Từ xưa đến nay, đã không ít lần các nhà nghiên cứu, trong đó có chính bản thân anh Bùi Trọng Hiền đã than vãn về việc đào nương và kép đàn chỉ học ca trù theo lối truyền miệng, sang tai, cho nên không nắm được quy luật của khổ đàn, khổ phách. Thậm chí, theo nhà nghiên cứu Bùi Trọng Hiền, có những đào nương đến nay đã có tiếng tăm, nhưng vẫn không hiểu phách, gõ phách sai. Điều đó đã thôi thúc anh tìm kiếm, sưu tầm và bỏ công viết lại, ghi lại tất cả những kiến thức về khổ đàn, khổ phách trong kho tàng ca trù Việt Nam cả thế kỷ qua. .
“Trong nhiều năm qua, tôi đã đi tìm, sưu tầm, xin hoặc mượn những băng đĩa về ca trù của thế kỷ 20, từ những kiến thức phách của nghệ nhân Quách Thị Hồ, Chu Thị Năm mà nhà văn Nguyễn Tuân đã từng ca ngợi là “chỉ nghe thấy tiếng róc phách của họ thôi, thì người thiên cổ phải bật nắp ván thiên mà ngồi dậy”, rồi Đào Mộng Hoàn ở Khâm Thiên từ những năm 20-30…, cho đến các nghệ nhân ngày nay như các cụ Nguyễn Thị Chúc, Nguyễn Phú Đẹ”- Bùi Trọng Hiền chia sẻ.