.

Lạc bước ở Đồng Lâm

Cánh đồng cỏ Đồng Lâm (xã Hữu Liên, Hữu Lũng, Lạng Sơn) rộng hàng trăm ha, xanh ngút ngàn nằm lọt thỏm, sâu trong lòng núi. Đến đây, không ít người giật mình trước vẻ đẹp tựa bức tranh sơn thủy hữu tình.