Khuôn bánh trung thu
Nghề sẽ không “chết” nếu người thợ biết chuyển mình theo thời cuộc
Đây là ý nói kết lại sau cuộc trò chuyện giữa chúng tôi và ông Phạm Văn Quang, người nổi tiếng với món nghề chạm khắc khuôn bánh trung thu tinh xảo vào hàng bậc nhất tại phố cổ Hà Nội.
Nằm trên con phố Hàng Quạt đông đúc, cửa hàng lớn nhỏ san sát nhưng “xưởng” sản xuất của ông Quang không khó để nhận ra. Đó là một cửa hàng mặt phố nhỏ chưa đầy 10m2 nhưng có biển hiệu vô cùng đặc biệt, được trang trí bằng những khuôn gỗ chạm khắc độc đáo, dễ thu hút ánh nhìn của người qua đường. Người ta nhắc nhiều đến ông Quang với tài chạm, đục các loại khuôn bánh Trung thu sống động. Nhưng thực tế khuôn bánh Trung thu mới chỉ là một loại trong những sản phẩm được đôi bàn tay khéo léo của ông tạo ra.
Theo ông Quang, nghề chạm đục của ông làm quanh năm theo kiểu “mùa nào thức ấy”. Vài tháng trở lại đây chuẩn bị cho Trung thu nên các sản phẩm ông sản xuất và bán trong giai đoạn này chủ yếu là khuôn làm bánh Trung thu. Tuy nhiên, đến những thời điểm khác trong năm, ông lại tập trung làm các sản phẩm khác. Chẳng hạn như sau Rằm, chuẩn bị Tết ông lại làm khuôn xôi, khuôn oản, khuôn chè, khuôn bánh chưng,… Ông Quang cũng nhận làm bất cứ sản phẩm chạm, đục nào mà khách hàng có nhu cầu từ linh vị, bài vị hay ấn của các thầy cúng,…
Các sản phẩm của ông Quang được làm chủ yếu từ gỗ xà cừ và gỗ cây thị. Với ông Quang, giá trị của sản phẩm không nói về thời gian, về tiền bạc mà chỉ nói về khó và dễ, nói về lãi bán những chiếc bánh được làm ra từ sản phẩm đó. Cái khuôn nào làm ra nhiều tiền, người ta không làm được thì là cái khó.
Năm nay, lượng khách hàng tìm đến các sản phẩm của ông Quang vẫn đều, người thích treo trang trí, người thích dùng gia đình, người thích nhỏ, người thích to, thị trường mỗi nơi có một yêu cầu riêng. Mùa Trung thu thì người ta mua nhiều khuôn. Các nhà hàng sản xuất bánh số lượng lớn phải mua khuôn từ tháng 6-7 Âm lịch để chuẩn bị trước, người làm chơi thì sang tháng 8 mới nhộn nhịp.
“Làm thợ phải nghĩ ra mà làm, nghĩ xem thiên hạ người ta thích cái gì, phải làm ra sản phẩm đáp ứng được thị hiếu của khách. Từ xưa đến nay sản phẩm đều là cái khuôn bánh để làm ra cái bánh nhưng mục đích sử dụng, nhu cầu của khách hàng với nó hiện nay đã khác nhiều so với thời xưa. Nhu cầu của xã hội thay đổi thì mình cũng phải thay đổi sản phẩm của mình”, ông Quang nói. Đây chính là triết lý làm nghề, giữ nghề và sống được với nghề của ông mấy chục năm qua.
Không như thời bao cấp còn thiếu thốn, người ta mua khuôn bánh chủ yếu để làm thực phẩm. Nhưng hiện nay, khi đa dạng các loại mặt hàng, nhu cầu ăn uống giảm và nhu cầu của khách hàng cao cấp hơn. Khách hàng hiện nay của ông Quang chủ yếu là khách chơi, mua khuôn bánh tự làm tại gia đình và những khách coi sản phẩm của ông Quang là một bức tranh gỗ âm bản để trang trí.
Nói thêm sự chuyển mình liên tục khi làm nghề, ông Quang chia sẻ, ngày xưa gia đình ông làm sản phẩm chính là đồ thờ, trước lúc giải phóng các cụ nhà ông Quang làm hoành phi câu đối. Sau một thời gian, việc thờ cúng không phát triển thì chuyển sang nghề làm khuôn bánh. Rằm tháng 8 làm khuôn bánh, ra rằm thì làm khung oản, Tết là khuôn oản, khuôn xôi, làm bài vị,…
Với sản phẩm khuôn bánh, lượng bán ra hiện nay kém hơn vì có khuôn nhựa, khuôn máy sản xuất hàng loạt, giá thành rẻ. Bây giờ những khuôn dễ, đại trà thì người ta lựa chọn khuôn nhựa. Tuy nhiên, với khuôn máy, người ta làm phải hàng nghìn, hàng vạn chứ không làm một vài cái riêng lẻ, khác biệt. Và đây chính là “khoảng trống” của thị trường mà những người thợ thủ công như ông Quang đáp ứng được. Tuy nhiên, để có thể chiếm lĩnh khoảng trống này không phải là điều dễ.
Theo ông Quang, nghề của ông không thể dập khuôn công nghiệp, bản thân muốn làm được thì phải có sự đam mê, có kiến thức về văn hoá từ cuộc sống đời thường đến văn hoá Đông Tây để mà thể hiện chúng qua từng sản phẩm. Thêm nữa là phải biết một chút về thị trường để mà vừa làm vừa nghe theo chiều hướng của thị trường. Tự mình nhận biết cái nào khách hàng thích cái nào không. Yếu tố quyết định của nghề này là lấy được ý tưởng của khách hàng, hiểu được cái thích và chiều được theo nhu cầu của họ.
“Nghề khó khăn là máy móc sẽ chèn ép một phần nhưng trong họa có phúc và trong phúc có họa. Phúc họa do mình, trong khó khăn đấy mình ngồi mình nghĩ đi, tìm đi, làm cái khác, học cái khác đi. Ngày xưa các cụ chỉ làm vài mẫu, nhà người ta mua rồi thì mình bán cho ai, mình phải nghĩ ra cái khác, cái khác đó phải được thị trường, xã hội chấp nhận. Mình muốn có sức hút đối với xã hội thì phải có cái gì nó gọi là của mình”, ông Quang nói.
Bởi thế mà theo ông Quang, món nghề của ông sẽ không lo bị thất truyền, theo quy luật của thị trường, có cầu ắt sẽ có cung, làm xấu hay làm đẹp thì theo quy luật đào thải tự dưng người ta sẽ tìm ra cách tồn tại và phát triển. Người thợ có khi lúc đầu làm chưa trọn vẹn nhưng trong quá trình làm sẽ dần hoàn thiện, sẽ dần giỏi lên, không ai lúc đầu mà giỏi ngay được.
Với ông Quang, nghề chạm đục là cuộc sống, cơm áo gạo tiền, là đam mê. Thu nhập người thợ không giàu cũng không nghèo vì bán mồ hôi để sống. Theo nghề này không đơn giản, phải có sự yêu thích và đam mê mới theo được.
“Làm thợ phải luôn luôn chuyển đổi, luôn luôn có con mắt quan sát thị trường xem người ta thích cái gì, mình đáp ứng người ta cái đó. Bây giờ bán khuôn bánh nhưng sang tháng bán khuôn bánh ai người ta mua, mình phải chuyển làm cái khác. Mình kết hợp giữa truyền thống và nhu cầu của thị trường thì kiểu gì nghề của mình cũng sống. Tất cả các nghề đều phải thế, cái tôi giỏi nhưng không ai cần thì giỏi làm gì. Muốn tài giỏi cái gì thì giỏi nhưng phải đáp ứng được cái thèm, cái thích của xã hội”, ông Quang chia sẻ.
Xem thêm