Hồn thiêng em gọi hãy thưa
Cho lưng mẹ cõng sớm trưa bớt còng
Cho em vơi nhẹ chút lòng
Cho con trẻ chút má hồng tuổi thơ
Tiểu sành rỗng giữa ngác ngơ
Quờ tay chị chạm giấc mơ nghẹn ngào
Ðất nâu thẫm đỏ máu đào
Có nghe hồn chị thầm thào tái tê
Tiểu không dìu chị trở về
Ba gian nhà trống bốn bề gió đêm...
Cõng mẹ thăm anh
Nguyễn Chí Diễn
Mẹ ơi tay bám chặt nào
Giữ yên... con cõng mẹ vào nghĩa trang
Nghĩa trang làng rộng thênh thang
Từng con của mẹ xếp hàng điểm danh.
Bước chân dò dẫm vòng quanh
Tên con mốc phủ rêu xanh... đã mờ
Biết là mộ chẳng cốt tro
Rưng rưng mẹ vẫn lần, sờ... rưng rưng.
Anh ơi xa cách ngàn trùng
Về đây tháng bảy tương phùng mẹ - con
Nhớ ngày lưng mẹ mỏi mòn
Cõng anh, cõng giấc mơ non bốn mùa.
Bây giờ mẹ đã già nua
Vườn nhà chuối chín gió lùa đêm đêm
Trăng nghiêng bóng mẹ còng thêm
Anh nghiêng đời mẹ bên thềm chiến tranh.
Về đi anh, về đi anh!
Mái đầu bạc, mái đầu xanh... nghẹn ngào
Mẹ ơi tay bám chặt nào
Giữ yên... con cõng mẹ vào thăm anh.
Tháng bảy khói nhang
Nguyễn Thánh Ngã
Người về tháng bảy khói nhang
Một thời áo lính xa làng xa quê
Trong khi đất nước bộn bề
Xông pha lửa đạn lời thề hiến thân
Các anh mãi mãi mùa xuân
Tuổi hai mươi vẫn trong ngần nắng mai
Mẹ già gánh nặng hai vai
Chồng con nửa mảnh trăng cài mồ côi
Người hóa mây trắng bên trời
Người tìm đồng đội giữa đời còn mơ
Nạng khua từng vết bụi mờ
Bước chân bỏ lại bên bờ biên cương
Giữ từng tấc đất quê hương
Cỏ cây hòa với máu xương không rời
Giặc thù như bóng ma trơi
Vẫn ôm cơn rét run trời mà đi…
Bây giờ hóa tiếng từ quy
Vẫn màu áo lính xanh rì nước non
Vẫn ôm ghì súng sắt son
Biển trời xanh biếc cõi hồn Việt Nam.
Tháng Bảy hồi ức
Ðức Trí
Những ngón tay non nớt
Chưa hoá giải lời nguyền về tháng ngày cô đơn
Ô cửa sổ bật khóc đêm mưa
Gió ghé ngang lau nhanh giọt nước mắt trên tấm kính
Thiếu nữ lẻ loi nhìn trời mưa bằng đôi mắt câm
Một ký ức buồn sâu thẳm
Người thương binh năm nào vẫn dai dẳng trong lòng
Day dứt cả cuộc đời đi vay mượn cho con chút ánh sáng
Ðêm ngoại thành những ngày tháng Bảy
Ðốm khói ơ hờ bay lên từ hàng trăm ngôi mộ gió
Tên người vẫn hiện hữu ở đó. Lạ. Quen
Chỉ những hình hài thì vẫn mãi bặt tin
Chiếc xe chạy qua lớp lớp gập ghềnh
Núi đồi mặc một màu xanh hy vọng
Tiếng gió gầm gào. Tiếng suối róc rách
Ngày tháng ấy sống lại trong một chớp giây
Cỏ đã xóa sạch dấu vết những con đường
Cũng không thể xóa những dòng hồi ức vẹn nguyên
Vì ở đâu đó giữa những hiểm trở điệp trùng
Có tiếng gọi thầm tên nhau về một thuở đạn bom kháng chiến.