Một hệ sinh thái văn chương

Sự tôn trọng, ưu ái của cộng đồng dành cho những người cầm bút là một phần động lực quan trọng để nhà văn khi bắt đầu lựa chọn nghề nghiệp sẽ ưu tiên cho đam mê chữ nghĩa, xếp nhu cầu lương bổng, vật chất vào hàng thứ yếu; tự nguyện dấn thân vào công việc viết lách bởi sứ mệnh cao quý nào đó, chấp nhận sự sàng lọc nghiêm khắc của bạn đọc và thời gian.
Trò chơi Đố thơ tại Cây thơ trong Ngày thơ Việt Nam lần thứ 21 tại Hoàng thành Thăng Long thu hút đông đảo giới trẻ tham gia. (Ảnh: Việt Khôi)
Trò chơi Đố thơ tại Cây thơ trong Ngày thơ Việt Nam lần thứ 21 tại Hoàng thành Thăng Long thu hút đông đảo giới trẻ tham gia. (Ảnh: Việt Khôi)

Nhà thơ Viên Mai, một nhà thơ và trí thức lớn thời nhà Thanh ở bên Trung Quốc, tác giả “Tùy viên thi thoại” có hai câu thơ mà nhiều người làm văn chương Việt Nam hay nhớ vế thứ hai: Lập thân tối hạ (hay tối tiểu) thị văn chương. Câu đầy đủ là: Mỗi phạn bất vong duy trúc bạch/Lập thân tối hạ thị văn chương. Đại ý: Mỗi bữa không quên ghi thẻ trúc/Lập thân thấp nhất ấy văn chương. Chưa bàn đến ngụ ý sâu xa của cụ Viên Mai, cách hiểu thông thường khi nói chuyện là, ai chọn gây dựng sự nghiệp (lập thân) bằng con đường văn chương là cách thấp nhất. Lẽ dĩ nhiên người xưa cũng có những câu ngược lại, như: Vạn ban giai hạ phẩm, duy hữu độc thư cao (Hết thảy các hạng trong đời đều thấp kém, chỉ có người đọc sách – ngụ ý chỉ tầng lớp trí thức ngày xưa, gắn liền với văn chương, thơ phú mới là cao quý). Đủ thấy quan niệm về nghề văn khác nhau như thế nào!

Năm 2019, tôi và nhà thơ Thụy Anh đi tàu thủy từ Saint Peterburg (LB Nga), theo “vòng cung vàng” trên sông Volga về Moscow. Thoạt tiên, chúng tôi được cư xử như những hành khách bình thường. Trước khi tàu khởi hành, bỗng có một tờ báo tại thành phố Saint Peterburg liên hệ với nhà tàu để tìm “nhà văn Thụy Anh” xin phỏng vấn về việc viết sách hay dịch sách thiếu nhi gì đó. Từ khi biết chị là nhà văn, tôi nhận thấy thái độ của những người phục vụ khác hẳn. Họ lễ độ, ân cần và trìu mến, tạo mọi sự dễ chịu nhất cho chị.

Khi chuyến đi kết thúc, đoàn bay từ Moscow về Hà Nội. Chúng tôi ra sân bay muộn, các quầy làm thủ tục cân hành lý đều đông nghịt, duy có một quầy vắng tanh nhưng không thấy ai vào. Những hành khách Việt thì thầm bảo nhau, cô phụ trách quầy này “hắc” lắm, hành lý mà quá cân là cô ta cho “ăn đủ”. Vì sợ lỡ chuyến nên chúng tôi vào làm thủ tục ngay, va-li của chúng tôi cũng bị quá cân. Cô gái phụ trách lập tức nghiêm mặt, yêu cầu bỏ bớt hành lý ra hoặc đi nộp phạt tiền phụ cước (rất đắt). Nhưng khi nhìn thấy chúng tôi dỡ từ va-li những cuốn sách, thái độ của cô bỗng nhiên dịu lại. Cô hỏi: Sách à, sao mang nhiều sách thế? Chúng tôi trình bày mình là nhà văn, đây là sách do các nhà văn Nga tặng. Trên khuôn mặt đang khó đăm đăm bỗng nở một nụ cười tươi như hoa. Cô bảo, thôi, các đồng chí nhà văn hãy đóng va-li lại, không phải kiểm tra nữa và cũng không cần đóng thêm cước phí, chúc một chuyến bay tốt lành.

Chuyện như thế này khá phổ biến ở nước Nga. Dường như hầu hết người dân đều dành cho giới nhà văn sự trân trọng, “ưu tiên” từ những điều rất nhỏ, nhưng vô cùng chân thành, ngay cả khi chưa biết nhà văn ấy là ai, viết hay, dở thế nào. Hai tiếng “nhà văn” ở đây mang một giá trị riêng nào đó, được xã hội đối xử theo cách đặc biệt, được trân trọng, yêu quý và nhà văn thấy mình phải viết như thế nào để xứng đáng với ân tình ấy. Phải chăng đây là một trong những lý do mà văn học Nga là một nền văn học lớn nhất nhì thế giới?

Nhà văn trẻ Hiền Trang được mời tham dự Chương trình viết văn quốc tế (International Writing Program) tại Đại học Iowa (Mỹ) năm 2022, nơi có khoa viết văn không chỉ nổi tiếng nhất nước Mỹ mà còn nổi tiếng nhất, nhì thế giới. Mới đây, trong cuộc hội thảo “Nâng cao chất lượng sáng tác văn học trẻ”, cô đã kể lại rằng, khi đang ngồi trong hiệu sách chờ đợi một hoạt động của khoa sắp diễn ra thì có hai người Mỹ hỏi thăm xã giao cô làm công việc gì. Nghe cô trả lời mình là nhà văn, dù chưa biết tên tuổi cô thế nào mà lại còn rất trẻ, nhưng ngay lập tức họ tỏ thái độ vị nể như cách họ dành cho những nhà văn nổi tiếng khác cùng tham gia chương trình. Cách đây hơn 20 năm, tôi cũng được mời tham gia Chương trình viết văn quốc tế này và có trải nghiệm tương tự khi đến New York vào thời điểm vụ khủng bố 11/9/2001 xảy ra chưa lâu. Trong lúc tôi loay hoay chụp ảnh bên ngoài tòa nhà Liên hợp quốc được canh phòng rất cẩn mật thì hai cảnh sát chống khủng bố như từ dưới đất chui lên, bất ngờ áp sát sau lưng tôi. Không biết có phải họ nhận ra sự đáng ngờ nào đó của tôi hay không, nhưng một người lăm lăm vũ khí còn người kia yêu cầu xuất trình giấy tờ. Tôi tái mặt, gắng trấn tĩnh trình bày mình là nhà văn, đang tham gia chương trình như thế, như thế… Sau khi nghe ra, họ lịch sự xin lỗi và nói buổi tối ở New York gió lạnh, nếu tôi muốn họ có thể cho tôi đi nhờ xe về khách sạn.

Hội Nhà văn Việt Nam được mùa giải thưởng năm 2023 với 6 tác phẩm được vinh danh. (Ảnh: MINH TUYẾT)

Hội Nhà văn Việt Nam được mùa giải thưởng năm 2023 với 6 tác phẩm được vinh danh. (Ảnh: MINH TUYẾT)

Hình như một thời gian dài điều này đã ít nhiều phai nhạt qua những biểu hiện trong xã hội Việt Nam hiện nay? Tỷ lệ đọc sách giảm sâu so với trước, hầu hết mỗi đầu sách chỉ in được một, hai nghìn cuốn hoặc ít hơn; nhiều người viết nhưng lại ít tác phẩm xuất sắc, làm lay động độc giả. Và điều quan trọng nhất là đại đa số các nhà văn không thể sống được bằng nghề.

Qua quan sát, chúng tôi nhận thấy ngày nay nhiều cây bút trẻ được trang bị kiến thức tốt, say mê sáng tác, miệt mài viết, một số nổi lên như những tiềm năng. Thế rồi bỗng nhiên họ ngừng sáng tác, rời khỏi văn đàn nhẹ nhàng như lúc họ đến. Dường như văn chương với nhiều người trẻ bây giờ chỉ là một cuộc chơi, viết để thỏa mãn chính mình, xong rồi thôi hoặc chuyển sang làm công việc mới. Ở một phía khác, những năm gần đây xuất hiện nhiều nhà văn “tay ngang”. Họ có thể là quan chức, doanh nhân, cựu chiến binh, nhà giáo, thậm chí người đào vàng…, khi có thời gian rảnh rỗi như nghỉ hưu hay công việc kinh doanh ổn định, thành đạt (hoặc thất bại), họ viết văn như một cách bộc bạch, giãi bày, kể lại những dấu mốc đặc biệt trong cuộc sống thú vị mà họ đã trải qua. Khá nhiều nhà văn “tay ngang” nổi lên, được trao những giải thưởng văn chương danh giá, thậm chí tác phẩm của họ hay hơn cả những người đã được định danh là nhà văn. Âu cũng là chuyện đáng vui mừng của văn giới. Nhưng hình như, giống những người trẻ, với họ đây cũng chỉ là cuộc chơi. Thích thì chơi tiếp, không thích thì dừng. Hoặc viết hết những câu chuyện cá nhân thì không còn gì để viết nữa. Nhà văn Thái Bá Lợi gọi đây là những tác giả còn thiếu độ nhà văn, nghĩa là chưa thể gắn bó với văn chương một cách chuyên nghiệp.

Vì sao người viết văn bây giờ khá đông đảo, nhưng thật sự gắn bó với nghề lại ít? Nguyên nhân có nhiều, nhưng theo mạch trong bài viết này, thì một nguyên nhân quan trọng là chúng ta đang thiếu một môi trường “xã hội văn chương” đúng nghĩa.

Khi xu thế kinh tế tri thức, tức là tỷ lệ lớn các hoạt động kinh tế dựa trên hiểu biết và thành tựu của khoa học và công nghệ hiện đại, nhất là công nghệ thông tin và truyền thông, công nghệ sinh học, công nghệ nano, trí tuệ nhân tạo... ngày càng chiếm thế thượng phong thì để đáp ứng nguồn nhân lực cho nền kinh tế tri thức, Đảng và Nhà nước ngay lập tức đã đưa ra những đường lối, chủ trương xây dựng một xã hội học tập. Ngoài ý nghĩa tập trung mọi nguồn lực cho việc học tập, thì “xã hội học tập suốt đời” nhắm tới xây dựng đội ngũ trí thức mới, cổ vũ, tôn vinh người có học và đóng góp của họ cho xã hội, cho sự phát triển đất nước.

Trước những đòi hỏi của đất nước và thời đại ngày nay, xây dựng một đội ngũ trí thức mạnh trong đó có những người hoạt động văn học, nghệ thuật là chủ trương xuyên suốt của Đảng và Nhà nước ta. Cùng với xây dựng “xã hội học tập”, phải chăng, đã đến lúc chúng ta cần xây dựng một hệ sinh thái có tên là “xã hội văn chương”, tạo một bầu khí quyển văn chương trong xã hội để những thế hệ nhà văn mới gắn bó, dấn thân, đồng hành cùng đất nước, dân tộc và thời đại; chuẩn bị nguồn nhân lực cho một thế hệ cầm bút tương lai. Sự ưu tiên trước hết nên dành cho các nhà văn trẻ, coi họ là nguồn lực quan trọng bồi bổ “nguyên khí văn chương”. Nhà nước và các tổ chức xã hội cần hỗ trợ các cây bút trẻ có nhiều cơ hội giao lưu, trao đổi, trải nghiệm cùng bạn viết như một chất xúc tác cho sáng tác; được học hỏi về nghề nghiệp từ các thế hệ đi trước, được đào tạo nâng cao kiến văn; được thường xuyên tạo điều kiện đi thực tế thâm nhập đời sống, tham gia các trại sáng tác; được hỗ trợ in ấn, xuất bản và giới thiệu quảng bá tác phẩm; có thêm những giải thưởng văn học phù hợp để họ được nhìn nhận đánh giá, được tiếp thêm năng lượng, niềm tin gắn bó lâu dài với nghề viết… Một khi người viết được hưởng bầu khí quyển văn chương với một “hệ sinh thái” như vậy, chúng ta có quyền hy vọng về sự xuất hiện của một thế hệ cầm bút mới, đáp ứng được yêu cầu của đất nước và thời đại.

Có thể bạn quan tâm

Khách du lịch tham gia hoạt động trồng san hô tại vịnh Ninh Vân. (Ảnh: Six Senses Ninh Van Bay)

“Xanh hóa” ngành công nghiệp không khói

Du lịch xanh dựa trên nền tảng khai thác hợp lý, hiệu quả các nguồn lực nhằm bảo vệ môi trường, bảo tồn, phát huy các giá trị tài nguyên tự nhiên, nhân văn ngày càng trở thành hướng đi được nhiều quốc gia trên thế giới lựa chọn. Và sự xuất hiện của những mô hình du lịch xanh trên dải đất hình chữ S đã thắp lên những ánh sáng hy vọng cho sự phát triển đột phá, bền vững của ngành công nghiệp không khói nước nhà.
Nghệ nhân già truyền dạy các em học sinh sử dụng nhạc cụ truyền thống.

Những đàn chim phí vẫn bay về cội nguồn

Văn hóa Tây Nguyên, quen mà lạ! Quen và lạ như những gì mà người trải nghiệm đã lờ mờ hiểu và những bí ẩn chưa đủ sức lý giải. Quen và lạ như chính những người bạn núi thân thương của tôi. Tôi và họ đã có với nhau nhiều cuộc gặp gỡ, nhiều dịp cùng đắm đuối trong cơn say đại ngàn. Đó là kiểu say ngả say nghiêng, chếnh choáng phiêu bồng tay gác núi này, chân lội sông kia. Vậy rồi, tôi đã hiểu họ chưa, đã thật sự hòa hợp cùng tâm tính họ chưa?...
Họa sĩ Võ Thành Thân trong xưởng vẽ với bộ tranh lấy cảm hứng từ văn hóa truyền thống Huế. (Ảnh: NVCC)

Từ những điều tưởng như xưa cũ...

Cảm nhận chung của nhiều người trẻ thực hành sáng tác mỹ thuật lâu nay là thật khó khăn để xác quyết con đường đi của riêng mình. Trong bối cảnh toàn cầu hóa, với internet, chỉ sau cú nhấp chuột, dường như họ nhìn đâu cũng thấy những thể nghiệm tạo hình của mình đã có bao người đi trước khai triển. Vậy nhưng đôi khi, đường ở ngay nơi nội tâm mình...
Giới thiệu di sản văn hóa Việt Nam tại Lễ kỷ niệm 50 năm thiết lập quan hệ ngoại giao Việt Nam-Pháp.

Nhân lên niềm tự hào về cội nguồn dân tộc

LTS - Đối với mỗi người con xa quê, tiếng Việt và văn hóa truyền thống Việt Nam luôn là sợi dây kết nối, là chìa khóa gắn kết mỗi tâm hồn Việt với quê hương. Mang theo hành trang văn hóa Việt Nam, không chỉ là niềm tự hào của mỗi người con đất Việt, mà còn giúp bạn bè quốc tế hiểu và yêu hơn về dải đất hình chữ S.
Đôi rồng đá trước thềm điện Kính Thiên trong Hoàng thành Thăng Long, TP Hà Nội. (Ảnh: TRẦN THANH GIANG)

Rồng trong văn hóa và đời sống người Việt

Con người đã dựa vào điểm nổi trội của chín con vật có thật, gồm: Thân rắn, vảy cá chép, đầu lạc đà, sừng hươu, chân hổ, móng vuốt đại bàng, tai bò, mũi và bờm sư tử, đuôi gà trống để sáng tạo hình tượng con rồng. Dù không có thật nhưng từ xa xưa, rồng đã thành các biểu tượng trong đời sống, văn hóa của người Á Đông.
Minh họa của họa sĩ Phạm An Hải.

Dọn nhà cuối năm

Đã thôi những cơn mưa dai dẳng, chỉ thi thoảng mới có vài thoáng phùn như là mưa xuân buổi sáng sớm, tới trưa hửng chút nắng kéo tận chiều. Xuân tới rõ ràng từ độ giữa tháng Chạp. Ông trời xứ này cũng khéo tính toán sắp đặt cho người ta có chút thuận lợi để dọn dẹp nhà cửa, hay chạy chợ bán buôn kiếm đôi đồng ăn Tết.
Hành trình đến một giấc mơ

Hành trình đến một giấc mơ

Sở hữu quá nhiều tiềm năng và lợi thế với cảnh sắc thiên nhiên “giang sơn cẩm tú” cùng lớp lớp những vỉa tầng văn hóa - lịch sử độc đáo, “Việt Nam - Phim trường quốc tế” là cái đích mà ngành điện ảnh nước nhà từng nhìn nhận rất sớm, từng nhiệt tình bàn thảo và nỗ lực hiện thực hóa từ nhiều năm qua.
Lễ hội âm nhạc quốc tế Gió mùa - Monsoon Music Festival đã trở thành một thương hiệu giá trị của công nghiệp văn hóa Việt Nam. Ảnh: Kim Thoa

Công nghiệp văn hóa cần một cơ chế hành động

Năm 2023, Việt Nam có năm bộ phim đạt doanh thu trăm tỷ đồng, bao gồm: Nhà bà Nữ, Lật mặt 6, Đất rừng phương Nam, Siêu lừa gặp siêu lầy và Chị chị em em 2, đưa tổng doanh thu lên kỷ lục mới là 1.130 tỷ đồng, vượt xa đỉnh cũ lập năm 2019.
Biểu diễn nghệ thuật tại Festival Ninh Bình-Tràng An kết nối di sản.(Ảnh: THU CÚC)

"Xây đỉnh" hay "đắp nền"?

Công cuộc chấn hưng văn hóa đang được Đảng và Nhà nước quyết liệt thúc đẩy đã thu được những kết quả tích cực, thay đổi nhận thức của xã hội về vai trò nền tảng của văn hóa trong phát triển. Dù vậy, thực tế đời sống đặt ra nhiều vấn đề cấp thiết cần điều chỉnh, để có thể tạo nên chuyển động tích cực cho văn hóa.