Chạy khỏi S

1. 
Co ro trong chiếc áo mưa dùng một lần, gã sột soạt nép dưới mái hiên fibro xi-măng kho hàng ga trung chuyển. Mưa. Giọt nối giọt lòng thòng nhiễm bụi, xám ngầu. Đầu máy xậm xịch tiến lui, dồn ghép toa dầu sáng với toa quặng apatit và những toa sắt cây xoắn nghễu lên trời đâm sầm vào dãy toa trống.

Minh họa: NGUYỄN VĂN ĐỨC
Minh họa: NGUYỄN VĂN ĐỨC

Sắt đấm sắt chát chói.

Bất an, dù gã đã tuột khỏi S, chạy khỏi S, nhưng phố xép của ga S dựa lưng núi chi chít biển hiệu căn hộ Airbnb  lèn cứng khách du lịch rậm rịch chờ lượt test vương miện hiện lờ mờ trong tầm mắt. Mối đe dọa của vương miện tại S. Xóa dấu và chạy xa S. Càng xa càng tốt.

Phiên bản bệnh nhân người Anh. Tay phượt hói trán thử món mèn mén với thắng cố bỗng lên cơn ho sặc. Mười phút sau thân nhiệt y tăng vọt. Người ta hình dung ngay vương miện biến thể. Lệnh phong tỏa tức khắc. Cảnh sát, dân phòng, nhân viên y tế khép vòng trong, quân đội vây kín ngoài. Chỉ một chiều vào ga S. Thị trấn ga bỗng oằn cơn tâm thần. Điện thoại lặng ngắt. Dân bản địa đóng chặt cửa. Khách du lịch thất thần, quơ hành lý. Trẻ con khóc ré. Chó ẳng, mèo nghẹn như bị bóp cổ. Ngựa thồ sổng cương cồm cộp. Chiếc đầu máy ngúc ngắc kéo nhõn toa kỹ thuật, chạy tiến chạy lui, hết dầu nằm bẹp bên đường nhánh.

2.
Rạng sáng, ẩn trong quán bánh cuốn canh nơi đỉnh dốc phố thị ga S gã nhìn xuôi núi. Hơi sương thưa mỏng. Ga trung chuyển dưới lũng xa, nhô lên một khối chữ nhật vàng nhờ. Vọng lên tiếng đầu máy kéo nhả hơi còi. Chim bay năm phút, cắt qua những khúc cua lò xo quanh thân núi hơn chục cây số là chạm tới tự do. Gã không là chim, nên vẫn phải tìm cách xuyên qua hàng rào tre chằng thép gai lông nhím chặn ngang con dốc độc đạo, canh giữ bởi những người đeo băng đỏ, dùi cui điện, dắt theo chó nghiệp vụ.

Mười mươi tên người Anh kia, dị ứng thứ mèn mén ngô mốc, chứ chẳng dính vương miện gì sất. Nhưng gã toạc ra thì ai tin. Tốt nhất phủi mông khỏi cái chảo nóng nhầy đám người lạ đang trồi sụt cơn strees.

Tiếng thì thào phía trong quán.

- Này ông bà ạ, đội phải vương miện, là phổi đông đặc như nhồi đậu phụ ấy. Co giật, như chết đuối trên cạn.

- Mà nghe đâu, gỡ được cái vương miện ấy ra người ta còn bị dở người nữa kia.

- Lướt qua, ngồi cạnh nhau là dính vương miện rồi. Bỏ mẹ thế. Ra đường biết ai vương miện, ai không... Mình thì đang bệnh nền đây.

- Sao tự dưng ông ăn ớt rau ráu nhỉ ? Không thấy cay à.

Gã vội gắp thử lát ớt ương đưa lên nhấm. Chẳng cảm thấy gì. Chậc… Cảm giác đang có họng súng chĩa vào đầu.

Nhồi xong hai suất bánh cuốn canh ụ thịt băm, vàng hườm ớt ương. Nấc ngửa cổ mà không thấy cay. Gã đủng đỉnh sang hiệu thuốc tây bên kia đường. Cửa hàng trống hoang, không còn gì dù chỉ một chai nước cất. Tất tật phạm trù thuốc đã bị đám đông vét sạch theo cách hiểu đa nghĩa. Mọi cửa hàng đóng. Chợ không họp.

Bà chủ váy đen ngồi trên ghế khập khễnh, bên chiếc tủ kính vỡ, thất thần đếm mớ tiền lẻ trong cái rổ nhựa xanh lá mạ. Thấy động, bà cũng chẳng buồn ngẩng lên. Gã khách chăm chắm vào chiếc áo blu trắng nhàu nhò mắc trên tường cùng chiếc túi thuốc như chiếc hòm cắt tóc, dấu chữ thập, mầu đỏ đã phai.

3.
Toa khách, thủng nóc, gãy trục, gục chỏng chơ đầu hồi dãy kho, đám công nhân thủy điện thời vụ xúm quanh bếp lửa tà-vẹt gỗ sót từ thế kỷ trước nhóm trong chiếc la-zăng xe tải. Mùi hắc ín lẫn khói dầu diesel xộc cay khét. Rảnh, họ tự biến thành con bạc vặt trong lúc sưởi và chờ tàu. Những quân bài sờn lấm, những gương mặt cúi xuống quân bài cũng lấm sờn như quân bài.

- Trời rét rét là, tháng hai mà vẫn cóng... - Gã nhũn nhặn đánh tiếng.

- Thì vào đây mà sưởi, lát nữa thiếu chân thì thế vào nhé - Người đàn ông râu cằm bạc khàn khàn cất tiếng cùng với cái quất con bài xuống sàn bê-tông.

Thế chân con bạc ư. Gã cười khục. Đã bước vào đây thì phải can dự. Ít hay nhiều thôi.

- Mì tôm hay lợn quay các vị?

- Mì tôm trứng thôi.

- Dào ôi, năm người các anh với tôi là sáu. Tôi bao tất, mỗi bát hẳn hai trứng.

Hào phóng để gã khỏi dính vào đám bạc. Bạc vặt thậm nguy hiểm. Lũ ham miếng chín thì nghĩ đến lề luật.

Râu bạc hể hả.

- Chờ đấy, bọn đây xong ván này đã.

- Tàu bè thế nào ấy nhỉ ? - Gã hắng giọng, trong lúc kiếm chỗ ngồi.

- Trên S đội vương miện rồi. Làm gì có chuyến ngược. Suốt từ sáng hễ ai trên S xuống là bị bế vào trại hết.

Lạnh người, gã nhìn quanh. Nhác thấy nhân viên đường sắt nhộn nhạo mở cửa ga để đám băng đỏ, áo blu, cảnh sát trật tự tiến vào đường ke lập chốt, gã bỗng tê tê ngón chân chỉ muốn bỏ chạy. Nhỡ người ta xông đến bắt giải trình di chuyển thì toang. Bọn họ toàn những chuyên gia tâm lý tóm buôn lậu, trốn vé tàu, chứ đâu phải mấy ông băng đỏ ngô ngọng quanh năm không xa giường vợ ba bước trên S.

 Hồi sáng người đàn bà trong hiệu thuốc, nghe gã muốn mua chiếc blu và túi thuốc cứu thương làm kỷ niệm, ngán ngẩm bật giọng ngọng “l”, “n”.
 
- Đấy... biếu ! Liệm lọt gì thì mặc nhà anh.

Kiếm được đạo cụ, gã nín đợi đến trưa để mấy ông băng đỏ thay ca ăn cơm.  Hững hờ dạo quanh phố S, gã đến bên gã trai H’Mông tàn nhang nằm ngửa lơ mơ trên chiếc xe Yahama xám chì ngắm dáng sa mộc nghiêng ngả. Chỉnh lại blu trắng, vắt chiếc túi cứu thương về trước bụng. Qua được trai H’Mông thì sẽ qua được băng đỏ. Gã đá chân vào lốp xe.

Thần kỳ, thanh niên gọi líu gã là thầy thuốc. Thầy thuốc muốn đi đâu thì cứ ra lệnh. Thầy thuốc chỉ cần trả đủ tiền xăng và ăn bát cơm rắc muối. Trong cơn lo sợ đội phải vương miện, thầy thuốc hoặc nhân danh thầy thuốc bỗng mứa quyền uy ở S.

Giờ, gã không những đối diện riêng áo trắng, mà còn cả áo ghi xanh, áo xanh lá mạ nữa.

4. 
Sáng đã chuyển đến trưa.

Rốt lại gã cũng lên được toa tàu. Chẳng biết tàu chợ hay tàu nhanh. Đang cơn vương miện phiên bản Anh, nhà ga được lệnh tháo khoán để tất tật ai có nhu cầu lên tàu chạy khỏi S. Không tháo khoán thì cũng chẳng đủ nhân viên kiểm soát đám đông nhăm nhăm sôi cuồng nhào lên bất cứ toa nào. Toa kín, toa hở. Miễn là chạy xuôi. Chạy xa khỏi S.

Đương tính giục đám bạc giải tán, thì bỗng oặc, hàng rào sắt trước cửa ga đổ ruỳnh, đám đông khách du nhao vào phía các toa tàu. Đấy, không riêng gã tháo chạy khỏi S. Chẳng qua là lách lên phía trước chút thôi. S đã thất thủ. Điều khẳng định chính là hình ảnh con người nhốn nháo trốn vương miện vô hình y như chạy giặc càn từ thế kỷ trước.

Đám bạc quăng bài vào bếp lửa nhớn nhác tan theo.

Gã trộn mình vào dòng người.

Yên vị. Nhà tàu thông báo có wifi. Chú ý giãn cách, bằng cách ngồi đủ số ghế. Người giở đồ ăn vặt, người mở smartphone. Gã tu chai nước lọc mi-ni lạc trong túi quần hộp, nhạt mồm, nhai kẹo cao-su vậy. Mùi nước hoa trộn mồ hôi, phía hai người đàn bà đứng tuổi, tóc tém và tóc xoăn ở gần cuối toa gợi cho gã nhớ khu chợ xép của khu phố cuối chiều tháng bảy trời oi ong nước sông lên. Lốp rốp chia sẻ túi bỏng ngô tẩm mật, mỗi bà chúi vào một phía với điện thoại.

Bà tóc tém lòa xòa váy len, vỗ smartphone vào đùi:

- Green House toang rồi... Chết nhân dân rồi. Hô hô... mụ Tuyên Tuyết tầng 18 đang livestream... Ơ..., ông xã nhà mày bị bế đi rồi kìa. Hai ba lão, cùng với con bé cắt tóc gội đầu tầng trệt.

Bà tóc xoăn đe.

- Nỡm, phỉ phui cái miệng choen choét.

Nhưng bà nhanh chóng chuyển mục trên điện thoại của mình, chiếc túi LV trên lòng phịch xuống sàn tàu. Màn hình chao đảo một hồi, nhưng vẫn rõ kiểu tóc xõa mái lệch sau trước, thân hình khêu gợi trong bộ đồ voan trắng, mấy người gã đàn ông vẻ đạo mạo biến mất, cúi gằm, đứng nép một góc tường chờ bước lên xe cứu thương.

- Tôi bất lực với lão nhà này. Nhưng kìa, cha kính cận nào nhỉ, có phải lão chơi cello vẫn thậm thụt trèo cầu thang bộ phải không?

Bà tóc xoăn, vội lừ mắt.

- Ngậm mỏ lại, nhà tàu nó biết thì...

Hai người đàn bà bỗng sọm. Nín thít. Bà tóc tém lén chùi nước mắt. Thở dài, bà tóc xoăn chẹp miêng.

- Mười năm đi lại... bỗng ra thế này.

Gay. Chung chạ với hai mụ thuộc nguy cơ cao. Sớm muộn thì áo trắng và sắc phục lá mạ sẽ sờ đến. Chỉ cần truy ngược, sau vài giờ là ra kết quả. Tình hình, tàu chắc chưa chạy ngay. Chuồn khỏi cái toa đen đủi này sớm phút nào hay phút ấy, y như gã đã chạy khỏi S.

5_2-1627522614585.jpg
 

5.
Trưa đã chuyển đến chiều.

Chân phải vừa chạm lớp đá củ đậu, gã đụng ngay bộ ngành phục mầu ghi sáng. Anh ta nhìn gã từ đầu tới chân, vẻ càu cạu.

- Tàu sắp chạy chưa ạ?

Gã lễ phép một cách khác thường.

Ghi sáng lắc đầu:

- Mất tín hiệu, chẳng biết là trật bánh hay chậm giờ nữa. Nên quanh quẩn  thôi. A, đây là tàu chợ, đến ke số 4 là tàu nhanh. Sang đó mua vé cũng được, hôm nay ưu tiên.

Cúi gập cảm ơn, gã lao đi suýt ngã dúi. Hạ mình quá, gã tự than. Ke số 4 vị trí nào nhỉ. Tính từ phía mặt ga hay tính từ bên đối diện. Lằng nhằng như bà lang giằng, đường này ngoằng vào đường kia, cứ hai thanh ray song song tính một đường. Nhưng người bẻ ghi giật cần bẩy lên hoặc xuống đã là một câu chuyện khác về số thứ tự. Đành đuổi theo hỏi người chức trách.

- Vòng sang đầu ga, thấy mấy cái toa sơn xanh sọc vàng thì đúng là nó. Nhanh lên chuyến đó sắp chạy. Cấm chui qua gậm tàu hàng...

Sướng rơn, gã hấp tấp quay đi. Gã bỗng nghiệm ra, mặt đất nhà ga là nơi nhiều cạm bẫy chết người hơn cả tuyến độc đạo từ S. Nào ray, nào đá củ đậu, nào mũ đinh bắt ray. Ngã không què cũng mẻ.

Hóa ra không chỉ mình gã chạy tìm chuyến tàu nhanh. Hai đầu ga, những tốp năm, tốp ba, xách vác hành lý hết băng sang trái lại lộn sang phải. Ậm ạch di chuyển và càu nhàu, í ẹ càm ràm bảo tại không nghe tôi. Còi ré toe toe toe. Ai vóng lên. Bớ, tàu sắp chạy rồi. Nhanh bay ơi.

Gã giẫm chân phải vào chân trái. Cuống.

Chiếc ba-lô nhẹ hều, gã ước lượng quãng đường sẽ rút ngắn nếu như băng qua ba dãy tàu hàng đang chờ lệnh bẻ ghi. Nhìn quanh không thấy bóng ghi xám nhà tàu lảng vảng, gã lủi đến khớp nối toa của đoàn tàu trước mặt, quăng ba-lô sang trước, khom người nhao sang bên. Dễ bỡn. Xong một nhịp. Rướn nhảy qua đường ray trống, tiếp rào chắn thứ hai là rồng rắn đoàn tàu chở dầu buổi sáng. Thao tác lặp lại. Nhanh hơn vài giây. Liếc về đầu ga, đám người vẫn chạy đi chạy lại kiểu đèn kéo quân. Gã sẽ nhanh hơn bọn họ cả chục phút. Rào cản thứ ba là đoàn chở sắt cây, sắt cuộn, chằng buộc lôi thôi.

Toe. Toe. Toe. Còi lại thúc người, thúc đầu máy. Tự tin, gã không thèm chui qua gậm mà nhảy lên vượt qua móc toa đấu nối. Gã tiếp đất, nhưng hẫng... chân treo mình đu đơ, mũi giày vừa chạm lớp đá lát đường. Đầu sợi sắt buộc hàng chĩa như lưỡi câu, móc vào quai ba-lô gắn gã với toa hàng. Ruỳnh... thuỳnh. Các toa hàng rùng mình, chuỗi bánh sắt siết trên sắt ken két. Hoảng loạn tưởng tắc thở, nhắm mắt chờ kết cục, gã cầu xin trời đỡ. Con tàu tăng tốc, thì gã xoay người tụt được bên quai ba-lô, nhảy đại xuống rãnh nước. Thoát nạn. Nằm còng queo. Ruột gan dộng ngược. Chiếc ba-lô theo con tàu đi xuôi. Giấy tờ, tiền, áo quần bỗng trống trơn, gã thành người vô hình. Ngỏng cổ nhìn theo, gã bỗng bật cười khô khốc.

Nhưng năm phút sau, chuyến tàu hàng lại giật lùi trở lại. Dừng khựng ngay trước mặt gã. Ôi, ba-lô lại về chủ cũ.

Đằng sau gã, con tàu có hai người nữ nguy cơ cao, đắc thắng kéo còi xuôi thẳng. Buột mất chuyến đầu. S vẫn lù lù ám ảnh phía mặt trời lặn.

Không sao. Nhà tàu còn vô khối toa không nằm chỏng chơ kia. Ê ẩm cà nhắc trèo lên bậc toa, người phụ trách phải xốc nách gã mới đu lên nổi. Quên cả cảm ơn. Gã vịn ghế đi suốt dọc toa, kiếm một chỗ yên thân. Bỗng lù lù trước mặt, tay bạc lẻ râu muối tiêu dang rộng cánh tay muốn choàng lấy gã như người thân lâu ngày mới gặp.

- He he, tưởng lạc mất bát mì tôm trứng. Phang nhau à, ông anh?

Ném người xuống chỗ ngồi vừa được nhường, gã ngúc ngắc đầu. Hỏi.

- Họ bán vé bổ sung chưa?

- Ma nào bán đâu. Mà có bán vé thì đào đâu ra tiền giữa lúc vương miện tròng lên đầu è è.

Tiếng còi lại toe toe rúc. Sầm sầm từ S, thêm đoàn tàu hỗn hợp rỗng khách dài sõng sượt ken két phanh.

- Tàu bên đường số 1 lại sắp nối chuyến nữa rồi.

- Láo nào, bên mình số 4 là tàu nhanh mới chạy trước.

- Lịch trình là thế, nhưng vừa đổi. Tàu nhanh thành tàu chậm.

- Ới anh em, chuồn sang đường số 1 thôi.

Gã chưa kịp gật chào hết mấy con bạc vặt thì họ đã bịch bịch nhảy xuống ke, cùng đám đông lạch bạch chạy sang đường số 1.

Toa khách đường số 4 bỗng dưng lại trống toang. 

Tư lự, tay chống cằm, gã nhìn qua ô cửa toa kính mờ nhoẹt. Thị trấn S lô nhô mái ngói ống, mái lợp gỗ pơ-mu, mái fibro xi-măng. Một mầu rêu lưu cữu xanh loang nâu ri rỉ khói mờ lẫn hơi mưa van vát lưng trời. Sao mà tự dưng nhớ cụ bà H’Mông chủ nhà không biết tiếng Kinh, nhưng món cải ngồng nương xào mỡ bò xâu lạt treo vách gỗ ngọt đủ sung sướng đắng và cay vừa tới để xuýt xoa ham hố. Bánh dày bọc cám nếp, cắt từng phiến như thanh chả quế, nướng trên than gỗ nghiến hồng phồng căng theo nỗi hân hoan thèm ăn của thực khách.

Thì này cụ đi nương về chưa nhỉ.

6.
Chiều đã sẫm bóng tối.

Ngỡ tàu đường số 1 sẽ chạy ngay. Nhưng còi tàu chỉ toe toe thế thôi. Đủ để cho đầu máy dồn toa, lắp nghép thành một đoàn, rồi vẫn ì ra. Động viên đám khách kéo dài hy vọng, thi thoảng đoàn tàu lại giật nảy chuyển động mấy chục mét, rồi lại trôi về vị trí cũ. Mấy người bỏ tàu nhanh sang tàu chậm vì tin tàu chậm thành tàu nhanh. Tàu chậm đã thành tàu nhanh, nhưng tàu nhanh lại hóa tàu chậm vì chưa thông đường.

Trong bóng sáng ngọn đèn đường ke nhợt nhạt chìm giữa xoáy bướm đêm. Gã nghe hai nhân viên nhà tàu quay lưng hai hướng ngược nhau, thẽ thọt vẻ chán nản. Rằng tình hình vương miện thế này thì chẳng biết thế nào mà lần. Trưởng ga còn chưa tỏ tình hình, nữa là hành khách nghe hơi nồi chõ. Hên xui thôi, tùy cửa đặt cược. Nhưng nếu giờ này số 1 chưa chạy, thì chắc sẽ chạy trong  mươi phút nữa. Ai khôn ngoan chắc vẫn kịp rời xa S sớm sủa.

Chặc, như vừa được kích thích, gã thử phen nữa. Nghĩ là làm. Gã tụt xuống chạy vòng sau đuôi tàu, hơi xa, nhưng không phải chui qua hai lần gầm tàu. Quá nguy hiểm. Bước nhanh, nhưng không hấp tấp. Trời nhập nhoạng bước cao bước thấp dễ chúi đầu hoặc chổng vộc. Tự tin hơn nữa. Ánh đèn lóa trên mặt ray như hai thanh trường kiếm thọc vào đêm tối.

Gã đặt bước trên mặt ray. Đầu dây giày bung lõng thõng. Muốn cúi xuống buộc lại cũng không kịp. Tiếng còi lại toe toe thúc quanh người. Phía cuối ga, người gác ghi phất lá cờ vàng. Gã rảo bước. Chiếc giày bên trái bỗng bị ghim chặt một chỗ trên mặt ray. Giằng mạnh bàn chân. Không ổn. Ơi trời, sợi dây giày lòng thòng, đã rơi xuống kẽ đường ray khi người ta bẻ ghi. Kẹp chặt. Cả hai phía đường số 1 và số 4 đồng thời rú còi. Chân gã thì bị níu một chỗ, xoay cách gì cũng chẳng thoát. Mồ hôi túa ướt nhách hai nách. Đành cởi dây, từ biệt chiếc giày bên trái, đi tất không. Đứng bơ vơ trong bóng tối. Gã tụt nốt chiếc giày bên phải, đặt song song với chiếc bên trái trên mặt ray.

Vừa lúc, phía sau lưng, đường sắt số 4 chuyến tàu biến đổi mấy lần tàu nhanh thành tàu chậm và ngược lại, hùng dũng xiên bóng đêm xuôi miền hạ. Khỉ mốc, gã trượt tiếp chuyến tàu thứ hai.

Chưa nguôi tiếc thì gã thấy chuyến nối bên đường số 1 rục rịch khởi động. Chuyến bên số 4 vừa khuất dạng, lắng tiếng bánh sắt nghiến ray thì số 1 lại trườn đi tưng tửng. Liền trong 15 phút cả hai con tàu, trên đường số 1 và số 4 đều rời ga trung chuyển bỏ xa S.

7. 
Rạng sáng. Mưa bụi hắt vào mặt. Gã tỉnh giấc, loay hoay lục trí mà không xác định nổi mình đang ở đâu. Quờ tay chung quanh. Lạnh và ẩm. Quần áo, da thịt ướt ủ qua đêm lên men, tựa mùi bãi nôn. Cũng vẫn đám người nhỡ tàu, muốn chuồn nhanh khỏi S, đang nhểu dãi trong giấc sót muộn. Bàng quang ứ nặng như bọc cục đá. Dụi mắt ngóc dậy, mới hay gã đang ở trong toa hàng hở nóc.

Đêm qua, gã buông xuôi, theo chân đám đông trèo đại lên toa tàu. Cứ ngỡ rằng đang thời vương miện, chỉ có tàu chuyển xuôi. Hên và xui chỉ là tàu hàng hoặc tàu khách. Miễn là càng xa S càng tốt. Trút mọi sự lo lắng theo nhịp bánh sắt. Còn thầm hát bài Tàu anh qua núi. Gã ngủ như trúng mê.

Ngờ đâu người ta lại điều con tàu chở apatit lên S tiếp dầu giải cứu đầu tàu nằm bẹp ở đây. Chẳng hiểu sao chiếc áo mưa mặc một lần, mắc thành tàu phật phờ, y như vật chuẩn chới với của kẻ bại trận giơ lên.

Một cảm giác thân nhớ vị gì như ngồng cải nương xào đẫm mỡ bò trong chảo gang xoăn quắt. Hương bánh dày nướng nhấn chìm sương mù buổi sớm. Dù chua đắng chẳng muốn tin, loáng trước mắt gã trên những bức tường gạch xi-măng, tường trình đất, vách gỗ nguệch ngoạc nét vẽ chiếc vương miện đỏ chóe. Vậy là gã vẫn đón một bình minh sương mù ở S.

5_3-1627522614616.jpg
 

Ngôn ngữ, chi tiết, không gian, thời gian, tâm trạng... chồng chéo, chuyển động rối bời trong truyện ngắn này đẩy con người vào hoang mang. Một kẻ muốn chạy khỏi S, nơi dịch Covid-19 đã tràn tới. Cuộc chạy trốn gian nan và bi hài. Những chuyến tàu trong cái nhà ga ở S là một thế giới biến ảo như bị phù phép. Kẻ chạy trốn đã tìm mọi cách và cố gắng hết sức để thoát khỏi S. Đến khi anh ta tưởng đã rời được khỏi S thì nhận ra anh ta vẫn ở đó.

Ngay lúc đó, phong cảnh quen thuộc của S lại hiện lên trong ánh ban mai, hương vị của món cải nương xào mỡ bò, của món bánh dày nướng lại dậy lên và hình ảnh bà già người H’Mông hiện về làm kẻ chạy trốn xúc động đến nao lòng. Kẻ chạy trốn có thể chạy khỏi không gian địa lý của S, nhưng sẽ không bao giờ thoát khỏi ký ức của S đã thấm sâu nơi tận cùng tâm hồn anh ta.